Hành Trình Sủng Phu

Chương 27: Tạ Thanh Vinh tự nhận trái đắng

Từ Thanh là loại người gì, nàng ta lẽ nào không biết?! Nàng ta làm sao có thể để nhi tử của mình nhảy vào hố lửa chứ!

Sắc mặt Tạ Thanh Vinh lúc xanh lúc trắng, căm hận mở miệng: “Không được!”

“Không được?” Từ Thanh giận tím mặt: “Vậy thì trả lại bản tiểu thư hai ngàn lượng sính lễ!”

Giờ phút này, Từ Thanh đã thấy rõ cục diện nơi này hết thảy đều do Tiêu Vãn bày ra, nếu nàng nhất quyết không buông tiếp tục dây dưa với Tạ Sơ Thần, sẽ rơi vào tình trạng vừa mất phu vừa mất bạc. Không bằng thuận nước đẩy thuyền, nàng không thiệt hại gì nhân tiện còn cho Tiêu Vãn một món nợ nhân tình, vạn nhất về sau khi cần đến cũng còn có cái mà lợi dụng.

Nàng ta liếc nhìn Tạ Trầm đứng một bên sợ tới mặt mày trắng bệch, khóe miệng nở nụ cười dâʍ đãиɠ.

Tạ Trầm tuy không đẹp bằng Tạ Sơ Thần, nhưng cũng được xếp vào hàng có nhan sắc.

Tạ Thanh Vinh ngang nhiên dám hủy hôn, trước mặt bao nhiêu người nói năng lỗ mãng với nàng, hại nàng mất hết mặt mũi! Nàng phải cưới nhi tử bảo bối của ả ta về nhà thỏa sức mà sỉ nhục!

“Tạ Thanh Vinh, lúc nãy trước mặt bao nhiêu người trơ tráo từ hôn, ngươi không phải nói năng hùng hồn lắm sao! Đừng phí lời nữa, mau đưa bạc ra đây. Ngươi dám ngang nhiên đùa trên đầu bản thái tuế?!” Từ Thanh lửa giận bừng bừng nói, “Quan sai đại nhân, Tạ gia đơn phương hủy hôn mà không chịu bồi thường sính lễ, đây chính là công khai lừa gạt tài sản người dân lương thiện, phá hoại trị an quốc gia. Nhờ ngài giải Tạ Thanh Vinh về nha môn, nghiêm hình thẩm vấn! Trả sự công bằng cho thảo dân!”

Tiêu Vãn gật gật đầu, cảm khái thở dài: “Hôm nay là ngày Từ tam tiểu thư cưới phu lang, vốn dĩ là chuyện vui, không ngờ lại chịu một đả kích lớn như thế, quả thực nên cho Từ tam tiểu thư một sự công bằng.”

Nàng bày ra bộ mặt nghiêm nghị chắp tay: “Quan sai đại nhân, không cần nể tình bản tiểu thư là thân thích Tạ gia, cứ theo quốc pháp mà làm.”

“Tiêu Vãn, ngươi dám hãm hại ta!” Tạ Thanh Vinh sải chân bước một bước dài, lửa giận ngút trời chặn trước người Tiêu Vãn, ai biết vừa mở miệng, liền bị khẩu sát thần công (một câu nói ra là lấy mạng một người) của Tiêu Vãn làm cho không thấy mặt trời: “Tạ phu nhân, ngươi không thể vô duyên vô cớ đổ oan cho ta nha, hôn thư do đích thân ngươi ký, có bà mai làm chứng, từ đầu tới cuối hôn thư chỉ qua tay hai nhà các ngươi.”

Tiêu Vãn xòe hai tay ra, vẻ mặt vô tội: “Chuyện ngươi gả con, đến hôm nay ta mới biết, làm sao động tay động chân, hãm hại ngươi được?”

“Ngươi! Ngươi!” Tạ Thanh Vinh tức giận không nói ra lời.

“Tạ phu nhân, nếu ngươi không muốn bị giam vào ngục, ta khuyên ngươi nên gả lệnh thiên kim đi Từ gia đi. Chẳng lẽ đợi Từ tam tiểu thư hành hạ hắn ta ngươi mới vừa lòng? Phải biết nếu không nộp tiền bồi thường sính lễ, lại tự ý hủy hôn, còn có hành vi gạt hôn, theo luật phải đánh 60 đại bản đó. Có câu mẹ nợ con trả. Nhìn ngươi đã già thế kia.” Nàng liếc Tạ Trầm, nói một câu khiến hắn ta dựng hết tóc gáy: “Thiếu gia tuy là nam lưu nhưng cũng được coi là người con hiếu thảo.”

Tiêu Vãn đánh mắt ra hiệu cho hai tên quan sai, hai người rất thức thời tiến lên, vẻ mặt đằng đằng sát khí dọa đám người Tạ Thanh Vinh run cầm cập.

Tiêu Vãn lại nhìn sắc trời, hất tay Tạ Thanh Vinh đang che trước Tạ Trầm, mỉm cười nói: “Tạ phu nhân, ngươi cân nhắc đề nghị của ta đi, hoặc là ngoan ngoãn đền tiền từ hôn, hoặc là gả nhi tử, hoặc là chịu đánh 60 đại bản, đợi sau này có tiền trả lại.”

“Thời gian không còn sớm, nếu hôn sự này đã không liên quan gì tới Sơ Thần, bản tiểu thư vừa kết hôn bận rất nhiều chuyện, ta đưa Sơ Thần và nhạc phụ về Tiêu phủ trước. Quan sai đại nhân, hôn sự này giao cho các người xử lý.”

Có hai vị hoàn khố đệ tử Tiêu Vãn và Từ Thanh ở bên âm thầm tạo áp lực, quan sai có ngốc cách mấy cũng biết nên phán thế nào. Hai người lập tức xốc Tạ Thanh Vinh lên như bao tải, lôi nàng ta xềnh xệch đến nha môn.

Tạ Hi đứng một bên sợ tới mức sắc mặt trắng như tờ giấy, kinh hoảng núp vào một góc, sợ chịu chung số phận với mẫu thân. Mà Tạ Trầm bị Từ Thanh lôi lôi kéo kéo, gương mặt xinh đẹp bị nước mắt làm nhòe nhoẹt, hai mắt thì sưng vù, còn gì hình tượng xinh đẹp động lòng người mọi ngày.

Về phần Tiêu Vãn, nhìn nhóm người Tạ gia tự làm tự chịu loạn cả lên, nàng nhếch mép cười âm lãnh, một bụng khó chịu khi nhìn thấy Tạ Sơ Thần bị khi dễ nay rốt cuộc cũng được giải tỏa phần nào.

Vừa quay đầu lại, Tiêu Vãn nhìn thấy Tạ Sơ Thần lặng lẽ nấp nơi góc tường. Thiếu niên mặc trường bào trắng không phục sức trang điểm, thanh dật xuất trần, như đóa sen trắng mới nở, trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Mà ánh mắt của hắn tựa một đầm nước trong veo sạch sẽ, khiến lòng nàng như có dòng nước ấm chảy qua, ánh mắt lạnh như băng nhu hòa hơn, không tự giác lộ ra yêu chiều.

Nàng tiến lên vài bước, vươn tay ra, nở nụ cười ôn nhu: “Sơ Thần, ngươi thu xếp hành lý ổn thỏa chưa? Sao lại đứng đây, chúng ta về nhà thôi!”

Nhà?

Ồn ào náo động xung quanh từ lâu đã không còn tồn tại, trong mắt Tạ Sơ Thần chỉ có Tiêu Vãn. Hắn ngơ ngác nhìn Tiêu Vãn vươn tay ra, từng ngón tay thon dài trắng nõn, ấm áp Như Ngọc, như ba năm trước, cứu hắn từ trong bóng đêm sâu thẳm tuyệt vọng ra, kéo hắn từ trong góc kẹt tối tăm ẩm thấp ra.

Hắn không khỏi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong veo, phản chiếu bóng dáng Tiêu Vãn. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người hắn, hình như có dòng nước ấm chảy từ lòng bàn tay Tiêu Vãn sang tim của hắn.

Gió nhẹ nhẹ nhàng thổi, chóp mũi truyền đến cỗ hương vị thuộc về nàng, nhàn nhạt mà thấm vào tận tim, hắn nghe được tiếng đàn huyền diệu đang không ngừng vang vang trong tim mình.

Cuối cùng, “Bùm”, “Bùm” tiếng đàn ngưng bặt.

Thật lâu sau, hắn mới giật mình dời ánh mắt sang dung nhan xinh đẹp kia, nhìn thế nào cũng thấy nữ nhân trước mắt như vầng thái dương trên cao, không vướng bụi trần.

Hắn đỡ trái tim không ngừng nhảy lô tô trong ngực, lo lắng nghĩ: mình bị mắc bệnh tim rồi? Vì sao tim cứ nhảy loạn xạ, giống như muốn nhảy ra ngoài chơi đánh đu?

Giờ phút này, Tạ Sơ Thần mang trái tim nai con đập loạn, ngây ngốc mặc Tiêu Vãn nắm tay dắt lên xe ngựa, còn cười ngớ ngẩn suốt dọc đường đi đến Tiêu phủ.

Trên xe ngựa có thêm người hầu của Thẩm thị, Tiêu Vãn khéo hiểu lòng người nhường xe ngựa cho Tạ Sơ Thần, Chiêu Nhi, Thẩm thị và hai gã sai vặt của Thẩm thị, còn mình thì ra ngoài ngồi chung với Vân Yên, Họa Hạ.

Từ nhỏ đến lớn Tiêu Vãn chưa bao giờ đánh xe, giờ phút này, tâm tình đặc biệt tốt nàng lấy dây cương trong tay Họa Hạ, vung roi ngựa, đích thân đưa mình và phu lang về nhà.

Dọc theo đường đi, dân chúng thấy Tiêu Vãn tự mình đánh xe, cho rằng nàng đưa Quý Thư Mặc mới cưới hôm qua về nhà mẹ đẻ, nghĩ thầm Tiêu Vãn quả thực như lời đồn vô cùng sủng ái Quý Thư Mặc, dù sao nàng cũng là một tiểu thư tôn quý lại chịu hạ mình làm người đánh xe.

Họa Hạ ngồi bên cạnh Tiêu Vãn vẻ mặt kinh dị, dọc theo đường đi đều kinh hồn bạt vía, sợ đại tiểu thư cao cao tại thượng nhà chúng ta chưa bao giờ đánh xe ngựa tạo thành tai nạn giao thông. Nàng liên tục đưa mắt hỏi tỷ tỷ của nàng, rột cuộc tiểu thư làm sao vậy? Chẳng lẽ bị quỷ nhập?!

Vân Yên trầm tư. Vấn đề này nàng đã suy nghĩ suốt cả hai ngày, nhưng vẫn không tìm ra được lời giải.

“Sơ Thần, đến nhà.” Tiêu Vãn mỉm cười vén màn kiệu lên, đang muốn dắt Tạ Sơ Thần ra thì lại thấy hắn vẫn che ngực, nhíu mày cắn môi, lại ngại ngùng không muốn xuống xe ngựa.

Tiêu Vãn vội vàng tiến lên, lo lắng hỏi: “Sơ Thần, ngươi làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao, không thoải mái chỗ nào, mau vào nhà, ta kêu đại phu đến khám cho ngươi.”

Tạ Sơ Thần do dự, ánh mắt thấp thỏm đảo quanh một vòng: “Thiếu phu lang mà nhìn thấy ta vào phủ từ cổng chính, nhất định sẽ hiểu lầm. Cứ để ta và phụ thân đi cổng sau thôi. Cám ơn Tiêu tiểu thư chứa chấp...” Hắn rất muốn gọi nàng một tiếng thê chủ, nhưng lại sợ sự có mặt của mình gây rắc rối cho Tiêu Vãn, nên chịu đựng khó chịu trong lòng, nói ra lời trái lương tâm.

Nhưng Tạ Sơ Thần còn chưa nói xong, Tiêu Vãn đã bế hắn lên.

Thấy vẻ mặt Tạ Sơ Thần kinh hoảng vùi đầu vào trong lòng mình, Tiêu Vãn lập tức nhớ đến tên ngốc nào đó tối qua vẫn quấn lấy nàng, nằng nặc đòi nàng ôm. Vẻ mặt nàng hòa nhã, ngọt ngào dụ dỗ: “Hắn ta không có ở đây đâu. Vết thương trên chân ngươi còn chưa lành, đi cửa sau rất xa, đi bằng cửa lớn đi.”

Muốn chữa bệnh cho Thẩm thị, bảo vệ Tạ Sơ Thần và Thẩm thị không bị người Tạ gia khi dễ, kỳ thật có thể mua một căn nhà khác cho hai người, với tiền tài thế lực của Tiêu gia, chuyện này quả thật dễ hơn ăn cỏ. Chờ Tiêu Vãn nhận thấy được chuyện này thì bọn hộ đã đến Tiêu gia.

Nhưng Tiêu Vãn lại cố chấp đưa hắn về bên cạnh mình. Chỉ có gần trong gang tấc, trong lòng nàng mới có cảm giác an toàn.

“Vì sao Quý thiếu gia chưa về, là bởi vì tôi, nên hai người cãi nhau sao?” Tạ Sơ Thần hô hấp cứng lại, lúng túng xin lỗi: “Xin lỗi... Tôi...”

“Hắn ta nhớ nhà, cho nên muốn ở lại nhà vài ngày, không phải chuyện to tát gì.” Sợ Quý Thư Mặc hạ độc thủ với Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn vội vàng nghiêm túc bổ sung một câu: “Hắn ta mà về, đừng nói chuyện với hắn ta, nhất định phải cách hắn ta thật xa. Biết không?”

Cho rằng Tiêu Vãn sợ mình trở ngại bọn họ thân mật, Tạ Sơ Thần chua xót gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Sơ Thần biết, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt Quý thiếu gia...”

Rõ ràng nên kêu Quý Thư Mặc là thiếu phu lang, Tạ Sơ Thần lại khăng khăng giả điên. Mình đúng là hẹp hòi, được voi đòi tiên, được một tấc lại muốn tiến một thước, hắn thầm khinh thường chính mình.

“Đại tiểu thư và Đại Thiếu Phu lang về rồi ——” vừa thấy Tiêu Vãn ôm một thiếu niên chậm rãi bước xuống kiệu, hai tên gác cổng nghĩ là Quý Thư Mặc, ai biết khi Tiêu Vãn đến gần, cái đống bùi nhùi bọn họ nhìn thấy lại là người hôm qua đại náo Tiêu phủ - Tạ Sơ Thần, một đám liền trợn mắt há hốc mồm chết đứng tại chỗ.

Tạ Sơ Thần vặn vẹo người, tuy tham luyến vòng ôm của Tiêu Vãn, nhưng, hắn chỉ là một thϊếp thất không danh không phận, theo quy tắc không dám để Tiêu Vãn ôm đi vào cổng lớn Tiêu gia trước mặt mọi người đâu!