Edit: Tioo.
Beta: Dâu
Cô ngã người xuống, trở mình lẩm bẩm nói: "" Nhất định phải sửa giúp tớ, buổi tối tớ cần dùng "".
Thẩm Quan Trì mệt mỏi gian nan trả lời cô một tiếng.
Bởi vì chuyên tâm suy nghĩ nên thiếu niên thu lại giọng nói, một chút vậy.
Ánh nắng ban chiều rọi vào nhà.
Sau khi Thẩm Quan Trì kiểm tra xong cầm máy tính đứng lên, đã thấy Thư Hương Nồng ngủ say rồi.
Mái tóc đen buông xuống ở gần mép giường, trên người mặc một chiếc áo T- shirt chẳng biết là size bao nhiêu. Bởi vì không mặc áo ngực nên bộ ngực so với vừa nãy nhỏ hơn một chút. Hai chân thon dài, trắng trẻo không hề bị che đi mà lộ ra bên ngoài.
Thẩm Quan Trì không hề liếc mắt, tâm tĩnh lặng như mặt nước.
Rời khỏi gian phòng.
Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cơ thể ôn hòa của Thư Hương Nồng đối với anh mà nói thì không có gì mới mẻ cả.
Tuy nhiên. . . . .
Quay trở lại sau một thời gian nghỉ hè, hình ảnh Thư Hương Nồng ở trong trí nhớ của anh hình như có chút khác biệt, nhưng mà nó chỉ giới hạn trong một cái chớp mắt, suy nghĩ đơn giản thoáng lướt qua "" Thư Hương Nồng hình như cũng trưởng thành rồi ""
Đối với Thư Hương Nồng.
Cô đẹp hay là xấu, thậm chí là nam hay nữ, đối với anh đều không quan trọng.
Chỉ mình cô là được.
Thẩm Quan Trì đang muốn đóng cửa chống trộm của nhà họ Thư lại, lại ngừng một lát, bỗng nhớ tới tóc của Thư Hương Nồng còn ướt. . .
Anh có chút lưỡng lự, vẫn là cởi giày trở về phòng.
Vào tháng ba, bởi vì để Thư Hương Nồng có nhiều thời gian học tập, anh dùng năng lực của mình đem những chuyện nhỏ nhặt của cô xử lý hết. Trong suốt một năm nay đã có không ít thói quen được lưu lại.
""Thức dậy đi, đừng ngủ nữa! Sẽ bị cảm đấy. "" Thẩm Quan Trì ngồi xuống ở bên cạnh, nhắc nhở hơi nghiêm khắc một chút.
Thư Hương Nồng thoáng trở mình mơ hồ nói cái gì.
""Muốn ngủ cơ.""
Thư Hương Nồng khó khăn mở mắt: "" Cậu giúp tớ lau khô đi. ""
Cô mơ mơ màng màng lên tiếng: "" Sáng sớm mai tớ giúp cậu mua cơm "".
"" . . . Tớ không biết sấy tóc. "" Thẩm Quan Trì ngừng lại một chút, giảm nhỏ âm thanh lại: "" Nghe lời đi Thư Hương Nồng, đừng làm cho tớ phải nói lại lần thứ hai. ""
Thư Hương Nồng hoảng sợ vừa kêu vừa lắc đầu: "" Không đọc sách đâu, đừng ép tớ, xin cậu đấy. . . . . đợi tớ về quê rồi đọc sách. . . . .""
"". . . . . . ""
Thẩm Quan Tri không biết nói gì.
Rồi cười một cái.
"" Tớ đáng sợ như vậy sao?"" Ngủ dậy hồ đồ rồi, còn muốn phản kháng.
Quạt gió kêu ngay ở trên đầu.
Thẩm Quan Trì kéo ghế qua rồi ngồi xuống, cầm lấy tóc của cô gái, nhưng mà ngón tay cứng ngắc không biết làm sao mà bắt tay vào làm. Anh muốn tìm phương pháp khác thử xem.
Thư Hương Nồng thi đậu vào lớp trọng điểm ở trường cấp ba, bố Thư mẹ Thư đều vui mừng, thậm chí anh càng vui mừng hơn.
Dù sao thì hiện tại Thư Hương Nồng đã ưu tú một chút, đạt được kết quả này là do cô liều mình nỗ lực mà có được. Không tính toán so đo, thức thâu đêm suốt sáng, vắt hết sức lực để suy nghĩ.
Anh tắt hết máy quạt gió đi, tóc đã khô, Thẩm Quan Trì hài lòng cong khóe miệng, lại đi tới phòng khách lấy cho cô một chiếc quạt để cô ngủ tiếp, rồi mới rời đi.