Editor: Ngọc MinhBeta: Dâu
----
"Thẩm Quan Trì"
Nghe được tiếng gọi mềm yếu như mèo con, Thẩm Quan Trì nghiêng gò má, đáp một tiếng.
Anh không phát cáu cũng không tức giận chút nào, thanh âm vẫn bình thản như cũ. Thư Hương Nồng muốn nói nhưng không thành tiếng.
"Làm sao vậy?"
Căn phòng bỗng im lặng trong chốc lát.
"Thẩm Quan Trì, càng ngày tớ càng cảm thấy, mối quan hệ của chúng ta có chút kì quái."
Mắt Thẩm Quan Trì giật giật, trên mặt thoáng qua nét ngờ vực, biểu cảm cứng đờ hỏi:"Có ai nói với cậu chuyện gì sao?"
"Không phải, không có ai nói."
Thư Hương Nồng lập tức phủ định. Cô nghĩ ngợi "Thẩm Quan Trì, cậu không thấy kì lạ sao?Tớ hình như quá ỷ lại vào cậu, mà cậu dường như cũng vì tớ mà cố gắng rất nhiều..."
Nhiều đến mức không chỉ còn là bạn bè, thậm chí vượt qua cả bạn trai. "Tóm lại, mối quan hệ của chúng ta không đơn giản chỉ là bạn bè."
Thẩm Quan Trì xoay người, ánh mắt cùng tiếng nói bình thản, lơ đễnh nới: "Chúng ta là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, không phải là bạn bè bình thường. Từ bé đã không phải dạng quan hệ này!"
"Thật sao?"
Chậm một giây anh mới đáp lại: "Quả thật là vậy"
Thư Hương Nồng hít vào một hơi: "Nhưng mà người khác đều cho rằng chúng ta đang yêu đương, tớ vẫn là cảm thấy..."
Cô nói rồi dừng lại, bản thân cũng có chút mơ hồ, không tài nào hiểu được.
Bên trên cửa sổ pha lê trong suốt, gò má trắng bệch của Thẩm Quan Trì, hốc mắt hãm trong bóng tối, tâm tình khó nắm bắt. Nhưng từ đầu đến cuối, anh đều giữ nguyên khí chất nhu hòa thanh lãnh, khiến cho người khác cảm thấy không thể đối với anh đùa cợt.
Thấy vậy Thư Hương Nồng dò xét nói: "Tớ cảm thấy bằng không chúng ta giữ khoảng cách? Dù sao để người khác hiểu lầm cũng không tốt...Cậu thấy thế nào?"
Ngón tay không ngừng nắm chặt, khăn mặt từ kẽ hở rỉ ra một giọt nước, Thẩm Quan Trì nhìn bóng lưng mảnh mai quen thuộc trên giường. Giọng nói bình tĩnh như không có chuyện gì quan trọng: "Tớ làm ảnh hưởng chuyện yêu đương của cậu lúc nào?"
Anh mím môi "Cấp ba, thư tình cũng là tớ thay cậu viết, cậu thích ai cũng là tớ giúp cậu hẹn!"
Giọng nói anh nhỏ như có như không.
"Tớ chưa bao giờ ngăn cản cậu, quá khứ không có, tương lại lại càng không."
"....."
Thư Hương Nồng nắm lấy chăn mềm, mắt nhìn chằm chằm bóng người qua cửa sổ pha lê, quyết định: "Nhưng tớ mong cậu về sau đừng quản chặt như vậy nữa... tớ nghiêm túc đấy!"
Cô mím môi: "Tớ biết cậu thông minh lợi hại, hành vi của tớ có vẻ rất ngu ngốc, nhưng xin cậu hãy tôn trọng tớ, tiếp nhận phương thức sống của tớ, được không? Tớ thấy rất mệt mỏi và khó chịu, tớ nói thật đấy"
Bầu không khí lại rơi vào im lặng.
Thẩm Quan Trì xoay người lại với Thư Hương Nồng, đôi mắt sâu lạnh không ngừng chìm xuống, một tia sáng cũng không còn.
Qua một hồi lâu.
"Thật sự xin lỗi...."
Thẩm Quan Trì thấp giọng, xoay người, đi vài bước sau đó dừng lại, tựa hồ nhịn một lúc. Ngữ khí kiên định nói "Nhưng để cho mình không quan tâm cậu, là điều không thể nào!"
--
Nửa đêm, gió ngoài hành lang thật lạnh.
Thẩm Quan Trì dựa vào tường ngoài hành lang, hút một điếu lại một điếu, tàn thuốc trên thùng rác đã đầy khói thuốc. Đến hơn hai giờ sáng anh mới trở về phòng.
Thư Hương Nồng tức giận làm cho phòng có chút loạn, có thể thấy thật sự bị anh làm cho tức đến điên lên.
Trên mặt đất vẫn còn đồ đạc lúc trước anh đã sắp xếp lại, còn có cả quần áo cô vừa mặc, đôi tất chân màu đen cùng với quần áo đều ném. Cô có lẽ không ý thức được, hành vi thân mật như thế này, sớm không phải chỉ là bạn bè đơn thuần nữa rồi.
Đương nhiên, đó cũng là kết quả do anh tẩy não.
Thẩm Quan Trì xoay người, nhặt cái váy rơi trên đôi xăng đan nhỏ, gấp lại đặt lên đầu giường, thuận thế ngồi cạnh mép giường. Ngòn tay gạt mấy sợi tóc trên gương mặt thiếu nữ.
Cô ngủ thϊếp đi, giống như con mèo hoang bị giày vò tới mệt mỏi. Yên tĩnh lại xinh đẹp.
Ngày mai còn có tiết kiểm tra quan trọng nhưng giờ phút này Thẩm Quan Trì không còn tâm trạng nào để đọc sách.
Rất hiếm khi anh bị như vậy.
Đối với anh mà nói, chuyện học tập cũng như uống nước, hít thở, đều vô cùng đơn giản.
Nhưng tối nay là một ngoại lệ.
Lại một lần nữa trở lại nơi này, anh đã từng nghĩ sẽ bỏ đi, không ở bên cạnh cô nữa....
Anh còn chưa nghĩ ra cách xử trí mối quan hệ này như thế nào.
Mà rốt cuộc Thư Hương Nồng đã phát giác ra điều không thích hợp.
Có lẽ là, Thư Hương Nồng trước nay chưa từng kiên nhẫn sẽ hiểu được, anh từ trước đến nay chưa bao giờ thực sự đối "tốt" với cô như một người bạn, tất cả chỉ là sự ích kỷ đáng xấu hổ.
"Rõ ràng là cậu gọi điện thoại kêu tớ tới, vậy mà tớ tới rồi cậu lại chê phiền."
Thẩm Quan Trì đè thấp âm thanh, tự giễu: "Ỷ lại vào mình mà không muốn trả giá đắt. Thư Hương Nồng, có phải cậu hiểu lầm tớ cái gì phải không? Tớ chưa từng thiện lương như vậy."
Anh nâng cằm cô, ngón tay vuốt ve đôi môi đỏ mọng. "Hết thảy những việc tớ làm, đều có lí do cả."
Có lẽ anh từng không cần cô đáp lại, nhưng đó đã là chuyện của quá khứ. Anh cúi đầu, hôn lên khuôn măt cô. "Cô nàng ngốc, tớ sớm đã không phải là thanh mai trúc mã của cậu"
Anh cũng là một trong rất nhiều người thích cô.
Lớp ngụy trang hoàn hảo, lấy quan hệ bạn bè nhưng thực chất dùng quyền lợi của bạn trai.
Quen nhau từ năm tám tuổi, gần mười một năm.
Mọi người đều nói Thư Hương Nồng cực kì xinh đẹp, nhưng thật sự cho tới giờ, anh không thấy cô đẹp ở đâu, khuôn mặt cô, cả người cô, trước mắt anh vẫn một mực mơ hồ.
Quá quen thuộc.
Tựa như một bản nhạc tuyệt mỹ nghe cả nghìn lần, sớm đã không biết cô có dễ nghe hay không.
Đáng lẽ giữa bọn họ không nên có tình yêu.
Chỉ là giấc mộng không thể khống chế trong đêm, cô nằm trên giường anh, bị anh tham lam nghiền nát, mất đi lý trí, cử chỉ đê tiện đến mức không thể tha thứ.
Cô cười, gọi tên anh, thanh âm dễ nghe đến mức khó diễn tả nên lời.....
Anh lại hèn hạ mà rung động trước tình cảm kia.
Nhưng cho tới hôm nay, anh cũng không xác định được mình bị du͙© vọиɠ khống chế hay là nảy sinh tình yêu với cô.
Nhưng thật đáng tiếc, Thư Hương Nồng chưa bao giờ biết đến giấc mộng của anh.
Cô coi anh là người thân, coi anh là tri kỷ, duy nhất chỉ không coi anh là người đàn ông của cô. Cho dù anh cố gắng đến mức nào, trong mắt mọi người ưu tú ra sao, thì trong mắt cô anh vẫn là người bình thường, thậm chí giới tính còn có chút mơ hồ.
Thẩm Quan Trì nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn đang ngủ say.
"Đêm nay tại sao lại gọi điện thoại cho tớ? Nếu không cậu đã được tự do."
"Tớ cũng rất muốn.... có được tự do"
Gió lay động màn cửa, ánh trăng từ cành cây soi vào đầu giường.
Thẩm Quan Trì tay vịn vào mép giường, xoay người, đôi môi cảm nhận hô hấp nóng bỏng của thiếu nữ trong chốc lát, thật ngứa.... tựa như trong quá khứ cũng nhiều lần như vậy, lặng lẽ hôn cô.
Cô sẽ không đáp lại.
Cũng không cần đáp lại.
Anh cũng không dám hi vọng xa vời sẽ được đáp lại.
Có thể là do căn phòng quá yên tĩnh, hoặc do đêm nay trăng sáng tỏ, thân thể cô như tỏa ra oải hương, hai tháng không gặp, giờ lại tỏa ra hương thơm ngọt đến mê người.
Trái tim anh như bị xé nát, ham muốn, khao khát, hơi thở khó kiềm chế.
Hô hấp nặng thêm, đại não Thẩm Quan Trì dừng một chút, chờ ý thức thanh tỉnh, anh đã áp sát cánh môi ấm áp từ bao giờ. Trong bóng đêm, đang có một người run sợ hít thở.
Anh bỗng chốc mở mắt.
Gần trong ngang tấc, đôi mắt Thư Hương Nồng rung động tràn đầy sự khó tin.
Chỉ là ngưng lại một giây, giây sau anh đã thẳng tắp nhìn ánh mắt rung động của cô, hàm răng mở miệng cô. Một bên trêu đùa lưỡi cô, một bên lẳng lặng nhìn sự chấn động trong mắt thiếu nữ, sụp đổ ---
Là tuổi thơ anh cho cô chong chóng tre, cùng ngắm mặt trăng trên nóc nhà, bên cô, cùng nhau nằm trên ghế, đếm qua từng ngôi sao Ngân Hà. Khuôn mặt trẻ thơ nhưng thanh âm phát ra lại là lời hẹn ước cả đời:
"Thẩm Quan Trì, chúng vĩnh viễn không phản bội nhau, không bỏ rơi nhau cả đời bầu bạn, được không?"
"Ừm"
"Hỏi cậu đó Thẩm Quan Trì, có được không?"
"Tớ nói rồi, được."
.....
Hôn đến sức cùng lực kiệt, khó mà hít thở
Thẩm Quan Trì ngửa mặt lên, mặt đối mặt với thiếu nữ sắc mặt trắng bệch đang chấn kinh, lạnh nhạt cười----
"Em không thể thoát khỏi tôi."
Anh vuốt ve đôi môi mình đã từng hôn rất nhiều lần, tựa như tù nhân đang chờ đợi xét xử, ngoan cường, mỏng manh mà đầy kiêu hãnh tự thuật: "Tôi yêu em. Mặc dù, tôi cũng không tin là như vậy!"