Editor: IrisBeta: Dâu
May là Thẩm Quan Trì chỉ hung dữ một lúc, sau đó kéo tay cô đi ra khỏi trường.
Thư Hương Nồng không cam lòng mà đi theo, trở lại cũng chỉ có thể chịu ức hϊếp.
Cô vẫn luôn coi mình là người bạn thân duy nhất của Thẩn Quan Trì, từ nghỉ hè đến giờ, mỗi ngày cô đều ở cạnh anh, nghĩ về chuyện của anh, vậy mà bây giờ anh lại bảo cô không cần quản chuyện của anh?
Thư Hương Nồng càng nghĩ càng giận, càng giận càng buồn.
Đáng giận.
Bình thường đều là người khác lấy lòng cô. Bây giờ cô đi lấy lòng anh, vậy mà một chút cảm kích anh cũng không có!
Thư Hương Nồng hít hít mũi.
“Mình sẽ không để ý Thẩm Quan Trì nữa! Tên đáng ghét.” Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Thư Hương Nồng đột nhiên dừng lại.
Nhưng làm sao để “bơ” anh đây?
Gia đình hai người cạnh nhau, quan hệ của bố mẹ hai bên cũng rất tốt, mỗi tuần hai nhà đều ăn cơm chung. Hơn nữa, nếu mà chiến tranh lạnh với Thẩm Quan Trì, cũng không thể nói cho bố mẹ… Bọn họ thích anh như vậy mà.
Thư Hương Nồng bị anh kéo đi về phía trước, cô ở phía sau nhìn bóng lưng anh.
Haizz.
Quên đi.
Không thể bơ anh được, mỗi ngày hai người đều gặp nhau~
Thẩm Quan Trì không nói đùa, trời sắp mưa thật!
Trong nháy mắt bầu trời u ám, những hạt mưa to tầm tã rơi xuống.
Phía trước con đường cắt ngang thôn không có cửa hàng, chỉ có một tiệm tạp hoá với cái mái hiên nhỏ có thể tránh mưa.
Thư Hương Nồng và Thẩm Quan Trì mỗi người đến một góc, đứng ở đó, nước mưa nghiêng vào làm ướt sũng chiếc tất trắng của cô.
Nhiệt độ lạnh lẽo xung quanh làm cô rùng mình, trên trời sét đánh đùng đoàng doạ cô run rẩy, vừa lạnh vừa sợ cô càng ủy khuất. Đôi mắt hồng hồng, cố chịu đựng không tỏ ra mình yếu đuối.
“Qua đây trú này.”
Trong tiếng mưa ồn ào, câu nói nhỏ này của anh phát ra rất nhẹ.
Thư Hương Nồng mờ mịt mà bị ấn bả vai, đẩy đến phía trên. “Cậu, cậu làm gì thế?”
Thẩm Quan Trì liếc nhìn cô một cái, cởϊ áσ khoác rồi phủ xuống đỉnh đầu cô, giơ cánh tay lên che hai bên người cô, đưa lưng chặn nước mưa bắn vào. “Đừng nhúc nhích.”
Thư Hương Nồng ngẩn ngơ, sau đó mới phản ứng.
Những hạt mưa rơi tí tách trên mái hiên không ngừng chảy xuống, sấm sét ầm ầm liên tục. Thẩm Quan Trì quay mặt qua một bên, nhìn xuống dưới mặt đất, cơ thể bị dầm mưa mà tái nhợt, áo sơ mi ướt nhẹp, hô hấp phập phồng, nhiệt lượng xuyên qua quần áo mỏng, cách không khí truyền đến da cô.
Chuyện may mắn đột nhiên ập đến người mình, mừng thầm đến không chân thật. Thư Hương Nồng nép mình vào trong không gian chật hẹp được vòng tay của anh bao quanh, khi nhìn xuống đôi giày lưới màu trắng, khóe miệng vui vẻ làm nổi lên một lúm đồng tiền…
Cô vui đến mức không nhịn được, hai tay che mặt lại không thèm nhìn Thẩm Quan Trì. Cho đến khi mưa tạnh, ánh hoàng hôn lơ lửng ở chân trời.
Cô bỏ tay ra, thấy Thẩm Quan Trì đã cầm cặp của mình, đưa lưng đi về phía trước.
--
Những ngày Thẩm Quan Trì bị bắt nạt cũng không tiếp tục lâu nữa.
Thành tích thi giữa kỳ đã có, kết quả xuất sắc, thêm việc tiếng phổ thông của anh tốt, năng lực học tập vượt qua bạn bè cùng lớp, nhanh chóng trở thành đứa con cưng được thầy cô yêu quý.
Thi đấu, kéo cờ, hội diễn, chỗ nào cũng có mặt anh, anh còn được bầu làm cán bộ của trường, học sinh đứng đầu chuỗi thức ăn ở trường tiểu học. Có thực quyền, có thể khấu trừ học phần của các lớp, ảnh hưởng trực tiếp đến hiệu suất kết quả kiểm tra của giáo viên chủ nhiệm lớp.
Bọn đầu gấu đó còn đứa nào dám chọc anh đâu, vừa thấy anh đã trốn mất tăm!
Thư Hương Nồng mới nhận ra, Thẩm Quan Trì có thể nhịn nhục, còn rất thông minh. Nhưng cô cũng không rảnh mà hâm mộ anh, tâm tình bắt đầu rối rắm…
Bởi vì có Thẩm Quan Trì, nên danh hiệu hạng nhất và hào quang của cô bị cướp mất.
Rất nhiều hoạt động mỗi lớp chỉ có một người tham gia, bây giờ đều là Thẩm Quan Trì.
Mỗi lần cô thi xong hoặc là trường học có hoạt động mời phụ huynh, Thư Triển và Đường Vân ở dưới quan sát, đều than thở. Luôn cảm thấy cô kém xa Thẩm Quan Trì.
Vì thế cuộc sống thoải mái của cô lại biến thành các trường luyện thi, khoảng thời gian nghỉ hè có thể bắt chuồn chuồn một đi không trở lại.
Nhưng việc này lại phát triển theo hướng hỏng bét.
Học bổ túc càng nhiều, thành tích của cô ngược lại càng kém, vốn dĩ cô là kiểu người ham chơi, bây giờ vừa lật sách là đau đầu… Thành tích xuống dốc không phanh.
“Con nhìn xem Thẩm Quan Trì nhà người ta, rồi nhìn lại con đi!”
“Đều là con giáo viên, sao con lại không giỏi như người ta?”
Nghe bố mẹ nói hai câu này riết đã thành chuyện bình thường như cơm bữa.
Khi Dạ Lai Hương lần lượt nở rộ, cô đã không còn hái tặng Thẩm Quan Trì, để trước cửa nhà anh. Ngược lại trong lòng chôn xuống một hạt giống ghen ghét.
Nếu, có một ngày, có thể gặp Thẩm Quan Trì bị mắc lỗi, thì thật tốt!
Cô không ngừng tưởng tượng cảnh anh quỳ gối trước mặt bà nội anh, bị bà nội mình răn dạy.
Nhưng nguyện vọng xấu xa nho nhỏ này của cô đến lúc sơ trung còn chưa hoàn thành được lấy một lần…
Dường như Thẩm Quan Trì không bao giờ mắc lỗi, thứ mọi người thích anh đều có thể làm được, còn thứ mọi người không thích, anh không bao giờ làm.
Mà cô tựa hồ thích bị mắc lỗi, chơi game, lên mạng, đi chơi với bạn bè… Cô càng ngày càng hứng thú với mấy chuyện này. Dù cô có cắm đầu cắm cổ mà học thì cũng thua anh.
Cơn mưa to của mùa hạ trút xuống nơi đây.
Trong quá trình trưởng thành, não con người sẽ lau đi rất nhiều ký ức thời thơ ấu.
Đến những năm học cấp hai, cây bút chì viết “Thẩm Quan Trì” kia, đoá Dạ Lai Hương để ở sát vách kia, và hô hấp phập phồng dưới mái hiên trong cơn mưa kia, chúng đã dần dần phai nhạt đi trong ký ức của Thư Hương Nồng.
Mỗi ngày cô vừa mở mắt, mặc chiếc váy ngắn rồi lười biếng ra cửa, đập vào mắt cô vĩnh viễn là anh đang đứng chờ, trên người Thẩm Quan Trì mặc bộ đồng phục màu xanh trắng.
Anh vẫn như cũ, gầy gò, trắng nõn, và kiệm lời.
Khác biệt duy nhất là Thư Hương Nồng đã không nhớ rõ bản thân mình đã từng vì gương mặt này, con người này mà cố gắng lấy lòng, từng vì anh mà buồn bã, mà vui vẻ.
Bây giờ thì chỉ còn cảm thấy Thẩm Quan Trì đẹp trai hơn nam sinh bình thường một chút thôi. Thật sự, chỉ một chút, không có nhiều hơn…
Đầu hạ mưa liên miên.
Trải qua mấy năm dầm mưa dãi nắng khu nhà giáo viên cũ đi không ít, ở vườn hoa bên cạnh cửa, trong cơn mưa cây lựu nở những đóa hoa màu đỏ tươi rực rỡ.
Thư Hương Nồng run run mở cây dù đen ra, quay đầu lại, nhìn cái người vừa bước xuống cầu thang kia, nói: “Đều tại cậu hết đấy, Thẩm Quan Trì. Tại cậu không thích mấy cây dù màu mè sặc sỡ nên lần nào mẹ tớ cũng toàn mua dù đen không!”
Ngón tay thon dài từ tay cô cầm lấy cán dù. Khoảng cách của hai người cũng vì vậy mà gần lại, cô đứng cạnh bên người anh. Vũng nước ở cổng phản chiếu bóng dáng của hai người vừa bước qua, một giọt nước vừa rơi xuống phá vỡ hình ảnh ấy.
“Dù của cậu đều ở chỗ tớ, màu sắc ra sao cậu cũng đâu cần để ý.”
Thư Hương Nồng quay đầu, hàng lông mi cong vυ't rũ xuống, đôi môi đỏ vẽ một nụ cười: “Đúng ha! Đồ của tớ toàn là cậu quản, dù sao có cậu ở đây, tớ cũng không cần đem.”
Cái bóng của cây dù đen hạ xuống, thiếu niên 13-14 tuổi chỉ lộ nửa khuôn mặt.
Dưới tuyến hàm thanh tú, chiếc mũi tuy mỏng nhưng cao, màu môi rất nhạt. Một khuôn mặt không nhiễm chút tạp dục nào.
Trong cơn mưa hỗn loạn, sạch sẽ đến cẩn thận.
Song dù là người lúc ấy đã từng cùng nhau trải qua, Thư Hương Nồng vẫn không nhớ rõ cơn mưa năm tám tuổi ấy, che mặt cười trộm đến mức không giấu được lúm đồng tiền.