Hành Trình Sủng Phu

Chương 77: Quý Thư Mặc ghen tuông

Không thể bại lộ chuyện mình là chủ tử sau lưng Cẩm Tú Y Các, còn bị Tiêu Vãn lợi dụng mình đi đối phó với thuộc hạ của chính mình, trong lòng Sở Mộ Thanh đau khổ, nhưng không thể nói gì, đành trơ mắt nhìn chưởng quầy được mình bồi dưỡng năm năm phải vào tù, còn phải trả tiền bồi thường cho Y Phô Tạ Tưởng những năm ngàn lượng bạc!

Mà vào lúc bọn tiểu nhị ở Cẩm Tú Ý Các đang hoảng loạn bắt chuột, Y Phô Tạ Tưởng đang vinh dự treo lên bản vẽ chính tay nữ hoảng đề tên. Cùng lúc đó, trước cửa Y Phô Tạ Tưởng chiêng trống vang trời, vũ long và vũ sư tấu nhạc náo nhiệt biểu diễn, rất nhanh khiến cho trước cửa Y Phô Tạ Tưởng vô cùng ồn ào, mọi người kéo tới ùn ùn, làm cho cả phố Cẩm Tú bị vây chật như cái cối.

Nhìn trên bảng hiệu bằng vàng là bốn chữ "Y Phô đệ nhất kinh thành" được viết với nét chữ rồng bay phượng múa, Sở Mộ Thanh tức tới mức mặt xanh mét, không nhịn nổi, ánh mắt trào ra lửa giận, nhưng khi thấy Tiêu Vãn, nàng ta nhanh chóng thu lại sự tức giận ngập trời, kìm chế sự phẫn hận và không cam lòng lại, đôi tay dưới ống tay áo nắm chặt.

Giả vờ không thấy sự tức giận trên mặt Sở Mộ Thanh, Tiêu Vãn híp đôi mắt phượng, nhiệt tình chiêu đãi nàng ta: "Tử Thanh, tới đây, để ta đo quần áo cho ngươi."

Nàng bảo tiểu nhị đo người giúp Sở Mộ Thanh, một bên lại làm ra vẻ lo lắng: "Bộ quần áo này là ngươi mua ở Cẩm Tú Y Các đúng không? Nghe nói là mặc quần áo bị chuột cắn thì sẽ gặp xui xẻo ba năm, mấy năm nay nữ hoàng bệ hạ luôn lạnh nhạt với ngươi, có lẽ là vì ngươi dính phải vận đen trên bộ đồ này."

Tiêu Vãn đã từng tố khổ với Sở Mộ Thanh rằng Tiêu Ngọc Dung chỉ quan tâm tới Thái Nữ mà bỏ quên mình, Sở Mộ Thanh cũng ủy khuất nói rằng mẫu hoàng chỉ quan tâm hai vị hoàng tỷ mà bỏ rơi mình, vì thế Tiêu Vãn có cảm giác đồng cảm với Sở Mộ Thanh, bắt đầu quan tâm đối phương. Nhưng lời nói ấy lúc này lại giống như đang bóc ra vết sẹo lớn nhất trong lòng nàng ta, tới mức chảy máu đầm đìa, khiến cho cơn giận của Sở Mộ Thanh càng bùng nổ, toát ra sát khí.

Tiêu Vãn vào lúc nàng ta đang cắn chặt răng, cố gắng không để lộ sát khí liền vỗ vào vai nàng ta một cái. Khi Sở Mộ Thanh đang tức nghẹn muốn phun ra máu, nàng âm thầm mở miệng: "Yên tâm, Trực Cư do Sơ Thần thiết kế sẽ mang tới vận may cho ngươi. Ngươi xem, không phải là ta trúng Trạng Nguyên sao ~ Hơn nữa nữ hoàng bệ hạ còn rất thích ta nha, về sau ta sẽ nói tốt cho ngươi." Sau đó chỉnh chết ngươi.

Vốn đang không cam lòng và tức giận, bây giờ bị Tiêu Vãn đánh một cái vào lưng như thế, Sở Mộ Thanh suýt nữa thì phun máu nghẹn. Cũng may những năm gần đây, nàng ta đã luyện được bản lĩnh nhẫn nại tới mức cực hạn, lúc này liếc nhìn Tiêu Vãn một cái, trong mắt tràn ra cao hứng và cảm động muốn rơi nước mắt: "Vậy đành nhờ Tử Uyên! Nhớ nói tốt cho ta nha!"

"Chắc chắn chắc chắn rồi, ngươi chính là bạn tốt duy nhất của ta nha." Tiêu Vãn ngẩng đầu, khóe miệng mỉm cười, vui vẻ nói, "Tử Thanh, ngươi lại quên rồi. Ta đã quyết định lấy tên thay đổi một chữ cái khác, từ hôm nay, đừng gọi ta là Tử Uyên nữa, mà gọi là Tử Tích đi."

Bây giờ nàng không cần thông minh uyên bác để đi giành lấy niềm vui của Quý Thư Mặc nữa. Nàng quý trọng hạnh phúc hiện tại, quý trọng người yêu nàng và người nàng yêu.

Chỉ một lát sau, Sở Mộ Thanh nói mình có việc quan trọng phải làm, vội rời khỏi Y Phô Tạ Tưởng. Tiêu Vãn biết là nàng ta muốn cứu lại danh tiếng của Cẩm Tú Y Các, cho nên không rảnh để pha trò với nàng.

Đáng tiếc, khi nàng giữ Sở Mộ Thanh ở lại Y Phô Tạ Tưởng, nàng đã sớm phái người đi lan truyền tin đồn, làm cho nàng ta mất đi thời cơ cứu lại danh dự rồi. Giờ nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Y Phô Tạ Tưởng từng bước cướp lấy con đường tiền tài của nàng ta, lấy lại danh dự mà nàng ta đã từng cướp đi!

Sở Mộ Thanh, chiến tranh giữa ta và ngươi, đã bắt đầu rồi!

"Thê Chủ." Đứng bên cạnh Tiêu Vãn nhìn bóng dáng Sở Mộ Thanh rời đi, Tạ Sơ Thần lén lút lại gần, nói thầm bên tai Tiêu Vãn, "Sơ Thần cảm thấy...... cái Tam Hoàng nữ này có vẻ kỳ lạ."

Sở Thê Chủ nhà mình bị người xấu lừa, rồi lại sợ Thê Chủ nghĩ mình muốn châm ngòi ly gián, Tạ Sơ Thần cảm thấy hơi khẩn trương. Nhưng do dự một lát, hắn vẫn nói lời suy đoán của mình ra: "Vừa rồi, ánh mắt nàng ta nhìn Thê Chủ trông rất đáng sợ, làm Sơ Thần có dự cảm xấu...... Cảm thấy hình như Tam hoàng nữ cũng không phải đối xử thật lòng với Thê Chủ......"

Thấy Tạ Sơ Thần dùng đôi mắt to trong suốt nhìn mình, trong mắt mang theo sự nghiêm túc và lo lắng một cách rõ ràng. Trong lòng Tiêu Vãn lập tức cảm thấy thật ngọt ngào, ánh mắt vốn lạnh băng cũng trở nên mềm mại.

"Quan sát Sở Mộ Thanh rất cẩn thận, vậy tại sao lại không nhìn ra bản chất của Quý Thư Mặc chứ. Ngươi nha, đúng là tiểu ngu ngốc......" Tiêu Vãn véo má Tạ Sơ Thần, phát hiện gần đây mặt Tạ Sơ Thần có nhiều thịt hơn một chút, xúc cảm tốt hơn so với trước, lại mừng thầm xoa bóp.

Bị Tiêu Vãn xoa nắn tới nóng lên, Tạ Sơ Thần bĩu môi, kháng nghị: "Sơ Thần không ngu ngốc."

"Ừ ừ ừ, Sơ Thần thông minh nhất."

"Thê Chủ! Ưʍ......" Đôi môi mọng nước bỗng bị lấp kín, lập tức, tay Tạ Sơ Thần cũng không biết để ở đâu nữa, mặt hồng như bị lửa thiêu.

Vốn là nụ hôn chuồn chuồn lướt nhẹ lướt qua, nhưng hơi thở tốt đẹp khiến cho răng môi cậy mở, khiến lòng Tiêu Vãn xao động, lại hôn Tạ Sơ Thần thêm hai cái thật ngọt ngào.

Lúc này, cửa chính bỗng nhiên bị đẩy ra. Nghe tiếng mở cửa, Tiêu Vãn hơi giật mình một chút, nhưng khi muốn ngẩng đầu xem ai quầy rầy nàng thân mật với Sơ Thần, đầu bỗng bị Tạ Sơ Thần giữ lại, nụ hôn mềm mại ấm áp lại ấn lên môi nàng.

Nụ hôn này khiến hơi thở của hai người hỗn loạn, tới khi không nhịn nổi nữa mới lưu luyến không rời mà kết thúc. Gương mặt Tạ Sơ Thần ửng đỏ, trong mắt lấp lánh ánh sáng, lại như hồ nước mùa thu trong vắt. Mà trong mắt Tiêu Vãn tràn ngập sự dịu dàng, yêu thương, nàng lại đỡ lấy trán hắn, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ khẽ mở.

"Thê Chủ......" Một âm thanh quen thuộc truyền tới từ cửa, không giống với sự lãnh đạm ngày xưa, ngược lại mang theo sự run rẩy nghẹn ngào, giống như không thể nào tin nổi.

Tiêu Vãn chậm rãi ngẩng đầu, thấy Quý Thư Mặc nhìn mình như không thể nào tin nổi, chân tay luống cuống cắn môi. Cảm xúc trong lòng Tiêu Vãn biến mất, nàng hơi nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Thư Mặc, sao ngươi lại tới đây?"

Trước kia, Tiêu Vãn vô cùng cưng chiều mình, luôn cố gắng thỏa mãn yêu cầu của mình mọi lúc mọi nơi, khi đó Quý Thư Mặc không có một chút cảm giác nào cả, nhưng trong khoảng thời gian này, thấy Tiêu Vãn dịu dàng nói cười với Tạ Sơ Thần, cho dù là bận rộn cũng sớm trở về phủ, tỉ mỉ chăm sóc trong cuộc sống hàng ngày của Tạ Sơ Thần, thậm chí tối hôm qua hắn còn nhìn thấy Tạ Sơ Thần được Tiêu Vãn ôm từ trên xe ngựa xuống, bộ dáng rón rén như sợ đánh thức hắn của nàng. Một khắc kia, trong lòng Quý Thư Mặc cực kỳ khó chịu, cảm thấy cảnh tượng đó quá chói mắt.

Hắn tự an ủi mình, Tiêu Vãn chỉ là một quân cờ trong tay hắn thôi, trong lòng Tiêu Vãn vẫn luôn yêu hắn.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy cảnh tượng hai người ôm hôn trong phòng, tình ý kéo dài không ngừng, Quý Thư Mặc phát hiện ra lòng mình vốn không phải là không để bụng.

Giờ khắc này, trong lòng hắn như có một cái gai nhọn lạnh băng, lời nói chua xót, phun ra nuốt vào đều không được, hắn chỉ có thể run rẩy không nói nên lời.

Khi Tạ Sơ Thần còn đang kinh hãi vì hành động hôn môi Thê Chủ lớn mật của mình, vừa nâng mắt đã thấy Quý Thư Mặc mang vẻ mặt ghen tuông căm tức nhìn mình, giống như mình lấy đi thứ đồ hắn thích.

Ba năm nay, gần như là Tạ Sơ Thần luôn chứng kiến quá trình Tiêu Vãn theo đuổi Quý Thư Mặc mà không bỏ sót chút nào, biết được trong tim Tiêu Vãn chỉ có Quý Thư Mặc, thích tới mức hắn phải hâm mộ. Cho nên khi đó, hắn từ bỏ việc đi gặp Tiêu Vãn, chỉ yên lặng đứng một góc chúc phúc hai người. Cho dù là sau khi kết hôn, hắn cũng luôn nhường nhịn, hy vọng Thê Chủ sẽ không bị khó xử.

Nhưng sau khi thổ lộ hết tâm sự trong lòng với nhau, hắn mới biết hóa ra Quý Thư Mặc không hề quý trọng tình cảm Thê Chủ dành cho bản thân như hắn nghĩ! Hắn có người khác ở bên ngoài, còn có ý đồ muốn hãm hại Thê Chủ và cả Tiêu gia! Quý Thư Mặc như thế, làm gì có tư cách được Thê Chủ yêu mến, làm gì có tư cách để cho hắn sùng bái hắn ta suốt ba năm trời?!

Lúc thấy Quý Thư Mặc nháy mắt với mình, Tạ Sơ Thần lập tức vì Tiêu Vãn muốn bênh vực kẻ yếu, quyết định trả thù tên khốn dám không quý trọng Thê Chủ này, cho hắn biết rằng việc mình không quý trọng Thê Chủ chính là chuyện ngu xuẩn nhất trong đời hắn! Mà hắn vốn không xứng được Thê Chủ thích!

Vì thế, lần đầu tiên, ở trước mặt Quý Thư Mặc, Tạ Sơ Thần không hề buông tay Tiêu Vãn ra, ngược lại, dùng vẻ mặt bá đạo thân mật ôm eo Tiêu Vãn, đầu dựa vào ngực Tiêu Vãn, quang minh chính đại thể hiện sự ân ái trước mặt Quý Thư Mặc.

Cảnh tượng chói mắt như thế làm mặt Quý Thư Mặc lúc đỏ lúc trắng. Rất lâu sau, hắn cứng nhắc hít sâu một hơi, nghẹn ngào mở miệng: "Thê Chủ, mẫu thân mở tiệc muốn chiêu đãi khách khứa, bảo ta gọi ngài về phủ......"

Chuyện muốn bảo Tiêu Vãn về phủ này thật ra chỉ cần tùy tiện sai một nha hoàn tới là được. Nhưng Quý Thư Mặc muốn tự mình tới Y Phô Tạ Tưởng chính là vì muốn tiếp cận Tiêu Vãn nhiều hơn một chút, muốn dùng sự dịu dáng và quan tâm để đoạt lại lòng của Tiêu Vãn, chiếm lấy vị trí trong lòng nàng.

Ai ngờ hắn lại thấy một màn như thế, hắn lập tức cảm thấy không cam lòng, không hiểu vì sao mình đã vào một lúc lâu như vậy, vậy mà Tiêu Vãn vẫn thân mật ôm Tạ Sơ Thần chứ không phải bối rối buông tay giải thích với mình?

Hắn không hiểu, vì sao Tiêu Vãn yêu hắn tới tận xương tủy mà lại chỉ trong hai tháng đã thích Tạ Sơ Thần danh tiếng tệ hại kia?!

Tạ Sơ Thần có chỗ nào so sánh được với hắn! Có tư cách gì đoạt Tiêu Vãn với hắn!

Lúc này, mắt phượng xinh đẹp ngập nước, ai nhìn vào cũng đau lòng, nhưng Tiêu Vãn làm lơ, gật đầu: "Ừ, ta biết rồi. Thư Mặc, ngươi về trước đi. Sau khi ta và Sơ Thần sắp xếp lại cửa hàng xong, lập tức sẽ về phủ."

Không hề đau lòng muốn giải thích, ngược lại bảo hắn về trước?!

Nhận thấy ý xuân hiện lên trong mắt Tiêu Vãn, Quý Thư Mặc đè xuống sự bất mãn trong lòng, miễn cưỡng cười nói: "Ta chờ Thê Chủ cùng về phủ."

"Được" Trong lòng Tiêu Vãn tràn ngập ngọt ngào vì được Tạ Sơ Thần chủ động thân mật, đâu còn để ý tới sắc mặt đen như than của Quý Thư Mặc. Nàng hơi cúi đầu, nhìn thấy Tạ Sơ Thần vẫn ôm chặt mình không nhúc nhích, bên tóc mai lộ ra vành tai đỏ ửng, môi mọng nước hơi chu lên, giống như là đang ăn dấm vậy.

Mà ánh mắt kia khi khi nhìn Quý Thư Mặc rõ ràng mang theo sát khí, lại trông cực kỳ đáng yêu muốn mạng, làm tim Tiêu Vãn mềm nhũn, cảm giác sự ngọt ngào khi được che chở.

Tạ Sơ Thần cẩn thận bảo vệ nàng khiến nàng rất thích, nếu không phải Quý Thư Mặc đang dùng ánh mắt như hổ rình mồi để trừng nàng, nàng đã lập tức đẩy ngã bé tiểu bạch thỏ đang giương móng vuốt này lên bàn, gặm cắn một trận rồi ~

Khi Quý Thư Mặc lên xe ngựa, Tiêu Vãn nhanh chóng cúi đầu, cắn nhẹ tai Tạ Sơ Thần: "Ta thích bộ dạng Sơ Thần tranh giành tình cảm vì ta ~ Nhất định phải ôm chặt Thê Chủ, đừng bao giờ đẩy ta ra."

Nói xong, Tiêu Vãn nháy mắt với hắn một cái, khi Quý Thư Mặc quay đầu lại, nàng liền ôm Tạ Sơ Thần nhảy lên xe ngựa. Mà gương mặt ửng đỏ của Tạ Sơ Thần, dưới ánh mắt nhíu mày khó chịu của Quý Thư Mặc, liền mặt dày vô sỉ rúc vào lòng Tiêu Vãn, một lúc thì bóc quýt cho Tiêu Vãn, một lúc lại lau mồ hôi cho nàng, một đường thân mật về Tiêu phủ.

Tiêu Vãn đầy hạnh phúc ăn trái cây, nheo mắt đầy vui vẻ.

Quý Thư Mặc càng nhìn càng bực, đành quay đầu, nhắm hai mắt lại. Nhưng một lát sau, hắn lại ngồi dậy, bóc một trái cam ngọt đưa cho Tiêu Vãn, dịu dàng cười nói: "Thê Chủ, ăn cam."

Khi nói chuyện, hắn hướng tới người Tiêu Vãn, ngồi lên đùi nàng, thậm chí đôi mắt dịu dàng nhìn Tiêu Vãn chăm chú, ánh mắt giống như đầy tình cảm, vô cùng lộng lẫy.

Nếu không phải Tiêu Vãn biết Quý Thư Mặc ghét mình, vậy thì nàng có lẽ đã động lòng với hắn rồi, đúng là diễn rất có kỹ thuật.

Nhưng lúc này, Tiêu Vãn nhíu mày, hơi khó chịu nói: "Thư Mặc, ngươi đè nặng chân ta...... Hơi đau......"

Tiêu Vãn trở thành Trạng Nguyên, đối với Tiêu gia, đây chính là vinh quang vô hạn. Bởi vì những năm gần đây, Tiêu gia tuy có hơn mười người được làm quan, nhưng trừ Tiêu Ngọc Dung lúc hai mươi tuổi đỗ Trạng Nguyên ra, chỉ có Tiêu Vãn là Trạng Nguyên, hơn nữa còn là Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất bao năm qua!

Cho nên hôm nay, khi toàn bộ Tiêu tộc biết được Tiêu Vãn được phong chức tứ phẩm Công Bộ thị lang, lập tức tung ta tung tăng tới Tiêu phủ chúc mừng Tiêu Vãn, các loại trình độ vuốt mông ngựa làm Tiêu Vãn nghẹn họng trợn mắt. Mà những trưởng lão đã từng ghét bỏ Tiêu Vãn là ngu ngốc vô năng, muốn cướp đoạt tư cách kế tục tổ mẫu của nàng lập tức mang sắc mặt thay đổi một trăm tám mươi độ, vui tươi hớn hở khen Tiêu Vãn thông minh, tài hoa, sau này chắc chắn sẽ làm tổ tiên nở mặt, vanh danh thanh sử.

Dù sao thì, trừ nhị phẩm Binh Bộ Thượng Thư Tiêu Ngọc Dung, lúc này, những người Tiêu gia làm quan chỉ có tầm năm sáu người. Sau khi Đại tướng quân Tiêu Bình qua đời, sự vinh quang dần bị quên đi, không còn là đại gia tộc nhà tướng năm xưa nữa.

Bây giờ, Tiêu Vãn trò giỏi hơn thầy, chẳng những được nữ hoàng bệ hạ tán thưởng, phong làm Trạng Nguyên, còn được nhảy lên làm tứ phẩm Công Bộ thị lang!

Có thể thấy được sau này tiền đồ của Tiêu Vãn sẽ bay xa, vinh hoa phú quý. Cho nên lúc này phải ôm cái đùi to của Tiêu Vãn nha!

Ngoài họ ra, còn có những kẻ mặt dày vô sỉ vuốt mông ngựa là Quý Hiểu Phong và tam tỷ muội Quý gia. Tuy Tiêu Vãn chiếm lấy vị trí Công Bộ thị lang bọn họ nhìn trúng, nhưng bây giờ Tiêu Vãn vừa có tài vừa có thế, thân là thông gia, Quý gia mặt dài hơn so với xưa, ai cũng nói các nàng biết Tiêu Vãn tuổi trẻ có tài, mới gả Quý Thư Mặc cho Tiêu Vãn.

Thấy bộ dạng chó săn của bọn họ, Tiêu Vãn cười nhạt không nói gì.

Chuyện mình bị thất sủng, Quý Thư Mặc cũng không nói cho nhà mẹ đẻ, thứ nhất là cảm thấy rất mất mặt, thứ hai là cảm thấy không có khả năng. Cho nên Quý Hiểu Phong vẫn luôn cho rằng Tiêu Vãn cưng chiều Quý Thư Mặc như vậy, chỉ cần Quý gia có yêu cầu gì, Tiêu Vãn tuyệt đối sẽ đáp ứng.

.