Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 5: Văn võ song tu (1)

Tần Tiêu chạy vào trong sân hít thở sâu một hơi, khẽ quát một tiếng làm nhiều việc cùng lúc (tay năm tay mười), liên tục đánh ra vài quyền, đấm thẳng, đấm móc, bộ pháp dưới chân nhanh chóng biến hóa, lui bước bên này cất bước bên kia, nội bước, che bước, chọc bước, kê lót bước, hóp bụng đề mông, giống như nước chảy mây trôi.

Một bộ quyền pháp này vừa xong thì Tần Tiêu đã thở hồng hộc, cảm giác thể lực của mình đã cạn. Hơn nữa đánh quyền đá chân thì cơ bắp và dây chằng cũng đau âm ỉ. Hắn lúc này mới nhớ mình bây giờ đang chiếu theo tiêu chuẩn bộ đội đặc chủng, mỗi sáng sớm đều luyện một bộ quyền pháp, nhưng mà thân thể hiện giờ chỉ sợ không chịu được giày vò này, may mắn không cần phải nai lưng ra chạy năm mươi cây số. Tần Tiêu có chút ảo não.

Đang lúc hắn đang thu quyền nghỉ ngơi thì sau lưng có âm thanh hùng hậu truyền tới:

- Hảo quyền pháp!

Tần Tiêu nhìn lại thì đó là hai người đàn ông lực lưỡng, hai người này đi hai bên một lão giả ở chính giữa. Trong đó trên lưng của một người đàn ông còn có một bao lương thực, tên còn lại trong tay cầm theo một vại dầu, ba người đều mỉm cười nhìn hắn.

Tần Tiêu đứng thẳng, nói:

- Các người là...

Lão giả cười ha hả đi đến trước mặt của Tần Tiêu, ngồi xổm xuống:

- Tiểu huynh đệ, ngươi có phải tên là Tần Tiêu?

Tần Tiêu trong nội tâm cả kinh:

- Đúng vậy... Thế nhưng mà ta không biết các người.

Đại hán phía sau nói:

- Vị này chính là huyện lệnh đại nhân của bổn huyện, lần này tới thăm hai mẫu tử các ngươi.

Tần Tiêu há hốc mồm, nói:

- Huyện thái gia nha... Không biết Huyện thái gia tìm nhà ta có chuyện gì?

Đúng lúc này Chu thị vội vã từ trong phòng chạy ra, quỳ gối trước mặt ba người, còn lôi kéo Tần Tiêu cùng quỳ xuống, nói:

- Dân nữ Chu thị bái kiến Huyện lệnh đại nhân. Tiểu nhi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, vô lễ với đại nhân, kính xin đại nhân thứ tội!

Lão giả nhanh chóng nâng Chu thị dậy, nói:

- Chu đại tẩu mau mau đứng lên, bổn huyện mạo muội tới chơi, chuyện này là có nguyên nhân, kính xin đại tẩu không nên trách cứ bổn huyện tự dưng nhiễu dân mới tốt.

Tần Tiêu cảm thấy hứng thú nhìn qua Huyện lệnh đại nhân, trong nội tâm nghĩ đến:

- Quân thời này không phải rất kiêu ngạo hay sao? Theo lý thuyết thì phải quan uy mười phần mới đúng, hiện tại là xã hội phong kiến nên chế độ đẳng cấp nghiêm lắm. Cho dù là ngàn năm sau một trưởng khoa bé như hạt vừng cũng thần khí mười phần, không phải dựng râu trừng mắt đùa nghịch giọng bề trên sao? Nói thí dụ như tên Trương huấn luyện viên quân hàm là đại úy cũng lên mặt được, đáng hận!

Chu thị đứng ở một bên cúi đầu:

- Nếu thái gia đã tới chơi thì xin mời vào trong nhà ngồi. Nhưng mà nhà của tôi có chút đơn sơ chỉ sợ đại nhân trách móc.

Huyện thái gia vuốt râu trắng hàm dưới, cười ha hả nói:

- Không sao, không sao. Hai người các ngươi đem lượng thực và dầu cải tặng cho Chu đại tẩu đi, cùng nhau chuyển vào trong nhà.

Chu thị liên tục khoát tay:

- Đại nhân, tuyệt đối không được... Chuyện này tiểu nhân sao dám nhận.

Huyện thái gia khoát khoát tay:

- Đại tẩu không cần phải khách khí, đây là một chút tâm ý nhỏ của Bành Trạch huyện nha. Hơn nữa theo luật lệ thì những tặng phẩm này cũng là hợp tình hợp lý, đại tẩu không cần phải khách khí.

Trên mặt Tần Tiêu cười cười, trong nội tâm nói:

- Cũng là quan tốt. Nhưng mà hắn chỉ là Huyện lệnh, xem nương là quả phụ nên có ý đồ bất lương sao? Ừ, ta cần phải nhìn chằm chằm vào một chút!

Chu thị dẫn Huyện thái gia và ba người tiến vào trong nhà, bối rối dùng tay áo lau sạch cái bàn, mời bọn họ ngồi xuống, bản thân mình cúi đầu đứng ở một bên. Huyện thái gia đốn dừng một chút, nói với hai người sau lưng:

- Hai người các ngươi mang Tần Tiêu tiểu huynh đệ vào trong sân chơi đùa đi, bổn huyện có chuyện còn phải hỏi Chu đại tẩu.

Trong nôi tâm Tần Tiêu thầm hô:

- Quả nhiên có ý đồ, có ý đồ ah!

Nhưng hắn lại không tự chỉ được đi theo hai đại hán vào trong sân.

Hai hán tử này ngồi xổm xuống, một người trong đó nói:

- Tiểu huynh đệ, ta tên là Đào Kiền

- Ta tên là Mã Vinh. Tiểu huynh đệ luyện bộ quyền pháp vừa rồi tên là gì, thật đúng cực kỳ đặc sắc nha!

Tần Tiêu thuận miệng đáp:

- Tên sao? Tán Thủ, cũng gọi là Tán Đả, vật lộn tự do.

Nhưng trong lòng nghi nói:

- Đào Kiền, Mã Vinh, hai cái tên này hình như rất quen thuộc nha?

Đào Kiền Mã Vinh hai mặt nhìn nhau một hồi:

- Tán Thủ, Tán Đả? Đây là môn công phu gì, chưa bao giờ nghe nói qua.

Đột nhiên lúc này Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ nhớ tới:

- Đào Kiền Mã Vinh không phải là hai vũ phu tùy tùng bên người của Địch Nhân Kiệt hay sao? Tại sao lại...

Lập tức lại nghĩ tới, Giang Châu Bành Trạch huyện, trong lịch sử triều Võ Chu, Địch Nhân Kiệt đã từng bị bọn người Lai Tuấn Thần mưu hại, lưu vong giáng chức quan đi tới nơi này làm Huyện lệnh a, chẳng lẽ thật sự trùng hợp như vậy?

Nghĩ đến đây Tần Tiêu kích động, nhìn Đào Kiền Mã Vinh nói ra:

- Hai vị đại ca, Huyện thái gia có phải tên là Địch Nhân Kiệt hay không?

Trên mặt Đào Kiền Mã Vinh ẩn ẩn lộ ra một chút không vui, gọi thẳng tính danh có thể xem là đại bất kính với Huyện thái gia, nhưng thấy hắn là tiểu hài tử cũng không có so đo cái gì, hai người gật gật đầu:

- Đúng vậy.

Trong nội tâm của Tần Tiêu vui mừng như điên, gặp được thần tượng!

Từ nhỏ tới lớn Tần Tiêu đã xem Đường triều Địch Nhân Kiệt là thần tượng, thứ nhất là bởi vì hắn làm người thông minh trung với nước, thứ hai chính yếu nhất là vì Địch Nhân Kiệt có danh là "Thần thám". Tần Tiêu từ nhỏ đã tràn ngập tự tin với trí lực của mình, hâm mộ hắn, thường thường theo tình tiết mà phỏng đoán các vụ án. Thực tế thích xem phim Địch Nhân Kiệt Dò Xét Án, hắn với vị danh tướng Đường triều này có thể nói là sùng bái tới cực điểm! Mộng tưởng ban đầu của Tần Tiêu chính là làm một thám tử tư, đáng tiếc cái chức nghiệp này vào lúc đó đã bị thủ tiêu, về sau trời xui đất khiến mới gia nhập bộ đội đặc chủng.

Tần Tiêu cũng bất chấp rất nhiều, hắn đi vào trong nhà, thiếu chút nữa đã đυ.ng vào người của Chu thị.

Chu thị vỗ vỗ đầu của Tần Tiêu: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

- Ngươi đứa nhỏ này, không có việc gì thì vội vàng làm gì, trước mặt Huyện thái gia cũng không thể vô lễ.

Địch Nhân Kiệt sau lưng vui tươi hớn hở cười nói:

- Không sao không sao, Chu đại tẩu, ngươi nên cho hắn tiến vào.

Tần Tiêu bị kích động chạy đến trước mặt của Địch Nhân Kiệt, tỉ mỉ nhìn qua lão giả hơn sáu mươi hòa ái dễ gần này, lão giả ẩn ẩn có khí thế không giận tự uy, cổ họng có chút phát khô, còn kém chút hô lên "Thần tượng, ta rốt cục nhìn thấy ngươi rồi!"