“Ngươi ngươi ngươi!” Nhìn Họa Hạ nhanh như chớp tìm đâu được một khúc gỗ vừa to vừa chắc còn chi chít dằm, sắc mặt Tạ Hi tái xanh mắng: “Ngươi dám!” Gậy này mà đánh xuống, sao ma ma chịu được.
“Bản tiểu thư có gì không dám?” Tiêu Vãn liếc mắt khinh thường, chỉ huy Họa Hạ hành hình, vẻ mặt hung hăng đến tàn nhẫn, ngang ngược nói: “Thế nào, vị thứ nữ Tạ gia này muốn cản trở bản tiểu thư? Không ngờ người Tạ gia chẳng những không có gia giáo, mà ngay cả gia pháp cũng không có! Thật là... làm cho bản tiểu thư quá thất vọng rồi!”
Tạ Hi thở hổn hển: “Tôi tớ Tạ gia ta, không đến phiên người ngoài như ngươi xử lý!”
“Người ngoài?” Tiêu Vãn cười như không cười, ánh mắt nhìn Tạ Hi tràn đầy khinh bỉ, giống như Tạ Hi là một kẻ ngu xuẩn: “Phu lang của Tiêu Vãn ta bị người khác bắt nạt như thế, ngươi nói ta có quyền tra tấn hay không? Không phế bỏ hai chân của ả, là bản tiểu thư đã nhân từ lắm rồi!”
“Tiêu, Tiêu Vãn!” Đầu lưỡi Tạ Hi co rút, tức giận trên mặt nháy mắt thay bằng sợ hãi.
Dù sao cũng là thứ hệ Tạ gia, có câu đích thứ khác nhau. Tạ Hi không chen chân vào được tầng lớp thượng lưu vốn toàn là con chính thất, luôn khinh thường con thuộc dòng thứ hệ như nàng, cho nên tuy nghe rất nhiều lời đồn về Tiêu Vãn, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tận mắt thấy Tiêu Vãn bằng xương bằng thịt.
Nàng kinh ngạc chỉ vào Tạ Sơ Thần đang núp sau lưng Tiêu Vãn, rú lên: “Ngươi nói, hắn là phu lang của ngươi? Ngươi, chính là Tiêu Vãn?!”
Tạ Sơ Thần từ nãy tới giờ yên lặng núp sau lưng Tiêu Vãn, len lén ngửi mùi hương đặc trưng trên người Tiêu Vãn, nghe vậy nháy mắt cứng đờ. Khi Tiêu Vãn quay đầu lại, hắn không tiếng động lùi xa vài bước, cúi đầu tạo khoảng cách với Tiêu Vãn, dường như Tạ Sơ Thần vừa rồi mới tham luyến hơi thở ấm áp, dè dặt ở bên nàng chưa từng tồn tại.
Tiêu Vãn nương theo ánh mắt Tạ Hi quay đầu quan sát Tạ Sơ Thần, thấy vẻ mặt hắn sợ hãi không ngừng lùi về sau, chân mày vô ý thức chau lại. Trong lòng nàng yên lặng thở dài, nhất định là vừa rồi mình quá hung dữ đã dọa hắn sợ. Kỳ thật nàng cũng không muốn thô bạo như vậy, nhưng nhìn thấy bọn họ khi dễ Tạ Sơ Thần, nàng liền nổi máu xung thiên, nhịn không được ra tay!
“Thứ nữ Tạ gia, chẳng lẽ ngươi bị nghễnh ngãng hay sao? Sơ Thần đã nói qua, bản tiểu thư cũng đã nói lại, ngươi lại vẫn không hiểu, quả thực ngu xuẩn hết thuốc chữa!” Tiêu Vãn ngửa đầu, cao ngạo nói: “Nghe cho rõ đây, bản tiểu thư đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Tiêu Vãn là ta, đồng thời, bản tiểu thư chính là thê chủ của Tạ Sơ Thần, càng không phải là nữ nhân lỗ mãng trong miệng thúi mấy ngươi! Cảm phiền thứ nữ không có gia giáo nói năng tôn trọng một chút!”
Tiêu Vãn mở miệng một tiếng thứ hệ, hai tiếng thứ nữ, chọc Tạ Hi tức đến phát điên, nhưng thân phận Tiêu Vãn làm cho nàng vừa kinh vừa sợ, nhịn không được hướng ánh mắt cầu cứu về phía mẫu thân của mình.
Sau khi khoa môi múa mép, Tiêu Vãn lén lút nhìn sang Tạ Sơ Thần, khóe miệng nhịn không được nở nụ cười cay đắng. Nàng mong chờ nhìn thấy cảnh tượng Tạ Sơ Thần cảm động, ai biết, Tạ Sơ Thần trước sau cúi đầu, nói đả kích thì mình chính thức bị hắn hắt hủi.
Trong lòng Tiêu Vãn khó chịu không nói nên lời, nàng giật mạnh tay một cái, lúc Tạ Sơ Thần còn đang kinh ngạc ánh mắt đờ đẫn ngước lên, kéo hắn vào trong lòng mình.
Cả người Tạ Sơ Thần tuy bẩn thỉu, nhưng trên người hắn tỏa ra một mùi hương thanh mát dễ chịu làm cho Tiêu Vãn vô cùng an tâm, mà thân mình mềm mại ấm áp nhẹ nhàng dựa trong lòng nàng, càng khiến nàng có loại cảm giác thỏa mãn không nói thành lời.
Chỉ là, quá gầy ... Nếu béo lên một chút, ôm càng thích hơn...
Suy nghĩ lan man một hồi, Tiêu Vãn rũ mắt xuống, nhìn Tạ Sơ Thần vẻ mặt khϊếp sợ, cả người ngây ra bất động, nàng nâng tay vén nhẹ lọn tóc rơi xuống bên gò má mềm mại của hắn, nâng cằm hắn lên. Hai người cứ mặt đối mặt như vậy, mắt nhìn mắt, tưởng chừng như hai sợi dây vô hình buộc lại với nhau, tưởng chừng như giữa nàng và hắn, có một chút kì lạ vừa được thắp lên.
Tiêu Vãn vươn ngón tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng quét đi nhúm tơ nhện giữa hàng tóc hắn, lại lấy từ trong túi áo ra một cái khăn gấm mới tinh lau khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem.
Rất nhanh, dung mạo như hoa như ngọc hiển hiện trước mắt Tiêu Vãn. Khoảng cách gần như thế, hơi thở hai người hòa vào nhau, ánh mắt Tiêu Vãn càng thêm dịu dàng, cứ như Tạ Sơ Thần là bảo bối nàng nâng niu trong lòng bàn tay.
“Sơ Thần, tại sao ngươi lại một mình về lại mặt trước vậy. Chẳng lẽ bởi vì ta đưa Thư Mặc lại mặt trước, nên ngươi tức giận rồi? Ta đã hứa theo ngươi về lại mặt, tất nhiên sẽ giữ đúng lời, ngươi đó, một mình hồi phủ như thế, chẳng phải làm vài người hiểu lầm sao?”
Cách Tiêu Vãn hỏi như van nài Tạ Sơ Thần đừng giận nàng chính là lời tuyên bố hùnh hồn nhất với toàn bộ người Tạ gia—— Tạ Sơ Thần là phu lang của Tiêu Vãn nàng, Tạ Sơ Thần một mình lại mặt là bởi vì ghen tị, tuyệt đối không phải Tiêu Vãn vứt bỏ hắn!
Tạ Sơ Thần mấp máy môi: “Tiêu, Tiêu tiểu thư... ”
Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, đây là lần đầu tiên Tiêu Vãn thân mật kêu Tạ Sơ Thần là “Sơ Thần”
Sơ thần sơ thần, xuất trần tuyệt thế. Tuy người ngoài cười nhạo hắn không xứng với cái tên này, nhưng Tiêu Vãn lại cảm thấy, thiếu niên từ bề ngoài xinh đẹp như ánh cầu vồng sau cơn mưa, đến tâm hồn rực rỡ như ánh sao giữa bầu trời đêm như vậy càng xứng đáng với cái tên này hơn bất cứ ai.
Tiêu Vãn phát hiện khi nàng đứng trước mặt mọi người kêu lên hai chữ “Sơ Thần”, cảm giác tuyệt vời này quả thực không có cách nào diễn tả bằng ngôn từ. Khóe môi đỏ tươi của nàng khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười rạng rỡ, nụ cười cực kỳ tà mị, dường như làm cho tất cả mọi thứ xung quanh đều mất đi màu sắc.
Đời này, nàng tuyệt đối sẽ không đi vào vết xe đổ của kiếp trước, vì bảo vệ đá cuội mà tổn thương ngọc sáng bên cạnh mình.
Đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Vãn vẫn nhìn Tạ Sơ Thần ôn nhu dịu dàng, mơ hồ lộ ra muôn ngàn cảm xúc lẫn lộn. Thấy Tạ Sơ Thần vẫn ngơ ngơ ngác ngác như người lạc vào cõi tiên, nhịn không được đưa ngón tay thon dài lên nhẹ nhàng đặt trên vầng trán hắn. Tạ Sơ Thần giật mình, nghi hoặc nhìn vào đôi mắt sáng ngời của nàng.
Đột nhiên, Tiêu Vãn cười rộ lên rất đẹp.
Tim lại nhảy lên, đập nhanh thật nhanh. Tạ Sơ Thần giống như bị đôi mắt đen sâu thẳm kia hút đi linh hồn, chỉ biết chăm chăm nhìn dung nhan tuyệt mĩ trước mặt, vành tai hồng rực như ráng chiều.
Ngón tay lành lạnh của Tiêu Vãn từ từ vẽ quanh viền môi run rẩy của Tạ Sơ Thần, thật chậm, xúc cảm tinh tế mềm mại như lụa thượng đẳng, dịu dàng vuốt ve, tựa như lông chim ngưa ngứa: “Sao lại lạnh nhạt gọi ta là Tiêu tiểu thư thế, tối qua ngươi còn thân mật ôm ta gọi ta thê chủ, ta rất vui, báo hại cả đêm ta đều ở trong phòng ngươi, ta sai rồi, ngươi đừng giận ta nữa, được không?”
Tiêu Vãn vừa nói dứt lời, biểu tình trên mặt mọi người rất khác nhau. Gương mặt Tạ Sơ Thần vốn đã hồng nay càng hồng hơn, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, còn những người khác lại bị lời nói kinh hãi thế tục của Tiêu Vãn dọa sợ.
Tối hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của Tiêu Vãn và Quý Thư Mặc, Tiêu Vãn lại bỏ mặc chính thê dùng kiệu lớn tám người khiêng cưới về, ngược lại ở cùng Tạ Sơ Thần một kẻ không có danh phận nguyên một đêm?! Đã vậy còn trước mặt mọi người thừa nhận mình là thê chủ của Tạ Sơ Thần?
Mắt của Tạ Thanh Vinh chợt lóe lên, trong lòng đã có tính toán.