Đại hoàng nữ Sở Thi Ngọc do Trần Quý quân sinh, Trần Quý quân lại là biểu tỷ của Tiêu Ngọc Dung. Mẹ Tiêu Ngọc Dung, Trần Vân Thư chính là dì Trần Quý quân. Trần gia và Tiêu gia từ trước tới nay luôn hoà hảo. Sau khi Sở Thi Ngọc được phong thái nữ, Tiêu gia, đại diện là Tiêu Ngọc Dung, luôn ủng hộ và ra sức giúp đỡ vị thái nữ này.
Kiếp trước, giữa Tiêu Vãn và Sở Thi Ngọc chỉ là quan hệ biểu tỷ biểu đệ đơn thuần, không mặn cũng không nhạt. Việc này phần lớn do Tiêu Ngọc Dung xưa nay luôn yêu mến Sở Thi Ngọc, làm Tiêu Vãn tuổi nhỏ không hiểu chuyện trong lòng nảy sinh ghen tỵ.
Trong mắt nàng, người biểu tỷ nghiêm trang đạo mạo này rất đáng ghét, thích dùng thân phận thái nữ đè người, động một tý là mang mẫu thân tới giáo huấn nàng!
Mà nàng thì ghét nhất bị người khác dạy đời!
Nhưng bây giờ, đã trải qua kiếp trước vui buồn li hợp, nhìn biểu tỷ đứng trước mặt cười chúc mừng, trong lòng Tiêu Vãn vô cùng áy náy.
Nếu không phải tại nàng, nếu không có Tiêu gia, Sở Thi Ngọc sẽ không bị Sở Mộ Thanh vu oan hãm hại, bị phế chức thái nữ, còn bị giam vào thiên lao.
Chờ lúc thích hợp, nàng nhất định phải nhắc nhở biểu tỷ đề phòng tiện nhân âm hiểm Sở Mộ Thanh mới được!
Thấy ánh mắt Tiêu Vãn cứ đảo qua đảo lại trên người mình, ánh mắt u oán làm Sở Thi Ngọc nổi lên một tầng da gà. Gần đây, nàng đâu có tố cáo gì với Tiêu Thượng Thư đâu! Tiểu biểu đệ nhất định lại hiểu lầm nàng ...
Khác với Tiêu Vãn vẫn luôn có thái độ chán ghét và mâu thuẫn, Sở Thi Ngọc bởi vì mang ơn Tiêu Ngọc Dung luôn đặc biệt ưu ái nàng, trong tiềm thức nàng luôn thấy mình mắc nợ người tiểu biểu đệ được nuông chiều từ bé này, nên vô cùng quan tâm Tiêu Vãn.
Nàng cho rằng, Tiêu Ngọc Dung cả đời vì nước vì dân, ít khi ở nhà làm bạn với con cái, dẫn đến Tiêu Vãn từ nhỏ đã không có tình yêu của cha (phụ thân Tiêu Vãn mất sớm) lại không nhận được sự quan tâm của nương, mới tạo thành Tiêu Vãn như bây giờ.
Con cái ngỗ nghịch, suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng chẳng phải chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của cha mẹ thôi sao?! Tiểu biểu đệcũng thật đáng thương!
Sở Thi Ngọc từ nhỏ được Tiêu Ngọc Dung hết lòng chiếu cố, nên nàng tự nhận việc mình quan tâm chăm sóc tiểu biểu đệ là chuyện phải làm, cho nên những năm gần đây, thấy tiểu biểu đệ hoành hành ngang ngược, kết bạn với người xấu, nhịn không được nói vài câu nhắc nhở nàng: đám bằng hữu kia tuyệt đối không thể kết thân. Nuôi ong tay áo. Có ngày bị ong đốt cho sưng mặt.
Sở Thi Ngọc yêu thương Tiêu Vãn tới mức, sau lưng Tiêu Vãn, Sở Thi Ngọc âm thầm giải quyết hậu quả vị tiểu biểu muội thích đùa giỡn mĩ nam trong kinh thành, đi khắp nơi gây chuyện thị phi này gây ra, mới không khiến người ta sinh lòng thù hận Tiêu Vãn, đạp nát cửa Tiêu phủ.
Thật ra Tiêu Vãn ra nông nỗi này cũng một phần do Sở Thi Ngọc đã quá nuông chiều nàng. Cứ nhìn vào cách xưng hô thì biết, tiểu biểu muội tiểu biểu muội... Sở Thi Ngọc luôn cho rằng Tiêu Vãn còn nhỏ dại, lúc nào cũng dung túng bao che, càng khiến Tiêu Vãn ảo tưởng những việc mình làm đều đúng, từ đó càng được nước lấn tới.
Tiêu Vãn luôn nghĩ: Nếu nàng sai, tại sao không ai cáo trạng với nương nàng?
Huống chi, những việc này nàng làm cho Tiêu Ngọc Dung xem. Chừng nào Tiêu Ngọc Dung chưa xem thì nàng còn làm. Làm tới khi nào Tiêu Ngọc Dung xem đủ thì thôi.
Mắng cũng tốt, đánh cũng tốt, chỉ cần nương nàng quan tâm tới nàng dù chỉ một chút thôi, chỉ cần ánh mắt người chịu dừng trên người nàng một chút thôi, cho dù bảo nàng làm gì cũng xứng đáng!
Cho nên, Sở Thi Ngọc càng ra sức che giấu giúp Tiêu Vãn càng khiến nàng càng lún càng sâu, vô tình đã hại rất nhiều người dân vô tội trong kinh thành.
Đến khi gặp Quý Thư Mặc, thói quen trêu hoa ghẹo nguyệt của Tiêu Vãn mới giảm bớt một chút. Nay thấy Tiêu Vãn ‘người có tình sẽ thành thân thuộc’, nhìn lại Tiêu Ngọc Dung ngày thường luôn lạnh lùng, hôm nay phá lệ nở nụ cười chân thành, Sở Thi Ngọc vui mừng thay cho tiểu biểu muội. Hôm nay Sở Thi Ngọc là khách mời duy nhất thật tâm chúc phúc hai người.
Đứng bên cạnh Sở Thi Ngọc là một nữ tử huyền y dáng người cao gầy, tuấn nhã như ngọc. Nữ tử tóc đen như mực, gương mặt anh khí hào hùng, so với Sở Thi Ngọc dáng vẻ thư sinh dịu dàng ấm áp, nàng mang vẻ đẹp kiên cường của một vị dũng tướng trên sa trường, mạnh mẽ và quyết đoán, mẫu thê chủ lý tưởng trong lòng các công tử kinh thành. Chính là nhị hoàng nữ do Phượng hậu thân sinh, Sở Mạch Dung.
Theo luật Đông Nguỵ, hoàng tử nào sinh ra trước là trưởng tử, cũng là người kế thừa Đông Nguỵ sau này. Bởi vì Trần Quý quân hạ sinh trước, nên con trai bà nghiễm nhiên thành đại hoàng tử, tuy Sở Mạch Dung là huyết mạch Phượng hậu cũng không thể thay đổi.
Bản thân Sở Mạch Dung cũng không ham thích ngôi vị thái nữ này, nàng chỉ muốn ra chiến trường kiến công lập nghiệp, làm một danh tướng được đời đời ca tụng nhưng phụ hậu nàng lại canh cánh trong lòng, một lòng hi vọng nữ nhi của mình có thể kế thừa ngôi vị.
Vì thế trong triều đình, phe thái nữ và nhị hoàng nữ vẫn âm thầm so tài. Tuy biết hai hoàng nữ bất hoà, nhưng chỉ cần bọn chúng không làm ra chuyện gì quá đáng, nữ hoàng vẫn nhắm một mắt, mở một mắt cho qua.
Tất nhiên, nàng cũng đang do dự xem ai thích hợp với ngôi cửu ngũ chí tôn hơn.
Sở Mạch Dung gần như không bao giờ xuất hiện cùng lúc với Tiêu Vãn, bởi vì nữ hoàng thường xuyên phái Sở Mạch Dung ra biên quan tôi luyện, một lần xuất chinh là mấy tháng liền. Trở lại kinh thành có nhiều thời gian nhàn rỗi, Sở Mạch Dung chuyên tâm nghiên cứu binh pháp, tập võ cường thân, không giống Tiêu Vãn suốt ngày chỉ biết đi thanh lâu với đám bạn du thủ du thực, hoặc la cà hàng quán, nhậu nhẹt say sưa, tiêu tiền như nước.
Thật đúng là đạo bất đồng bất tương vi mưu*, Sở Mạch Dung nghe rất nhiều lời đồn về Tiêu Vãn, vô cùng khinh bỉ kẻ ăn chơi trác táng, chỉ biết áo đến vươn tay, cơm đến há mồm này. Quan niệm của nàng thân là nữ phải tự lực tự cường, bảo vệ quốc gia, chứ không phải ngồi đó xa hoa lãng phí, làm đứa con phá của!
*: Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận
Hôm nay, Sở Mạch Dung tham dự hôn lễ Tiêu Vãn, hoàn toàn bởi vì phụ hậu nàng dặn đi dặn lại, kêu nàng quan sát thật kỹ động tĩnh Tiêu gia, đến lúc mấu chốt kết giao bằng hữu với Tiêu Vãn, nói không chừng có thể lôi kéo Tiêu gia về phe mình.
Trời ạ, kêu nàng kết bạn với loại này, không bằng cho nàng đi tìm chết đi...
Sở Mạch Dung im lặng oán thầm, trên gương mặt cứng đờ nở một nụ cười giả tạo, cố gắng rặn ra vài lời chúc mừng: "Chúc mừng Tiêu tiểu thư, chúc Tiêu tiểu thư và lệnh phu lang bạch đầu giai lão, thiên trường địa cửu."
Sở Mạch Dung chắp tay, lời nịnh hót dối trá Tiêu Vãn không phải không nhận ra, bản thân đương sự khi nói mấy lời đó cũng âm thầm nhổ mình vài bãi nước bọt, nhưng gặp lại nhị hoàng nữ kiếp trước bị mình hại chết - dù nàng không cố ý, trong lòng Tiêu Vãn áy náy càng sâu, ngoài miệng khách khí nói: "Thái nữ điện hạ, nhị điện hạ, cảm tạ hai người tham gia hôn lễ dân nữ. Mời —— "
Tiêu Vãn duỗi tay, hành động cung kính khiêm nhường khiến hai vị hoàng nữ nhất thời có chút kinh ngạc, nhìn không chớp mắt, thần sắc Tiêu Vãn lạnh nhạt, khí chất cũng cao nhã (khí chất cao quý và tao nhã) hơn xưa , trong lòng suy đoán, thành thân quả thật có thể thay đổi tính tình?
Ánh mắt thiếu nữ thanh y đứng bên cạnh chợt lóe, cố ý quyệt môi, ranh mãnh nói: "Tử Uyên, ngươi chỉ mải lo nói chuyện với đại hoàng tỷ và nhị hoàng tỷ , lại bỏ quên người bạn tốt là ta đây ~ ai, mệt ta còn chuẩn bị một phần đại lễ đấy ~ "
Hai tay Tiêu Vãn đang đưa ra cứng ngắc, màu y phục chói mắt như mũi tên bôi vạn độc cắm vào tim nàng. Cảm giác căm hận mãnh liệt xuất phát tận đáy lòng, hai tay nàng nắm thành quyền, giấu trong tay áo từ lâu, móng tay đâm vào lòng bàn tay, mượn một ít đau đớn mới có thể làm cho mình duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
Đại lễ, phần lễ ngươi cho ta đúng là rất lớn nha!