“Tiểu thư, cô đã về ?”
“Vâng, phiền bà dọn dẹp các thứ đi cháu đã ăn tối rồi.”
Nhìn bà quản gia đang khom lưng, cô khẽ nói rồi cất bước lên phòng.
Bà quản gia nghe cô nói vậy thì hết sức ngạc nhiên, bình thường cô rất quy củ, sẽ rất ít khi không về nhà ăn cơm mà nếu có đi chăng nữa thì cũng gọi điện báo về nhà.
Nhìn bóng lưng đang đi xa kia bà một lần nữa tấm tắc khen ngợi. Mái tóc màu hạt dẻ, xoăn nhẹ dài bồng bềnh ngang lưng, chiếc váy màu xanh lam trễ vai như được thiết kế ra dành riêng cho cô, dáng người mảnh mai nhưng mỗi bước đi lại mạnh mẽ, toát ra khí chất cao quý khó ai có được.
Càng lớn tiểu thư của bà càng diễm lệ động lòng người, tính tình lại hoà nhã, lễ phép, quả thực không chê vào đâu được.
Trong phòng, Dạ Minh đang cầm sấp tài liệu trên tay nhưng tâm trí lại lơ lửng trên chín tầng mây. Một cảm giác bứt rứt, bồn chồn khiến đầu óc cậu không thể tập trung suy nghĩ điều gì khác. Điếu thuốc đang hút cũng không thể làm tâm trạng cậu khá hơn.
“Chết tiệt.”
Bực bội chửi thầm một câu, điếu thuốc vừa mới châm bị cậu thẳng tay dập một cách không thương tiếc.
Hôm nay chính là ngày đặc biệt nhất trong cuộc đời của cô, khuôn mặt không giấu nổi vui mừng mà cười tủm tỉm rồi cất giọng ngân nga theo một giai điệu nào đó.
Bước đi một cách nhẹ nhàng về phòng mình nhưng lại không tránh được thính giác tốt của ai kia. Nghe thấy động tính bên ngoài, biết rằng cô đã về cậu vội vàng bỏ lại tất cả rồi đi ra ngoài, rất tự nhiên đưa tay mở cánh cửa phòng bên cạnh.
Tiếng “cạch” vang lên đã thu hút ánh mắt của Hàn Ly, chiếc váy vừa được cởi khoá cũng rơi xuống để lộ ra thân thể trắng nõn đẫy đà. “A” lên một tiếng đầy bất ngờ, vốn dĩ đang định cởi đồ đi tắm thì Dạ Minh sang khiến cô không kịp chuẩn bị.
Còn cậu nhìn một màn này đến ngẩn người, đôi mắt rực lửa không rời đi mà cư nhiên dán chặt lên cơ thể người con gái ấy. Chiếc áo ngực cúp D không thể nào che hết cặp ngực to tròn mà căng bóng ấy, chiếc qυầи ɭóŧ ren màu tím che chắn nơi tư mật của Hàn Ly, bên dưới bụng trái là vết bớt hình trái tim trông bắt mắt vô cùng.
Thân thể nuột nà, quyến rũ khiến bao người đàn ông thèm khát cứ thế phơi bày trước mặt Dạ Minh.
Hàn Ly thấy vậy thì hết sức khó xử, khuôn mặt vì xấu hổ mà ửng đỏ cúi gằm xuống đất, chân tay luống cuống nhặt chiếc váy kéo lên che đi cơ thể.
Tay loay hoay một hồi mà vẫn không kéo được khoá lên, thấy vậy cậu tiến lại ngày càng gần, ba bước thành hai bước đưa bàn tay thô ráp của mình chạm vào người cô.
“Để em.”