Sau khi vào nhà cùng Quý Thư Mặc, Tiêu Vãn bắt đầu phát huy toàn bộ công lực của mình, lải nhải nói mình nhớ hắn tới mức độ nào, yêu thương hắn tới mức nào, nói tới mức ngay chính bản thân hắn cũng nổi đầy da gà.
Liên tiếp bị câu từ ngọt ngấy oanh tạc, Quý Thư Mặc vốn nghi ngờ biến trở thành bất an.
Hắn ngó trái ngó phải nhìn nữ tử đang cười ngây ngô, cảm thấy nàng tích cực chủ động như vậy, nịnh nọt lấy lòng trông không khác gì Tiêu Vãn lúc bình thường cả.
Cảnh tượng hắn thấy nàng thân thiết với Tạ Sơ Thần có lẽ là do vì hắn không ở đây nên Tiêu Vãn không chịu cô đơn nổi, tâm địa xấu đi. Dù sao thì Tiêu Vãn trước kia cũng mang danh nữ nhân hoa tâm ăn chơi trác táng, mỹ thiếu niên trong kinh thành chưa người nào chưa bị nàng đùa giỡn. Tuy thanh danh của Tạ Sơ Thần không tốt, những được cái lại có dung mạo đẹp.
Nghĩ đến hành vi đê tiện vô sỉ ngày xưa của Tiêu Vãn, trong lòng Quý Thư Mặc cười nhạo một tiếng, đè xuống bất an nảy lên trong lòng.
Hắn càng nghe càng phiền lòng, lông mày lá liễu trong lúc lơ đãng hơi chau lên.
Làm bộ như lơ đãng nhìn trời, Tiêu Vãn cười ngây ngô: "Thư Mặc, thời gian ở bên ngươi mà cảm thấy nhanh như chớp nhoáng vậy, chưa gì đã đến giờ Tuất rồi! Ngươi muốn ăn gì, ta sẽ chuẩn bị ngay cho ngươi!"
Trong thời gian lâu như vậy nghe Tiêu Vãn tỏ tình buồn nôn, Quý Thư Mặc nhất thời không muốn ăn gì. Thậm chí hắn nhớ tới ngày về nhà thăm bố mẹ, Tiêu Vãn dùng bộ mặt dính mỡ muốn đút thịt cá cho hắn, lập tức hắn thấy dạ dày khó chịu.
Làm như không thấy sự miễn cưỡng trên mặt Quý Thư Mặc, Tiêu Vãn cười thẹn thùng, tự hào ngắt lời hắn: "Thư Mặc, những ngày ngươi không có ở nhà, ta đã vì người luyện tập làm vài loại thức ăn ngươi thích. Hôm nay, người làm vợ như ta sẽ trổ tài một phen!"
Lời cự tuyệt cứ như vậy mà mắc nghẹn trong cổ hòng, Quý Thư Mặc nghĩ mình vừa mới về phủ thì không nên làm Tiêu Vãn mất mặt, vì thế miễn cưỡng cười, ôn nhu nói: "Thư Mặc rất chờ mong được nếm thử tay nghề của Thê Chủ."
Tất nhiên hắn biết, những năm gần đây vì muốn làm cho hắn vui nên Tiêu Vãn có học một vài trò vô dụng, vì dụ như bện châu chấu vô cùng ấu trĩ.
Nàng đường đường là một đại tiểu thư, vậy mà lại lấy cái trò vui ấu trĩ này muốn làm hắn vui vẻ!
Mà bây giờ, nữ tử vốn phải phấn đấu khoa cử thì lại lãng phí thời gian học nấu ăn!
Đúng là kẻ không có tiền đồ!
Vốn Quý Thư Mặc tưởng Tiêu Vãn đã thông suốt, trong lòng rất thất vọng, đối với cái Tiêu Vãn gọi là bộc lộ tài năng không có chút chờ mong gì cả, thậm chí lo lắng nghĩ: Đồ ăn Tiêu Vãn nấu thật sự có thể ăn đượp sao?
Nhưng cho dù là khó ăn, vẫn phải ăn a!
Bất động thanh sắc quan sát từng biến hóa nhỏ trên mặt Quý Thư Mặc, Tiêu Vãn nheo mắt phường, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Ngươi cứ chờ một chút, chờ vợ ngươi trở lại! Nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng!"
"Ân." Quý Thư Mặc dịu ngoan gật đầu. Khi cúi đầu xuống lại hiện lên vẻ lạnh lùng quỷ dị.
Mặc Uyên Cư có một căn bếp riêng, khi vừa nghe thấy Tiêu Vãn muốn tự mình xuống bếp, mọi người dưới nhà bếp đều ồn ào nhốn nháo. Nhóm đầu bếp hoang mang rối loạn, muốn ngăn cản vị đại tiểu thư tâm huyết dâng trào này, nhưng lại bị một ánh mắt của Tiêu Vãn dọa hoảng sợ phải lui ra ngoài.
Vốn Họa Hạ muốn nhìn náo nhiệt, thấy Tiêu Vãn xắn tay áo chuẩn bị xắt rau, khóe miệng nàng run rẩy, không dám tin mà hỏi: "Tiêu thư, ngài thật sự muốn xuống bếp?"
"Tất nhiên." Tiêu Vãn tay chân nhanh nhẹn nấu ăn, hỏi ngược lại, "Ngươi nghĩ sao?"
"Ta cho rằng cái mà tiểu thư gọi là tự mình xuống bếp chỉ là kế sách tạm thời, tiểu thư muốn rời khỏi chỗ của Quý công tử, ở đây chờ tin tức của tỉ tỉ."
Vừa rồi, Tiêu Vãn cho Vân Yên một ánh mắt, nàng ngay lập tức đã ra ngoài điều tra.
Trước đó, dưới sự phân phó của Tiêu Vãn, Vân Yên đã cài vào Quý gia hai mật thám, mỗi đêm sẽ báo cáo cho Vân Yên hành tung của Quý Thư Mặc và Quý phủ.
Giờ phút này, Vân Yên đang tìm hiểu hướng đi của Quý Thư Mặc ngày hôm nay.
"Ta tới đây đúng là muốn đợi tin tức của Vân Yên, nhưng việc tự mình xuống bếp cũng là thật."
Kiếp trước, Quý Thư Mặc không quen ăn những món thịt cá của Tiêu phủ, mỗi bữa đều ăn rất ít. Tiêu Vãn thấy hắn gầy ốm, cố ý đi học nấu ăn vì hắn, đặc biệt là học cách làm những món ăn nhẹ thanh đạm, nàng có thể nấu tới mức hương sắc vẹn toàn.
Đường đường là đích trưởng nữ thế gia, nhưng lại có thể vì một người nam nhân mà tự mình xuống bếp! Bây giờ Tiêu Vãn nghĩ lại, chỉ cảm thấy đầu óc mình hỏng nặng rồi, lại có thể làm những hành động không có tiền đồ này vì loại người như thế!
Thời điểm Vân Yên trở lại, nhìn thấy Tiêu Vãn bận rộn đầu đầy mồ hôi ở nhà bếp, miệng cười như không cười, giống như ve sầu mùa đông cũng phải cười. Mà Họa Hạ lại mang bộ mặt trợn mắt há miệng, như là vừa gặp quỷ vậy.
Nàng bước lên, thấy trên bàn là một mâm thức ăn hương sắc vẹn toàn, kinh hãi trong lòng.
Tiểu thư từ trước tới nay chưa từng chạm vào nồi niêu, sao lại có thể tự xuống bếp được?
Nhưng rất nhanh, nàng nghẹn lời, nói: "Tiểu thư, hôm nay Quý công tử đến Trà tiên cư trên phố, thấy được ngài và Tạ công tử."
Động tác nấu đồ ăn của Tiêu Vãn khựng lại, mắt phượng lạnh lùng nhấc lên."
"Sau đó, hắn phái người tới Hình Bộ gặp Tri phủ, có lẽ là điều tra án kiện của Tạ Thanh Vinh." Vân Yên hơi ngập ngừng, nhăn mày, "Hắn còn phái người theo dõi tiểu thư, nhưng chúng ta đã ngăn được họ lại rồi."
Tiêu Vãn vốn chỉ muốn hẹn hò riêng với Tạ Sơ Thần, vì thế mới không dẫn theo Vân Yên và Họa Hạ. Không ngờ lại bị Quý Thư Mặc theo dõi.
"Canh ba giờ Thân, Quý công tử trở về. Giờ Dậu một khắc (mười lăm phút), Quý công tử rời khỏi Trà tiên cư, đi thẳng tới Tiêu phủ. Chỉ chốc lát sau, tiểu thư ngài và Tạ công tử đã quay lại."
"Trách không được nóng vội như thế, hóa ra là vì thấy ta và Sơ Thần, nghĩ rằng kế hoạch có sự cản trở." Tiêu Vãn suy nghĩ thật lâu, sau đó hạ giọng, "Vân Yên, mấy hôm nay ngươi chú ý Mai Viên nhiều hơn một chút, đừng để Quý Thư Mạc có cơ hội tiếp cận. Ngoài ra, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi."
Một bên, Họa Hạ nhìn những món ăn toàn sắc toàn vị như thế, bụng kêu ùng ục. Nhìn thấy tiểu thư và tỷ tỷ chuyện tâm bàn kế hoạch, nàng vội vàng dùng đũa rón rén gắp một miếng dưa chuột xanh mượt.
Giòn ngon miệng sáu phần, độ mặn vừa phải. Tay nghề tiểu thư còn tốt hơn so với nàng tưởng tượng nữa!
Một bên nàng ăn vụng, một bên lộ ra vẻ mặt sùng bái, tận cho tới khi bị Tiêu Vãn dùng một chiếc đũa khác ngăn lại.
Nhìn đĩa cà chua trên bàn, Họa Hạ bất mãn chu môi, vẻ mặt tội nghiệp: "Tiểu thư, ngài đừng keo kiệt vậy chứ..... Nô tỳ chỉ muốn nếm tử thôi mà!"
"Không muốn đau bụng lúc buổi tối thì đừng có ăn." Tiêu Vãn nhàn nhạt nói.
Họa Hạ giật mình, khẩn trương che họng, sắc mặt tái nhợt: "Tiểu thư, ngài bỏ thuốc trong đồ ăn?"
Tiêu Vãn cười bí hiểm, thu mâm lên, bỏ vào hộp đồ ăn.
Họa Hạ phồng má, vẻ mặt không tin phản bác: "Ta luôn ở bên cạnh tiểu thư ngài, không phát hiện thấy tiểu thư động thủ nha?"
Chẳng lẽ võ công tiểu thư tiến bộ vượt bậc, còn tốt hơn so với nàng?! Chuyện này là không thể nào! Tiểu thư còn không phát hiện ra người theo dõi nàng đâu!
"Ngươi nghĩ tiểu thư ta sẽ làm ra hành động bỏ thuốc đê tiện này sao?" Tiêu Vãn kín đáo đóng hộp đồ ăn lại, trên mặt treo ý cười không rõ.
Vân Yên ho nhẹ một tiếng, giải thích nghi hoặc của Họa Hạ: "Tiểu thư khinh thường làm hành động hạ thuốc này, nhưng so với hạ thuốc còn thông minh hơn nhiều. Nếu Quý công tử không hiểu y lý, chắc chắn sẽ trúng kế của tiểu thư. Nhưng Quý công tử tài hoa hơn người, nếu hiểu được một chút......"
Tiêu Vãn ngắt lời nàng: "Hắn không hiểu."
Kiếp trước nàng từng làm một bàn đồ ăn thanh đạm như vậy cho Quý Thư Mặc, dụ hắn vui vẻ, nhưng nàng có lòng tốt lại làm việc xấu, nhân cà chua, bông cải và dưa chuột không được ăn cùng nhau, rau chân vịt và rau hẹ cũng không được ăn cùng nhau, vậy nên kết quả là Quý Thư Mặc đau bụng cả đêm.
Ngày ấy, Tiêu Vãn cực kỳ đau lòng. suốt đêm ở bên cạnh Quý Thư Mặc, không ngừng an ủi hắn, thậm chí còn lục tung cả phủ tìm cái người gọi là "hung thủ hạ độc", cuối cùng từ miệng Vân Yên mới biết được hóa ra do mình làm chuyện ngu xuẩn.
Từ sau hôm đó, Tiêu Vãn vô cùng tự trách. Vì làm béo Quý Thư Mặc gầy ốm, tự mình đem đầu bếp Trà tiên cư về đây.
Bây giờ, nếu Quý Thư Mặc tự mặt dày trở về, nàng đương nhiên phải cho hắn một phần lễ gặp mặt thật đặc biệt. Nàng không phải là người rộng lượng, kiếp trước hắn hại nàng bị trảm cả nhà, kiếp này sao có thể để hắn tiếp tục hưởng thụ sinh hoạt dễ chịu ở Tiêu phủ được.
Nàng sẽ làm cho hắn biết được, tiếp cận nàng, tính kế nàng làm quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời hắn.
Mà nàng sẽ đòi lại toàn bộ những gì mình có, bao gồm cả thứ tình cảm nàng đã phải trả giá.
Vào lúc Tiêu Vãn tính kế Quý Thư Mặc, Quý Thư Mặc chậm rãi đi tới Mai Viên. Hắn không yên ổn chờ Tiêu Vãn ở Mặc Uyên Cư mà chủ động đi tìm Tạ Sơ Thần.
Tuy rằng biểu hiện của Tiêu Vãn so với ngày thường không có gì khác biệt, nhưng Tiêu Vãn vừa mới đi, hắn lại cảm thấy bất an, mí mắt phải không ngừng nháy liên tục, cảm thấy như sắp có chuyện gì xấu xảy ra.
Cân nhắc lợi hại xong, Quý Thư Mặc quyết định tự mình đi Mai Viên trước, thử xem Tạ Sơ Thần có thể gây trở ngại cho kế hoạch của mình không. Đồng thời, hắn cũng muốn biết Tạ Sơ Thần có ngu ngốc giống trong lời đồn không, có giá trị để hắn lợi dụng không.
Khi Quý Thư Mặc đi vào Mai Viên, Tạ Sơ Thần đang si ngốc nhìn hồng trâm Tiêu Vãn đưa mình trong gương. Một tay hắn chống đầu, một tay nhẹ nhàng vuốt ve, suy nghĩ bay tới cảnh tượng hai người gặp mặt ba năm trước đây.
Chiêu Nhi ở trong sân quét rác, nhìn thấy bộ dáng Tạ Sơ Thần bị Tiêu Vãn mê hoặc tới thần hồn điên đảo, nhỏ giọng căm giận bất bình công tử nhà mình. Hắn nghĩ công tử nhà mình giờ đã có tiền còn có dung mạo, cần gì cây củ cải hoa tâm Tiêu Vãn này!
Vào lúc Chiêu Nhi đang mắng Tiêu Vãn, tức giận nhìn lên, liền thấy Quý Thư Mặc mang theo hai nô tài đi qua cầu tới gần.
Chuông cảnh báo trong lòng hắn vang lên, hoảng loạn chạy vào nhà, chỉ vào công tử mặc bạch y đang chậm rãi đi tới, khẩn trương nói: "Công tử, ngươi nhìn kìa, Quý Thư Mặc kia tới!"
Không phải Chiêu Nhi ghét Quý Mặc không phải bởi vì Tiêu Vãn, mà là vì nhân sĩ trong kinh thành thường lấy Quý Thư Mặc để so sánh sự đối lập với Tạ Sơ Thần, gọi một người là ánh trăng cao không thể với tới trên bầu trời, một người là nước bùn trên mặt đất người người coi thường.
Có người rảnh rỗi còn so sánh sự đối lập về nô tài của hai người, nói nô tài của Tạ Sơ Thần so với Tạ Sơ Thần còn điêu ngoa hơn, vừa nhìn là biết chủ tử không dạy dỗ tốt, mà nô tài của Quý Thư Mặc - Vân Kỳ và Vân Thư đều thông tinh thơ họa, ôn nhu hiểu lễ, làm cho Chiêu Nhi giận ngứa răng, lập tức đem danh hào của ba chủ tớ đáng chết này thành kẻ thù.
Mà bây giờ bởi vì có Tiêu Vãn, hắn càng chán ghét chủ tớ ba người dối trá này!
Tục ngữ nói rất đúng, gặp kẻ thù là đỏ mắt! Giờ phút này Chiêu Nhi xụ mặt, nghiêm túc nói: "Người này tới nhất định là không có ý gì tốt! Công tử, người lên giường nằm nghỉ đi, ta sẽ ra ngoài nói ngươi cảm thấy không khỏe, đã đi nghỉ rồi!"
Đập vào mắt là một công tử thiếu niên khuynh thành mặc bạch y, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, phất lên áo dài màu trắng không nhiễm một hạt bụi. Dung nhan ôn nhuận như ngọc, như nhiễm hoa đào. Mắt như nước mùa thu, mày đẹp như vẽ. Tóc đen búi cao, lóe sáng phản chiếu.
Hắn nhẹ nhàng bước tới, giống như thần tiên đi ra từ bức tranh, cưỡi mây lướt gió, làm cho Tạ Sơ Thần đang âm thầm quan sát không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng, trong cổ cũng chua xót không kém.
Hắn yên lặng nhìn theo TIêu Vãn ba năm trời, cũng yên lặng nhìn Tiêu Vãn theo đuổi vị tài tử đệ nhất kinh thành kia.
Rũ mắt xuống, Tạ Sơ Thần nghẹn lời, nhẹ nhàng nói: "Được."
Thê Chủ không cho hắn gặp Quý Thư Mặc, hắn liền không gặp.
Nhận được lời đáp của công tử, khi Chiêu Nhi thấy Quý Thư Mặc và nô tài của hắn sắp tới cửa liền chạy tới ngăn cản.
Hắn bĩu môi, trong lời nói không có một chút lễ phép nào: "Công tử nhà ta không được khỏe, đã nghỉ ngơi rồi. Quý công tử, mời ngài trở về đi."
Không ngờ tới lại gặp phải tên nô tài như thế này, Quý Thư Mặc hơi nhíu mày, có chút tức giận. Vân Kỳ và Vân Thư thấy chủ tử không vui, lập tức nổi giận: "Công tử nhà ta chính là Chính Quân của Tiêu tiểu thư, cái thái độ này của ngươi là như thế nào! Nhìn thấy Chính Quân còn không mau hành lễ!"
Đây là những người ôn nhu hiểu lễ trong mắt người đời?!
Chiêu Nhi khó chịu, tính tình nóng nảy lập tức bạo phát: "Ở Tiêu gia, không phải ai có ngọc bội thì là Chính Quân sao! Công tử nhà ngươi có ngọc bội chắc? Tiêu tiểu thư có thừa nhận thân phận Chính Quân của ngươi chắc?"
Tính tình điêu ngoa này của hắn là do Tạ Sơ Thửa lây truyền, mà bởi vì hắn và Tạ Sơ Thần không phân chủ tớ bao giờ, khiến cho hắn chưa từng bao giờ hiểu được rằng nếu câu nói vừa nãy mà bị người yêu thầm Quý Thư Mặc như Tiêu Vãn nghe thấy, nàng sẽ hận không thể gϊếŧ chết hắn.
Chiêu Nhi cũng không biết Tiêu Vãn cho ngọc bội hay chưa, đơn giản chỉ muốn nói dối để chọc tức Quý Thư Mặc, thuận tiện dò hỏi xem ngọc bội ở đâu.
Thấy Quý Thư Măc và nô tài của hắn bị hắn nói cho sửng sốt, Chiêu Nhi đoán được mình đã nói đúng, vội vàng mở miệng, đổ thêm dầu vào lửa: "Bây giờ không ai có ngọc bội, đương nhiên đều là phu lang của Tiêu tiểu thư, chẳng phân biệt trên dưới! Hơn nữa Quý công tử à, ngài vì giận dỗi mà bỏ Tiêu phủ không chịu về, làm cho Tiêu tiểu thư phòng không gối chiếc, không biết Tiêu tiểu thư có giận muốn trừng phạt ngài không nữa! Bây giờ ngài không đi xin Tiêu tiểu thư tha tội đi, mà lại tới sân của chúng ta làm gì......"
Hắn bỗng ngạc nhiên hô lớn: "Chẳng lẽ, ngài muốn công tử của ta tới xin Tiêu tiểu thư tha thứ cho ngài?"
Trong Mặc Uyên Cư, Tiêu Vãn cầm hộp đồ ăn, cười đi tới đại sảnh, nhưng lại phát hiện ra trong phòng không có một bóng người. Khi xác định Quý Thư Mặc và nô tài hồi môn của hắn không có ở trong Mặc Uyên Cư, sắc mặt nàng thay đổi, tóm lấy hộ vệ canh cửa, khẩn trương hỏi: "Quý Thư Mặc đâu rồi?"
Thấy Tiêu Vãn đỏ mắt trừng mình, người canh cửa lập tức ngoan ngoãn đáp: "Tiểu thư, Quý công tử tới Mai Viên!"
Sắc mặt Tiêu Vãn lập tức trắng bệch, vèo một cái chạy ra ngoài.
Quý Thư Mặc đáng chết, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì! Vừa mới về phủ đã đi tìm Sơ Thần!
Không ngờ Quý Chính Quân mới rời đi một lát, đại tiểu thư đã vội vàng như thế, hộ vệ âm thầm cảm thán vị trí Quý Chính Quân trong lòng đại tiểu thư cũng thật quan trọng, nghĩ về sau nên lấy lòng Quý Chính Quân một chút, như vậy thì đại tiểu thư chắc chắn sẽ khen ngợi mình!