Chen lấn với dòng người xoay xung quanh cậu xong thì trước mặt cô là một bộ dạng nhếch nhác trước nay chưa từng có.
“Tiểu Minh, em bị sao vậy, hức...”
Khuôn mặt trắng nõn của cô giờ đây lấm lem toàn là nước mắt, giọng điệu hết sức lo lắng hỏi làm cậu không khỏi cười thầm trong lòng.
“Chị Ly, em bị xe va nhưng người ta bỏ chạy mất rồi.”
Thấy mặt Dạ Minh nhăn lên vì đau đớn khiến cô hốt hoảng bắt vội chiếc taxi. Vì cậu bị thương nhiều ở chân nên cô chỉ đành một mình dìu cậu lên xe.
“Bác tài, đưa cháu đến bệnh viện gần nhất.”
“Chị, em không sao, vài vết xước nhỏ thôi, em không muốn đi bệnh viện, mình về nhà đi, có được không?”
“Nhưng mà...”
“Chị!”
Chưa để cô nói hết câu cậu đã ngắt lời rồi đưa ánh mắt ngập nước nhìn khiến cô không thề làm gì khác ngoài đồng ý. Cậu chính là dùng cách bỉ ổi này để khiến cô chú ý đến mình, chính là muốn cô tự mình chăm sóc cậu.
Về đến nhà, dìu cậu vào trong một cách khó khăn, Hàn Ly đang định kêu người hầu ra giúp một tay thì cậu “ưm” lên một tiếng khiến cô không dám manh động. Cơ thể nhỏ bé cũng vì vậy mà chao đảo trong mỗi bước đi, trông rất vất vả và có thể ngã bất cứ lúc nào.
Nhưng cậu chính là Dạ Minh, cậu bảo không ngã thì chính là không ngã.
Sau bao cố gắng cuối cùng cũng đưa cậu lên tới phòng. Mặc dù vẫn còn thể hổn hển nhưng cô đã luống cuống tay chân lên đi tìm hộp thuốc.
May mà vết thương của cậu không đến đến nỗi náo loạn cả nhà chứ không cô thật không biết ăn nói làm sao với bố mẹ. Hàn Ly nãy giờ vẫn luôn tự trách bản thân khi không chăm sóc chu toàn cho em trai.
Nhìn thấy vẻ mặt này của cô cậu không nhịn được bèn an ủi.
“Chị, là do em, không phải lỗi của chị, chị đừng tự trách bản thân.”
“Xin lỗi tiểu Minh, để chị thoa thuốc cho em.”
Sát khuẩn cho Dạ Minh xong, cô nhẹ nhàng băng bó lại cho cậu. Vì sợ cậu đau mà thi thoảng lại thổi phù phù khiến cậu rất buồn cười nhưng không dám cười.
Xong xuôi, như nghĩ ra điều gì đó cô liền hỏi :
“Tiểu Minh, em đi đâu mà lại bị tai nạn ở chỗ đó vậy?”