Tình huống bây giờ và kiếp trước khác nhau một trời một vực, trong lòng Tiêu Vãn căng thẳng, nhíu chặt mày rậm, yên lặng chắn trước người Tạ Sơ Thần, che đi cặp đùi như ngọc lộ ra ngoài, đồng thời ngăn cách những cặp mắt thao láo chờ xem kịch vui.
Hành động bảo vệ theo bản năng của nàng lại khiến mọi người hiểu lầm, cho rằng Tiêu Vãn ngại mất mặt mới chặn trước người Tạ Sơ Thần, Tạ Sơ Thần càng nhận định Tiêu Vãn ngăn cản không cho mình vào Tiêu gia, tủi thân nhìn chằm chằm lưng Tiêu Vãn.
“Vãn Nhi, đã xảy ra chuyện gì?” Một giọng nói lạnh lùng bất thình lình vang lên, khiến toàn thân Tiêu Vãn cứng đờ, chỉ thấy một người phụ nhân trung niên và một lão gia tóc bạc phơ đang từ từ đi tới.
Người phụ nhân trung niên nhíu chặt chân mày, sau khi quan sát chung quanh, ánh mắt thâm trầm dừng lại trên người Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần trốn sau lưng nàng.
Người phụ nhân trung niên chính là mẫu thân Tiêu Vãn, Tiêu Ngọc Dung. Mà vị lão gia tóc bạc phơ kia là người quản lý trên dưới Tiêu gia mấy chục năm, danh tiếng lẫy lừng Trần lão thái công.
Tiêu Ngọc Dung và phụ thân Trần lão thái công đứng ngoài sảnh chờ, chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Vãn và Quý Thư Mặc đâu. Sau đó, bọn họ nghe người hầu nói lại, có vị thiếu gia mặc hỉ phục gây rối ở cửa sau. Tiêu Vãn hiện giờ đang bận rộn giải quyết chuyện này, chỉ sợ sẽ bái đường trễ.
Sắc mặt Tiêu Ngọc Dung càng lúc càng đen hơn, nhìn Tiêu Vãn bằng ánh mắt thất vọng pha chút tức giận, nàng cực kỳ bất mãn với nữ nhi, hiển nhiên cho rằng đây là nợ phong lưu của Tiêu Vãn.
Cuối cùng cũng gặp được mẫu thân, trống ngực Tiêu Vãn đập thình thịch, bất thình lình không biết nên nói gì. Hốc mắt ầng ậng nước, nếu không phải người vây xem quá nhiều, Tiêu Vãn thật muốn oà vào lòng Tiêu Ngọc Dung làm nũng một trận.
“Mẫu thân... ” Nàng khịt khịt mũi, nghẹn ngào gọi một tiếng.
Chính phu Tiêu Ngọc Dung sau khi sinh Tiêu Vãn không lâu thì đã bệnh chết rồi. Thương đứa nhỏ sớm mồ côi cha, Tiêu Ngọc Dung hết lòng sủng ái nữ nhi này, nhất là khi còn bé, tròn tròn, trắng nõn, mũm mĩm mềm mềm, cực kỳ đáng yêu. Nhưng sau khi lớn lên, nữ nhi nàng càng ngày càng ngang bướng, hay ngỗ ngược cãi lời nàng.
Tiêu Thượng Thư hô mưa gọi gió trên quan trường, nhưng lại bất lực trước nữ nhi bảo bối, thế nên sau khi lớn lên Tiêu Vãn trở thành một tay phú nhị đại chơi bời lêu lổng, chuyện thích làm nhất chính là chống đối mẫu thân.
Vất vả lắm mới đợi được đến ngày nữ nhi cưới phu, còn cưới được đệ nhất tài tử kinh thành, Tiêu Ngọc Dung nở mày nở mặt, cực kỳ vui vẻ! Nhưng ai biết, ngày đại hôn lại xảy ra chuyện như vậy! Chuyện này nàng biết ăn nói sao với Quý gia đây!
Tiêu Ngọc Dung vừa muốn nghiêm khắc trách mắng lại nhìn thấy bộ dạng Tiêu Vãn đáng thương, lửa giận vừa bùng lên lập tức bị thổi bay mất, đáy mắt dịu lại, nàng nhìn Tạ Sơ Thần một cái, suy tư nên xử lý vị tiểu công tử đến bức hôn này như thế nào .
Nàng vừa muốn hạ lệnh đuổi khách thì Trần thái công lại nhàn nhạt mở lời: “Vị thiếu gia này, mời theo lão già này đi thay quần áo khác đi.”
Lúc này, Tạ Sơ Thần mới hoảng hốt nhận ra mình áo quần xốc xếch, mặt lập tức đỏ lên, len lén liếc Tiêu Vãn. Thấy nàng nhíu chặt chân mày, lòng hắn không khỏi hồi hộp.
“Tổ phụ!”
Ánh mắt sắc như dao bắn về phía Tiêu Vãn, ra hiệu nàng biết điều thì câm mồm, sau đó lại chuyển sang thâm trầm nhìn qua Tạ Sơ Thần vẫn đang do dự không nhúc nhích, Trần thái công vuốt ve ngọc bội lúc nãy nhặt được dưới đất, chậm rãi cất lời: “Vãn Nhi, con nhất định phải để thiếu gia đây quay về trong bộ dạng này? Cổ chân của hắn bị bỏng, không kịp thời chữa trị, chỉ e...”
Tạ Sơ Thần nhìn như được Tiêu gia giữ lại dưỡng thương, nhưng náo loạn như vậy, đã bị dán lên cái mác phu lang của Tiêu Vãn.
Tiêu Vãn mấp máy môi muốn ngăn cản, nhưng Tạ Sơ Thần không biết nghĩ điều gì, mắt sáng lên, lập tức giả bộ ta đây thương tật trầm trọng, cả người ngã nghiêng theo sau Trần lão thái công.
Gần quan được ban lộc, cơ hội tốt như vậy, hắn không thể để những người khác đoạt mất...
Suốt quá trình bái đường Tiêu Vãn như ngồi trên đống lửa. Tâm nàng bay về phía Tạ Sơ Thần, không biết hắn bị thương có nghiêm trọng không, không biết tổ phụ của nàng có làm khó dễ hắn hay không?
Tâm trạng phập phồng này kéo dài hơn một canh giờ, cho đến khi Vân Yên quay về báo với nàng, Trần thái công an bài cho Tạ Sơ Thần một tiểu viện, đã mời đại phu đến xem xét vết thương của hắn, nghe đâu thương thế cũng không đến nỗi nghiêm trọng lắm, lúc ấy tảng đá lớn trong lòng nàng mới gỡ xuống, nhỏ giọng hỏi thăm tình huống chi tiết, chỉ sợ Tạ Sơ Thần tủi thân.
Vân Yên nói tới Tạ Sơ Thần thì gương mặt luôn lạnh nhạt như nước lại giật giật, trong lòng Tiêu Vãn không khỏi giật mình: chẳng lẽ Vân Yên đối vời Tạ Sơ Thần... ?
Trải qua biến cố kiếp trước, Tiêu Vãn cực kỳ cẩn thận và mẫn cảm với mọi chuyện. Nếu nàng biết Vân Yên đi thám thính tin tức, mới vừa mở miệng nói mình là thị nữ của Tiêu Vãn, thì bị một thư đồng điêu ngoa dùng giày đập đuổi ra cửa, chắc sẽ cười đến lộn ruột mất.
Chuyện của Tạ Sơ Thần chỉ là khúc nhạc dạo không làm bận lòng người lâu, mọi người rất nhanh chuyển chú ý về phía tân lang tân nương Tiêu Vãn và Quý Thư Mặc. Sau khi bái đường, Quý Thư Mặc được thư đồng đỡ vào tân phòng, Tiêu Vãn ra ngoài đại sảnh tiếp khách, trong không khí vui mừng, mọi người ồn ào càng không ngừng mời rượu.
Sau đó, dưới ánh mắt bỡn cợt của quan khách, Tiêu Vãn làm ra vẻ nôn nóng được vài bằng hữu chí cốt hộ tống vào động phòng.
Nghe tiếng đẩy cửa, Quý Thư Mặc khẩn trương bỏ gói giấy chứa thứ bột trắng nhét vào trong tay áo, làm ra vẻ mặt lạnh nhạt ngồi xuống bàn, hai tay theo bản năng đan vào nhau. Nhất là khi ánh mắt Tiêu Vãn sáng quắc như có như không đánh giá hắn thì hắn chột dạ cúi đầu xuống.
“Thư Mặc...” Tiêu Vãn nỉ non, mắt hàm chứa ngàn vạn nhu tình.
“Hôm nay, ta rất vui mừng.”
Vui mừng trời cao cho nàng một cơ hội, cho nàng sửa chữa những sai lầm.
“Lấy được chàng, ta thật là có phúc ba đời. ”
Bao chân tình đổi lấy Tiêu gia bị tịch thu gia sản chém cả nhà, ha ha...
Thân thể nữ nhân kề sát hắn, hương thơm ngát quen thuộc, ngay cả mùi son phấn của nữ nhân cũng không thể nào bằng với mùi rượu nồng nặc, làm cho thân thể hắn cứng ngắc như đá.
“Thư Mặc, hôm nay... Chàng thật đẹp...” Tiêu Vãn khẽ lẩm bẩm, hơi thở nóng hừng hực phả vào gương mặt xinh đẹp của Quý Thư Mặc, ngón tay nhẹ nhàng mò vào trong áo bào hắn từ từ dạo chơi khắp cơ thể, du͙© vọиɠ nồng đậm trong mắt.
Nhưng, chỉ là xà hạt mỹ nhân!
Thấy Tiêu Vãn bắt đầu giở trò háo sắc, trống ngực Quý Thư Mặc đánh bùm bùm, hắn vội vàng cầm một chiếc ly rượu trên bàn, đưa cho Tiêu Vãn: “Chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi... ”
“Đều nghe theo Thư Mặc.” Tiêu Vãn nhận ly rượu trên tay Quý Thư Mặc, nhưng không uống liền, mà nhìn chằm chằm ánh mắt khẩn trương của Quý Thư Mặc, ánh mắt như con hổ cao ngạo đang khinh bỉ loài báo chuyên vồ lén sau lưng kẻ khác càng khiến hắn hốt hoảng.
Tiêu Vãn âm thầm cười lạnh. Bỗng nhiên nàng nhích ghế kề sát hắn. Quý Thư Mặc sợ hãi, theo bản năng quay mặt sang hướng khác, tránh ánh mắt Tiêu Vãn, càng tránh luôn vòng ôm mà hắn luôn chán ghét.
Tay áo nhẹ nhàng lướt qua bàn, thừa dịp Quý Thư Mặc không để ý, Tiêu Vãn nhanh chóng tráo đổi hai ly rượu.
Vì thế, chỉ sau một ly rượu giao bôi, tân lang “Phù phù” một tiếng, ngã bịch xuống đất.
Thấy Quý Thư Mặc bị thuốc mê của chính mình làm bất tỉnh, Tiêu Vãn không khỏi cười lạnh một tiếng.
Kiếp trước, sau khi Quý Thư Mặc gả cho Tiêu Vãn, luôn lấy lý do lúc này không thoải mái, khi nọ khó chịu trong người. Khi đó, nàng yêu thương hắn còn không kịp, chỉ cần hắn kêu không thoải mái, thì tuyệt đối không đυ.ng hắn. Hiện tại xem ra, rõ ràng là chán ghét nàng thân mật.
Mà đêm nào nàng cũng ngủ say như heo chết, mới đặt lưng xuống giường đã cảm giác đến hừng đông, chỉ sợ đều do Quý Thư Mặc này giở trò.