Viên Xuân Thiên

Chương 20

Tôi là người không có việc thì sẽ không đi xa, trước đây bố tôi nói, ngày nào tôi cũng làm ổ trong tiệm sách của tôi, sắp cắm luôn đầu vào trang sách rồi.

Vậy nên, thực ra tôi cũng lâu lắm rồi chưa đi xe công cộng.

Cái tên rắc rối Viên Xuân Thiên này, đến đón em tan làm vừa đúng giờ cao điểm buổi tối, tàu điện ngầm chật cứng, người dính sát người.

Hai chúng tôi lúc mới lên xe vẫn còn ổn, chưa đông người lắm, tôi kéo em tìm một góc để đứng, ai dè lại tiện cho em “thả dê” tôi.

Lúc người càng ngày càng đông, hai chúng tôi dính vào nhau càng lúc càng gần, sau đó em bèn ôm chặt tôi, còn thuận thế gác cằm lên vai tôi.

Tôi không dám nhìn xung quanh, cứ cảm thấy người ta đang nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kì quái.

Lúc xuống tàu điện ngầm, hình như tâm trạng của Viên Xuân Thiên đặc biệt tốt, khi đi cạnh tôi em hỏi: “Trên xe bus có đông người không?”

Chút tâm tư của em thể hiện rõ ràng quá.

Nhưng, hiện thực đã khiến em thất vọng.

Hai chúng tôi ngồi xe bus, lên xe ở bến đầu, dù là giờ cao điểm, đợi thêm hai chuyến cũng có ghế ngồi.

Tôi ngồi ở cạnh cửa kính, em ngồi cạnh tôi, đùi dán chặt lấy tôi, bàn tay không an phận thử nắm tôi, bị tôi trừng mắt phải lộn về.

Sao có thể dính người cỡ này được?

Em cầm tinh keo 502 à?

Tôi rất ít khi bị giày vò thế này, hôm nay mệt hỏng cả người.

Về đến nhà, tôi chẳng buồn nấu cơm, chuẩn bị gọi đồ ăn ngoài, ai dè em nói: “Viên Lai, em nấu mì cho anh nhé.”

Tôi phì cười: “Em biết dùng bếp từ không?”

“Anh dạy em đi.”

Được thôi, người làm cha như tôi, đúng là chẳng được nghỉ ngơi lấy một phút.

Tôi rửa mặt qua loa, dẫn em vào bếp, dạy em dùng bếp từ như thế nào, dạy em bỏ trứng gà vào mì ra sao.

Em nấu rất nghiêm túc, tôi ngồi ở một bên nhìn em, chợt cảm thấy con người Viên Xuân Thiên thực ra cũng được, giữ lại cũng chẳng khó chấp nhận đến vậy.

Sau đó tôi phát hiện ra vậy mà tôi lại bị thằng nhóc này dùng nước ấm nấu ếch, em tuỳ tiện ở đây chẳng chịu đi, thế mà tôi cũng dần dần chấp nhận việc này.

Tôi, Viên Lai, đúng là một thằng ngu chẳng có nguyên tắc hay đầu óc gì cả.

“Này.” Tôi nói, “Em định cứ thế sống ở chỗ anh mãi à?”

“Không phải là ở,” Em nói, “Là sống cùng anh.”

Tôi phì cười: “Anh cần em phải ở cùng à?”

Không ngờ vậy mà em lại mặt dày gật đầu.

Tôi ngắm bóng lưng của em loay hoay một lúc, sau đó cố tình trêu em: “Vậy không được đâu, sau này anh mà hẹn hò ai, làm sao giải thích với người ta việc trong nhà có một thằng con trai lớn ngần này được?”

Viên Xuân Thiên ngoái đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt đó cứ như muốn ăn tôi cùng mì luôn vậy.

“Anh hẹn hò với ai?”

Tôi chẳng hiểu nổi, những năm này thằng nhóc này ở bên ngoài rốt cuộc đã học được những gì? Thường thức cuộc sống về cơ bản đều không hiểu, nhưng tí chuyện yêu đương thì hình như em rất rõ.

Trẻ con kiểu gì vậy?!

Tôi nói: “Chuyện này không cần em quan tâm, người thích anh có nhiều lắm.”

“Em thích anh.” Viên Xuân Thiên nói, “Hẹn hò với em.”

Kỳ thực tôi rất muốn hỏi rốt cuộc em có hiểu thích là gì không, có biết mình là thích kiểu người yêu hay là ỷ lại như người nhà không.

Nhưng tôi còn chưa kịp hỏi, đã quát em trước: “Em tắt bếp đi đã!”

Thằng nhóc thúi này, nước mì trào cả ra rồi, em còn ở đó trợn mắt nhìn tôi.

Tôi vội vàng tới tắt bếp, sau đó rút khăn giấy ra lau sạch nước tràn ra ngoài.

“Em có làm được không hả? Nấu có tí mì, em xem em này!”

Tôi muốn mắng em thêm vài câu, nhưng không thành công.

Bởi thằng nhóc trẻ trâu này thế mà lại hôn tôi.

Em hôn môi tôi.

Đệt.