Editor: LehmitBeta: Dâu
-
Sau khi giải quyết được những buồn phiền trước mắt, Thư Hương Nồng cảm thấy tâm tình tốt hẳn lên. Thật vất vả mới được ra ngoài đi dạo một chuyến, còn có Thẩm Quan Trì nguyện ý dùng biện pháp che mắt nếu không, trở về sớm thì thật đáng tiếc.
Cô loanh quanh hết cửa hàng này đến của hàng khác trên phố.
Chuỗi cửa hàng Nhật Bản có rất nhiều thứ, Thư Hương Nồng lựa chọn dây buộc tóc còn Thẩm Quan Trì chờ cô ở ngoài cửa. Anh hơi cúi đầu, tay đút trong túi quần, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay xem thời gian một cách nhàm chán nhưng cũng không nói gì.
Thư Hương Nồng biết anh buồn chán, nhưng cô không quan tâm. . .
Dù sao Thẩm Quan Trì tính khí tốt, cô bắt nạt anh một chút cũng sẽ không có hậu quả gì.
Anh vui vẻ hoặc là mất hứng, đối với cô cũng sẽ không biểu hiện ra hành động. Nên đối xử tốt với người khác thì sẽ đối xử tốt còn nên phớt lờ thì sẽ phớt lờ.
Từ trong gương Thư Hương Nồng nhìn thấy một cậu bé gầy gò ngồi dang chân, tay chống đầu gối ở băng ghế cạnh cửa.
Thẩm Quan Trì a , anh nhạt nhẽo giống y như một ly nước sôi.
Dù sao cô thực sự cũng không thích kiểu đàn ông này, giống như cô tuyệt đối sẽ không bao giờ thích những người theo chủ nghĩa nam sinh như cha cô.
Đi dạo một vòng có chút đói, Thư Hương Nồng nhanh chóng đi vào một cửa hàng tiện lợi nhanh tay chọn xiên que, qua mấy giây Thẩm Quan Trì mới theo vào.
Hai người ngồi ở một chiếc bàn dài cạnh bức tường kính.
Thư Hương Nồng theo thói quen đem thứ mình không thích ăn đẩy sang phía Thẩm Quan Trì. Thẩm Quan Trì cũng kén ăn nhưng dù không thích anh cũng có thể ăn được, so với cô có thể chịu được cực khổ.
Trước kia Thư Hương Nồng còn cảm thấy thương cảm cho Thẩm Quan Trì - một đứa trẻ không có cha mẹ còn phải tự mình cố gắng nhìn dáng vẻ thật đáng thương, nhưng từ khi cha cô nói: “ Con nhìn Quan Trì mà không biết xấu hổ, dáng vẻ này của con là do được nuông chiều từ bé” thì một chút thương xót còn lại của cô lập tức chìm ngập trong sự ghen tị nên đối với anh có thể ăn hϊếp cần phải ăn hϊếp, có thể càn rỡ tuyệt đối không dừng lại.
Thư Hương Nồng mới vừa cầm sữa chua đá lên, mu bàn tay liền bị đè lên.
"Cậu làm gì vậy?" Thư Hương Nồng không rõ hành động của người đối diện cho nên hướng đến hỏi: "Cậu muốn uống à?"
Thẩm Quan Trì uyển chuyển nhìn cô một cái, đơn giản nói "ừ" rồi lấy sữa chua đi.
"Vậy tớ đi mua một cái nữa."
Thư Hương Nồng vừa rời khỏi chỗ ngồi liền bị cầm cổ tay kéo lại rồi buông ra nhanh chóng, trên cổ tay cô còn lưu lại dấu vết những giọt nước của ngón tay vừa cầm ly sữa chua lạnh như băng.
"Cậu kéo tớ làm gì? Tớ cũng muốn uống, cậu còn không cho phép tớ uống sao?" Thư Hương Nồng tức giận nói.
Thẩm Quan Trì dừng một giây mới ngập ngừng nói: “Cậu bây giờ không thể uống... Không biết sao?"
Thư Hương Nồng đầu óc mơ hồ phản ứng mấy cái mới chợt tỉnh ngộ, gật đầu ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi.
Cô cầm lên một xiên que, ăn xong nghiêng người ranh mãnh cười: "Thẩm Quan Trì, nhìn cậu bình thường chuyên tâm học tập nghiêm túc, thì ra vẻ cũng biết nhiều phết đấy!"
Thẩm Quan Trì ánh mắt buông xuống, giả vờ không nghe thấy.
Đúng lúc này, một vài nam sinh từ lớp mười hai lưu ban bước vào cửa, cao lớn khoẻ mạnh, khuôn mặt đã có đường nét của người trưởng thành. Lớp mười hai lưu ban học kéo dài cả vào ngày thứ bảy. Bọn họ vừa mới tan học liền cùng nhau đến quầy thu ngân mua thuốc lá.
Thư Hương Nồng liếc mắt thăm dò.
Một trong số họ đã phát hiện ra cô, bèn huých vào cánh tay của bạn mình rồi chỉ vào cô. Có vài nam sinh đồng loạt nhìn sang: cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt thanh tú, tựa như một đoá hoa rực rỡ nở rộ trong đêm xanh mờ sương, là một mỹ nhân chỉ cần dựa vào ánh mắt đã có thể khiến cho người ta thấy được khí chất.
Nhưng có vẻ như mỹ nhân này còn hơi nhỏ, bộ ngực vẫn chưa phát triển.
Thẩm Quan Trì đưa lưng về phía sau, nghe thấy một câu “ngực quá nhỏ”, mặt hơi quay về phía sau, ánh mắt sắc bén liếc về phía đám người kia.
Âm thanh của đám nam sinh bỗng ngừng lại, tiếp đó nhỏ dần, rồi chợt biến mất.
Thư Hương Nồng không nghe rõ lời bàn tán của họ, ánh mắt dõi theo bóng lưng đi ra bên ngoài của đám người này một hồi, còn có chút tiếc nuối khi hai mắt không thể nhìn được nhiều soái ca.
“Ăn nhanh lên, ăn xong còn về nhà”.
Thư Hương Nồng thu lại ánh mắt, trước mặt cô là một khuôn mặt từ nhỏ tới lớn đã chứng kiến cô rơi nước mắt. Ánh mắt cô biểu lộ thiếu thốn.
Cô yếu ớt thở dài, vùi đầu ăn một lát, đặng hỏi:”Thẩm Quan Trì, cậu có muốn học hút thuốc không? Trông có vẻ rất tuyệt đấy.”
Thẩm Quân Trì thu lại ánh nhìn theo dõi tới đường đối diện, đám nam sinh kia hoặc ngồi hoặc đứng, đứng bên cạnh vách tường kính hút thuốc nhìn Thư Hương Nồng nói cười.
Môi Thư Hương Nồng sau khi ăn đồ cay nóng trở nên đỏ thắm ướŧ áŧ, kết hợp với làn da trắng mịn như ngọc phá lệ khiến người ta cảm thấy diễm lệ. Cô nói giọng nghiêm túc: “Nếu cậu thực sự muốn học hút thuốc, tớ sẽ đưa cho cậu cái bật lửa”.
“Tại sao lại muốn đưa cho tớ?”
Cái lắc đồ chơi trong tay Thư Hương Nồng được bỏ vào cốc giấy, cô đỡ cằm, cười:”Coi như là phần thưởng của ngày hôm nay”.
Thẩm Quan Trì đôi mắt khẽ nhúc nhích.
Bên ngoài mưa lớn, bị gió thổi tạt vào mặt kính thành những đường cong chảy xuống.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt anh trở nên dịu dàng: “Được thôi”.
--
Về đến nhà lúc chạng vạng tối, Đường Vân và Thư Triển đã để lại mảnh giấy nhắn rồi đi ra ngoài, cả hai người họ đều không có ở nhà. Sau khi về nhà chuyện đầu tiên Thư Hương Nồng làm chính là đi vào nhà tắm cởi chiếc áo khoác buộc ở thắt lưng mình xuống.
Ánh đèn chiếu xuống.
Trên chiếc áo khoác đồng phục, ở vị trí ngực có dính vài vết máu khô trông rất giống những đoá hoa hồng khô.
Cô cau mày mím môi, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Nhớ lại những hỗn loạn trong mưa tại cửa hàng tiện lợi, Thẩm Quan Trì nhìn ra bên ngoài và nói chuyện bên mặt…
Cô nhanh chóng vò quần áo ném vào trong chậu rồi vặn vòi nước.
Tiếng nước bắn ra nghe ầm ầm.
- Có cái gì mà phải xấu hổ đâu?
- Dù sao Thẩm Quan Trì cũng không phải ai xa lạ…
Nghĩ như vậy, trong lòng cô cuối cùng cũng không cảm thấy khó chịu nữa.
Làm đồng phục thấm ướt nước, bôi xà phòng lên, Thư Hương Nồng rũ mi mắt, hai hàng mi cong vυ't để lại bóng mờ trên má. Cô dùng một chiếc bàn chải thật cẩn thận chà đi vết máu của mình trên áo khoác của người con trai…
--
Vừa mới tắm xong, Thẩm Quan Trì mặc quần đùi ngắn màu đen đi ra phòng khách, liền bắt gặp một bóng người lót một tấm đệm dưới chân đang loay hoay phơi quần áo ngoài ban công.
Động tác lau tóc của anh chợt dừng lại.
Đặt gót chân xuống đất, Thư Hương Nồng quay đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ mỉm cười trong gió đêm, làn váy tung bay:”Thẩm Quan Trì, quần áo của câu tớ đã giặt tốt rồi”.