Thiếu niên ngoài cửa mặc hỉ bào đỏ thắm, gương mặt như tranh vẽ, răng trắng môi hồng, trên tóc cài chiếc trâm hình phượng bằng vàng ròng khảm hồng ngọc lệch sang một bên, rũ xuống hạt trân châu, mắt ngọc mày ngài, dáng người tinh tế yểu điệu, ngũ quan tinh xảo khéo léo, trong đôi mắt đẹp chứa đầy lệ, đứng cạnh Tiêu Vãn càng thêm nhu nhược yếu đuối, làm cho người ta đau lòng!
Tiêu Vãn hoảng hốt nhìn hắn, cố gắng tìm nét tương đồng của hắn một năm sau với bây giờ. Nhưng chênh lệch quả thực quá lớn. Tạ Sơ Thần vừa gả vào Tiêu phủ, trường bào đỏ tươi tựa như nụ hồng chớm nở, khiến người khác không kìm được mà bị hút hồn, tim đập thình thịch.
Tuy hắn làm ra vẻ nhu nhược đáng thương nhưng ánh mắt nhìn về phía Tiêu Vãn mang theo chút hờn dỗi, gương mặt bất mãn ngấm ngầm như hài tử thật đáng yêu. Trước mặt Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần luôn ngoan ngoãn, chỉ cần lời nàng nói cho dù vô lý cỡ nào hắn cũng cam chịu, nhưng bản tính đã ăn sâu vào người, Tạ Sơ Thần trong lúc vô tình lại bộc lộ bản tính điêu ngoa vốn có. Hai ý nghĩ mâu thuẫn nhau cùng tồn tại cũng thật hấp dẫn người.
Mà Tạ Sơ Thần trong trí nhớ của Tiêu Vãn, dáng vẻ bệnh hoạn. Tóc ngắn xơ cứng như que củi, sắc mặt lúc nào cũng trắng bệch như tờ giấy, thân hình da bọc xương, hai gò má hóp lại chỉ còn lộ ra con ngươi đen u buồn cam chịu như một hồ sâu yên tĩnh không sự sống.
Trời ạ, nàng đã làm gì thế này! Thiếu niên tốt như vậy, chỉ trong vòng một năm lại bị nàng chà đạp thành người không ra người quỷ không ra quỷ!
Trong lòng tràn ngập áy náy và đau lòng, ánh mắt Tiêu Vãn bắn đạn, lạnh lùng trừng tên gác cổng, như muốn ăn tươi nuốt sống, bầm thây vạn đoạn khiến nàng ta kinh hoảng, vội vội vàng vàng di chuyển chậu than.
Trong lòng nàng ta yên lặng oán thầm: rõ ràng là đại tiểu thư người sai ta làm khó dễ nhục nhã hắn mà... Không phải ta tự ý mà... Còn nói chọc hắn tức giận bỏ đi càng tốt... Bây giờ quay ngược lại trách tên nô tài mệnh khổ là ta đây...
Lúc gác cổng đang loay hoay đẩy chậu than qua một góc khuất rồi dập lửa, bất chợt một bóng dáng màu đỏ nhảy vọt lên, tựa như một cánh bướm đang tung hết sức cuối cùng nhảy múa quanh ánh lửa chập chờn lúc ẩn lúc hiện.
Tà áo tung bay trong biển lửa, tư thái tuyệt mỹ kia khắc thật sâu vào đầu Tiêu Vãn, như ấn ký không thể phai mờ, Tạ Sơ Thần lúc này tựa như thiêu thân biết rõ sẽ chết,nhưng vẫn kiên quyết lao mình vào lửa đỏ.
Trong lúc Tiêu Vãn suy nghĩ đến thất thần, bỗng nhiên, váy dài chấm đất bén lửa, lửa càng lúc càng cháy lan ra. Tạ Sơ Thần ngã xuống đất. Tiêu Vãn hoảng sợ. nàng không ngại bị phỏng lây, vội vàng chạy lên, ra sức dẫm dẫm lên hỉ bào, sau đó lo lắng nhìn Tạ Sơ Thần từ trên xuống dưới.
Thấy vẻ mặt hắn kinh hoảng luống cuống, Tiêu Vãn hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn hô hấp nhưng không hiểu sao nàng vẫn cảm thấy ngột ngạt. Không khí nơi này quá ít rồi, nếu không vì sao nàng cảm thấy khó thở thế này?!
Tiêu Vãn tức giận nhìn chằm chằm Tạ Sơ Thần: "Ta đã sai người di chuyển chậu than, tại sao chàng còn nhảy! May mắn chỉ bị lửa táp một chút, nếu lửa lớn hơn..."
Tiêu Vãn im bặt, bỗng nhiên kinh hoảng lui về sau mấy bước.
Nàng nhớ ra rồi!
Hôm đó, khi nàng đang phấn khởi chuẩn bị đại hôn, Tạ Sơ Thần lại cầm ngọc bội Tiêu gia tới tìm nàng.
Tiêu gia có một miếng ngọc bội tổ truyền, được sử dụng trong ngày đích trưởng nữ Tiêu gia cưới chính phu. Theo quy tắc Tiêu gia, nếu không có ngọc bội, hôn sự dù có rình rang cách mấy cũng không được thừa nhận.
Ngọc bội Tiêu gia đưa cho người nào, người đó chính là chính phu. Nếu muốn lấy lại, phải do đối phương cam tâm tình nguyện trả, tuyệt đối không được dùng thủ đoạn ép buộc. Đây là quy tắc đầu tiên lão tổ tông Tiêu gia định ra, đề phòng người thừa kế Tiêu gia làm ra những việc bội bạc, hoặc đa tình chân trong chân ngoài.
Tiêu Vãn không biết mình làm mất ngọc bội lúc nào, tìm mãi không thấy, nàng mới lén lút cho người làm giả một cái y chang, muốn qua mắt lão thái công và mẫu thân.
Nhưng đúng lúc này, Tạ Sơ Thần lại xuất hiện! Vài ngày trước khi nàng cưới Quý Thư Mặc, hắn bỗng nhiên cầm ngọc bội Tiêu gia đến nói muốn gả cho nàng.
Bảo nàng nghênh cưới người khác sau đó mới được cưới Quý Thư Mặc, Tiêu Vãn làm sao chịu? Nàng kiên quyết không đồng ý. Tạ Sơ Thần đành nhường một bước, nguyện ý gả cho Tiêu Vãn cùng một ngày với Quý Thư Mặc. Hắn còn cam đoan, sau khi gả cho Tiêu Vãn, sẽ không nói với bất kỳ kẻ nào, cũng sẽ trả lại ngọc bội nguyên vẹn, hắn chỉ hi vọng mình có thể lấy thân phận phu lang ở bên cạnh nàng, có thể cùng Tiêu Vãn làm một đôi phu thê chân chính.
Nếu Tiêu Vãn không đồng ý, hắn sẽ kiện lên Trần lão thái công, nhờ người làm chủ cho mình. Ngọc bội Tiêu gia tượng trưng địa vị chính phu, nếu bị Trần lão thái công biết được, Tiêu Vãn không cách nào cưới Quý Thư Mặc, ngược lại phải rước Tạ Sơ Thần về làm thiếu phu lang Tiêu phủ. Tiêu Vãn đành lòng nào nhìn người thương chịu thiệt thòi làm thϊếp!
Tiêu Vãn sợ Trần lão thái công nhất, bị Tạ Sơ Thần uy hϊếp hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể không khuất phục. Nàng nhận định Tạ Sơ Thần hám tài tham danh, trăm phương ngàn kế muốn trở thành chính phu Tiêu gia, cho nên luôn khinh thường hắn, nàng truyền lệnh xuống: hạ nhân Tiêu phủ cứ mặc sức làm khó dễ hắn! Nhục nhã đến chết càng tốt. Có chuyện gì nàng chịu trách nhiệm!
Đồng thời, nàng còn đưa ra ba yêu cầu quá đáng: thứ nhất, không được nói với người nào chuyện hắn có ngọc bội tổ truyền Tiêu gia, càng không được uy hϊếp đến địa vị chính phu của Quý Thư Mặc.
Thứ hai, trong ngày đại hôn của nàng và Quý Thư Mặc, hắn không được cho bất cứ kẻ nào biết. Muốn gả vào Tiêu gia, nhất định phải tự nghĩ biện pháp đi vào qua lối cửa nhỏ.
Thứ ba, sau khi gả vào Tiêu gia, mọi chuyện nhất nhất phải nghe theo sắp xếp của nàng, không được có bất cứ ý kiến gì.
Điều kiện vô lý như vậy, Tạ Sơ Thần không những chấp nhận, hơn nữa ngay ngày Tiêu Vãn đại hôn, trang điểm lộng lẫy, mặc hỉ bào xinh đẹp, lén lút thuê một cỗ kiệu nhỏ, chỉ mang theo một nô tài thân cận, chủ tớ hai người lặng lẽ gả vào Tiêu phủ.
Lúc nhảy qua chậu than thì hỉ bào chấm gót bỗng nhiên bị bốc cháy, lửa lớn tựa như một con mãng xà quấn quanh người hắn, leo lên mái tóc dài óng ả.
Tiêu Vãn đứng bên kia đường trông thấy cửa sau bốc cháy hừng hực, ghét bỏ mắng một câu: "Người quái đản làm toàn việc quái dị!" Sau đó, nàng không thèm liếc nửa con mắt nhìn Tạ Sơ Thần bị phỏng toàn thân, nắm tay Quý Thư Mặc nghênh ngang đi vào đại sảnh bái đường.
Thiếu niên đứng sau cánh cửa, phần tóc còn lại rũ rượi theo làn gió. Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của hắn, như ngọc khắc không có chút huyết sắc, nhưng hai mắt sáng ngời giống như có ngọn lửa đang cháy, bi thương nhìn chằm chằm bóng lưng nữ tử ôn nhu nắm tay tân lang bước vào lễ đường. Hỉ bào cháy loang lổ, lộ ra trung y màu trắng bên trong, dưới ánh sáng mặt trời, tơ lụa hiện lên sáng bóng êm dịu.
Tạ Sơ Thần bị thương nghiêm trọng, tóc dài bị cháy xém hơn phân nửa, đùi phải bị bỏng nghiêm trọng để lại dị tật. Chuyện lớn như thế, tất nhiên kinh động Tiêu Ngọc Dung và Trần thái công, chuyện Tạ Sơ Thần có ngọc bội Tiêu gia cũng không giấu được.
Sau khi biết chuyện, Tiêu Vãn bị các trưởng bối trong nhà tức giận mắng một trận. Tiêu Ngọc Dung càng cảm thấy Tiêu gia có lỗi với Tạ Sơ Thần, nàng thừa nhận Tạ Sơ Thần là chính phu của Tiêu Vãn.
Từ đó về sau, Tiêu Vãn sinh lòng oán hận với Tạ Sơ Thần, cảm thấy hắn là nam tử thâm độc. Từ trước đến nay nàng không đυ.ng vào hắn, chỉ độc sủng chính phu trong lòng nàng —— Quý Thư Mặc.
Kiếp này, Tiêu Vãn chần chừ đá kiệu, nên nhìn thấy cảnh Tạ Sơ Thần nhảy qua chậu than, cũng may mắn tránh được một tai nạn kinh người. Đồng thời, hành động bất thường, hơi thở khó nhọc đứt quãng và giọng nói trách móc nhưng chất chứa đầy quan tâm của nàng cũng thu hút toàn bộ khách mời đến tham gia tiệc cưới hôm nay. Mọi người nhìn Tiêu Vãn nét mặt khẩn trương và Tạ Sơ Thần mặc hỉ bào đỏ thắm, nhỏ giọng bàn tán.
Bị vứt bỏ một bên, sắc mặt Quý Thư Mặc chuyển từ xanh sang trắng, từ trắng qua hồng, từ hồng sang đỏ, sau nhiều lần chuyển biến kết cục dừng lại ở sắc mặt đen thui. Lúc nãy, bị Tiêu Vãn bỏ mặc, hắn ta thiếu chút té lăn quay dưới đất. Hắn nhíu mày nhìn sắc mặt Tiêu Vãn khẩn trương, trong lòng khó chịu, cảm giác có thứ gì đó đã lặng lẽ thay đổi ...
"Xin, xin lỗi." Đối mặt Tiêu Vãn giận dữ mắng, Tạ Sơ Thần hoảng sợ cúi đầu, cắn chặt môi, ngón tay xinh đẹp vò vò hỉ bào. Hắn biết, nữ nhân trước mắt rất chán ghét mình, nàng căn bản không muốn cưới hắn.
Hiện tại, hắn đã phá vỡ giao ước giữa bọn họ, kinh động nhiều người như vậy, nàng có nóng giận đuổi mình đi hay không?
Càng nghĩ, trong lòng Tạ Sơ Thần càng lo lắng không yên, toàn bộ dũng khí nhảy qua chậu than vừa rồi tan thành mây khói. Hắn chậm rãi ngẩng đầu để lộ hai mắt đẫm lệ mờ mịt, giọng nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn: "Xin lỗi, kinh động nhiều người như vậy..."
Động tác Tiêu Vãn dập lửa tuy nhanh, nhưng váy Tạ Sơ Thần vẫn bị lửa cháy hơn phân nửa, lộ ra hai chân dài trắng nõn như ngọc. Tiêu Vãn sợ hắn bị phỏng giống kiếp trước, vội vàng nói: "Chiêu Nhi, đưa thiếu gia nhà ngươi về."
Thiếu niên bị kêu đích danh hơi sững sờ, còn chưa kịp phản ứng vì sao nữ nhân thối trước mắt này biết tên mình thì Tạ Sơ Thần đã ngẩng đầu lên.
Ánh mắt quật cường, trong mắt còn đọng nước chớp chớp, giọng nói mới nãy vẫn còn nhỏ như muỗi kêu trong nháy mắt vang dội, hắn cố chấp cắt ngang lời Tiêu Vãn: "Ta đã nhảy qua chậu than ... Đã là phu lang của nàng ... Ta, không về đâu! Tiêu Vãn, nàng đã hứa sẽ cưới ta!"
Thiếu niên lớn tiếng phân trần, những người có mặt đều cả kinh, lập tức chụm đầu vào bàn luận xôn xao, chẳng mấy chốc ném đề tài "Đệ nhất tài tử kinh thành chật vật trong hôn lễ" ra sau đầu.
Tạ Sơ Thần không hề biết tiếng nỉ non của mình như dao sắc cứa vào tim Tiêu Vãn. Nàng chau mày, trong lòng quặn đau chua xót.
Thiếu niên trước mắt là tia nắng ấm áp cuối cùng trong đời nàng, nhắm mắt lại, nàng vẫn nhớ rõ, lúc Tiêu gia gặp nạn, lúc nàng bị áp giải lên pháp trường thì người phu lang bị nàng chán ghét, vứt bỏ này mặc kệ cả người suy kiệt, trước mặt mọi người khàn giọng kêu: "Thê chủ..."
Lúc nàng đầu một nơi mình một nẻo, cả người hôi thối tanh tưởi ai cũng tránh xa thì hắn không mảy may sợ hãi, tuyệt vọng ôm xác nàng khóc rống.
Thế mà kiếp trước, Tiêu Vãn vì không muốn người ngoài biết thân phận thực sự của Tạ Sơ Thần, tuyên bố Quý Thư Mặc mới là phu lang của nàng. Tiêu phủ trừ Tiêu Ngọc Dung và vài vị trưởng bối ra, không ai biết Tạ Sơ Thần mới là chính phu của Tiêu Vãn, vẫn cho rằng hắn chỉ là thϊếp thất Tiêu Vãn tuỳ tiện nạp vào.
Nàng ghét hắn tận xương, hắt hủi hắn như ôn dịch, còn ác độc nhốt Tạ Sơ Thần bệnh nặng ngặt nghèo vào một viện nhỏ hoang vu lạnh lẽo.
Vài lần hiếm hoi gặp mặt, nàng đều tàn nhẫn cười nhạo hắn, cười hắn không hiểu lễ tiết, cười hắn không biết cầm kỳ thư họa, cười hắn làm gì cũng ngơ ngơ ngác ngác, suốt ngày chỉ biết ngây ngốc giống đầu gỗ, cười bộ dạng hắn xấu xí, tính cách điêu ngoa.
Nàng dùng lời lẽ ác độc cảnh cáo hắn, nói hắn có thể gả cho nàng, bất quá do vận khí hắn tốt, ăn trộm ăn cắp đâu được ngọc bội Tiêu gia. Nếu không có mảnh ngọc bội đó, trong mắt nàng hắn không đáng nửa đồng tiền!
Hồi tưởng lại những lời ác độc mình đã nói, những việc ác độc mình đã làm, trái tim vốn đau nhói, giờ càng thêm đau, dường như theo mỗi nhịp đập là từng vết nứt to dài đang bị xé toạc ra, kèm theo mỗi lần đập là máu cứ ồ ạt chảy.
Nàng thiếu Tạ Sơ Thần quá nhiều, làm sao có thể để hắn tiếp tục nhảy vào hố lửa Tiêu gia đây!
"Đây không phải là thiếu gia Tạ gia sao?"
Trong đám người, có người nhận ra thân phận Tạ Sơ Thần. Tạ gia từng là nhà giàu số một kinh thành, nhưng chỉ có một mình Tạ Sơ Thần là con dòng chính thất. Kinh thành từng truyền nhau, chỉ cần lấy được Tạ Sơ Thần, thì có được của hồi môn tương đương với nửa quốc khố.
Vì thế lúc Tạ Sơ Thần còn chưa được 12 tuổi, lượng người đến cầu thân gần như đạp nát cửa Tạ phủ. Chỉ là, vị thiếu gia danh giá này từ nhỏ được cha mẹ chiều hư, cầm kỳ thi họa đều không thông, trong kinh thành nổi tiếng điêu ngoa tùy hứng, kiêu ngạo ngang ngược.
Ba năm trước, lúc Tạ Sơ Thần 14 tuổi, mẫu thân chẳng may gặp biến cố qua đời, bỏ lại cô nhi quả phu nương tựa lẫn nhau. Các chi Tạ gia lập tức dấy lên một trận phong ba tranh đoạt gia tài, dẫn đến Tạ gia giàu nhất kinh thành chia năm xẻ bảy, bây giờ trở thành một gia đình bình thường.
Không có tài sản của mẫu thân hậu thuẫn, Tạ Sơ Thần hoàn toàn không là gì cả, từ một đoá hoa thơm danh tiếng vang lừng biến thành thiếu nữ điêu ngoa mọi người đều ghét, nghe nói những năm gần đây những người cầu hôn Tạ Sơ Thần, đều chỉ vì mê sắc đẹp của hắn.
Trong kinh thành có tin đồn, hình như dì của Tạ Sơ Thần đã nhận lời một người có tuổi lại góa bụa, đợi khi nàng ta mãn tang phu sẽ rước Tạ Sơ Thần về làm kế thất, còn thu trước của nhà trai không ít tiền sính lễ.
Lại có tin nói rằng, Tạ Sơ Thần bị hứa gả làm thϊếp cho một vị đại quan.
Tuy rằng Tiêu Vãn là hoàn khố đệ tử nổi danh kinh thành, nhưng lại là đích nữ Tiêu gia. Vào ngày đại hôn của Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần lại mặc hỉ phục đi vào cửa nhỏ, còn tuyên bố mình là phu lang của Tiêu Vãn, chẳng lẽ đã được Tiêu Vãn coi trọng, chuẩn bị nạp về làm tiểu thϊếp ?
Tuy nói Tạ Sơ Thần bề ngoài không đến nỗi nào, nhưng quá nhiều tai tiếng, Tiêu Vãn cũng quá bụng đói ăn quàng, lại nạp Tạ Sơ Thần điêu ngoa như vậy làm phu lang.
Còn nạp ngày hôm nay, đây không phải là tát vào mặt Quý Thư Mặc sao?
Hay là, do Tạ Sơ Thần tự chủ trương, cố ý ngay ngày Tiêu Vãn cưới chính phu tới quấy rối? Cố ý ép hôn Tiêu Vãn?
Trong lòng mọi người suy diễn lung tung cả lên, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại trên người Tiêu Vãn, Quý Thư Mặc và Tạ Sơ Thần .
Còn chưa cưới vào cửa, chính phu và tiểu thϊếp đã đấu đá nhau! Đây quả là vở tuồng kinh điển trong năm nha!