Hôm nay khách ở quyền quán không đông lắm, Sơ Nhất quét dọn vệ sinh xong, về nhà sớm hơn bình thường những nửa tiếng đồng hồ.
Bên ngoài đại sảnh đã vắng tanh, chỉ còn chị gái lễ tân ngồi đợi đến giờ khóa cửa, vừa cười vừa gọi điện thoại.
Hẳn là đang nói chuyện với bạn trai, cười đến là thẹn thùng.
Mấy cô gái cứ hễ nói chuyện yêu đương đều cười vô cùng ngọt ngào, học kỳ này mới vừa khai giảng chưa lâu, Sơ Nhất đã phát hiện ra rồi.
Bạn học nữ ngồi bàn trên cứ nhìn Lý Tử Hào rồi cười cười như thế.
Sơ Nhất cảm thấy thật thần kỳ, học kỳ trước hai người bọn họ chỉ có cãi nhau, hết một đợt nghỉ hè, tự dưng hòa hảo, tốt hơn nữa là sau nửa tháng đã đầu mày cuối mắt, đến giờ thì tan học tay trong tay về nhà.
Lý Tử Hào liền bỏ qua không thèm phát triển con đường lưu manh của mình nữa.
Sơ Nhất thở dài, tiền đồ nát bét.
Có điều bây giờ tụi Lý Tử Hào có muốn quậy phá, cũng không tìm cậu nữa, hai lần cậu đánh Lương Binh máu me đầy mặt, cả trường này đều biết cả rồi, thậm chí còn đồn đãi ra ngoài.
Hiện giờ cậu mỗi ngày đều dễ chịu hơn hồi trước rất nhiều, tất cả mọi người đều tránh cậu như tránh tà.
Trước đây cô đơn vì trốn người ta, bây giờ cô đơn vì bị người ta trốn, mùi vị quả thực khác hẳn nhau.
Tội gϊếŧ người bỏ trốn của bố Sơ hiện giờ đội trên đầu cậu, cho dù một ngày nào đó vụ án được phá, coi như bố vô tội, vẫn khó thoát khỏi mang tiếng, dù sao cảnh sát sẽ không tuyên bố kết quả điều tra vụ án một cách rộng rãi, nhiều nhất là vài câu trên báo, trên TV, không thể nào trở lại như cũ.
Dưới "vầng sáng" của bố, việc Sơ Nhất đánh Lương Binh càng được thổi phồng, nếu không phải hàng ngày Lương Binh vẫn lượn qua lượn lại khu này, người ta ngoài kia chắc đều nghĩ gã đã bị thủ tiêu rồi.
Sơ Nhất ngồi ở mép sàn đấu, phát ngốc một chập rồi mới phát hiện ra mình lạc đề.
Ôi tình yêu.
Sau khai giảng, khối lớp 9 yêu đương rất nhiều, không biết đến cùng yêu đương là cảm giác gì, mà từng người từng người muốn ngừng không được, bị giáo viên mời phụ huynh tới vài bận, vẫn là người trước ngã xuống, người sau tiến lên, quyết chí không sờn.
Trước đây cậu chưa từng nghĩ tới chuyện này, suy nghĩ cũng chẳng ăn thua, trước nay cậu không có chơi với bạn nữ, lại còn có tật nói lắp... Cho nên đến bây giờ cậu chỉ có thể đoán, chắc hẳn mọi người đều cô đơn, cô đơn tới một mức độ nhất định, sẽ muốn tìm một người bầu bạn bên cạnh mình.
Ví dụ như cậu thật muốn ở bên cạnh Yến Hàng, không nói năng gì cũng được... Úi, đang nói chuyện yêu đương cơ mà, liên quan gì tới Yến Hàng chứ...
Nhưng nếu Yến Hàng vẫn còn ở đây, cậu chẳng cần phải đi suy nghĩ về mấy chuyện yêu đương này nọ gì đó.
Mà Yến Hàng á, Sơ Nhất đứng lên, chỉnh lại thảm trải sàn cho thẳng thớm, bắt đầu đấm vào bao cát, Yến Hàng đẹp trai như vậy, tiêu sái như vậy, nhìn đám chị gái fan hâm mộ của anh ấy là biết, Yến Hàng mà muốn yêu đương quá dễ dàng, có khi trước đây cũng từng yêu đương rồi cũng nên.
Không, không, không có, Yến Hàng từng nói chưa bao giờ được tặng quà, anh chàng đẹp trai nhường ấy mà có bạn gái, làm gì có chuyện chưa từng được tặng quà chứ.
Sơ Nhất cười cười, lại tiếp tục vung nắm đấm về phía bao cát.
Chú Yến nói đúng, luyện tập kiểu này có vẻ tẻ nhạt, nhưng thực sự có ích, hiện giờ chính cậu cũng cảm thấy tốc độ ra quyền của mình đã tăng lên, lúc đá một cước lên bao cát, đã có thể cảm thấy có sức mạnh.
Về phần chiều cao, cậu không biết có hữu dụng hay không, vẫn là tập luyện chuyên cần... cũng không chắc lắm, còn bọn con trai ở lớp, qua kỳ nghỉ hè mà cả đám cứ như được bơm hơi, đứa nào đứa nấy cao nghều, Lý Tử Hào chắc là dùng bơm siêu công suất, cao thẳng một phát lên 1m90, trở thành đứa cao nhất lớp.
Tuy rằng cậu cũng cao lên kha khá, nhưng so với đám ấy vẫn còn thấp lắm.
Nhưng đối với dì đã ba, bốn tháng không gặp cậu, số chiều cao tăng lên sau kỳ nghỉ hè kia cũng được coi là kinh người lắm rồi.
Buổi trưa lúc tan học, dì đánh xe qua, nói muốn đưa cậu đi ăn cơm, dừng xe ở phía bên đường đối diện, cậu đi thẳng tới cửa xe rồi mà dì vẫn không nhìn thấy, mở cửa ra, dì mới hết hồn: "Ôi! Thanh niên nhà ai đây ta!"
"Cướp đây." Sơ Nhất dùng ngón tay chọc chọc cánh tay dì.
"Trời ơi," dì vừa cười vừa vỗ vỗ khuôn mặt cậu, "Mấy tháng rồi không gặp, liếc mắt một cái không nhận ra đâu! Cao quá, cao hơn dì rồi nha."
"Đó là dì quá, quá thấp." Sơ Nhất lên xe, cười nói.
"Chắc thế, trâu bò lắm," dì khởi động xe, "Chó con giờ có thể cười chê người khác lùn rồi... Phải 1m7 rồi nhỉ?"
"Chưa đo," Sơ Nhất nói, "Tầm đó, tối ngủ chân, chân đau, mẹ cháu nói cao, nhanh quá."
"Ừ, dượng cháu cũng tầm tuổi cháu cao lên, xương cốt đau đến ngủ không yên," dì nhìn cậu, "Quần áo nhỏ hết rồi? Đồng phục mặc không vừa nữa?"
"Vâng." Sơ Nhất cúi đầu nhìn một chút, bây giờ cậu đang mặc áo cũ của bố, bố cũng không hay sắm sửa quần áo, áo khoác này không biết ở đâu ra, trên áo in mấy chữ, Điều hòa XX.
Nhưng quần lại rất đẹp, chính là quần thể thao lúc trước Yến Hàng cho cậu, bây giờ trời không nóng lắm lại mặc được, thực ra cậu không đành lòng, sợ mặc nhiều hỏng mất.
"Ăn cơm xong dì đưa cháu đi mua mấy bộ quần áo," dì nói, "Sắp thanh niên đến nơi, muốn dáng dấp có dáng dấp, muốn vóc người có vóc người, mặc mấy bộ quần áo công nhân này trông chẳng ra sao."
"Cháu có, có tiền," Sơ Nhất nói, lại có chút đắc ý, "Cháu đi, đi làm thêm."
"Thật?" Dì hơi giật mình, "Ở đâu?"
"Một quyền, quán," Sơ Nhất nắm ống quần, vò vò, "Quét tước, dọn vệ sinh, hơn một, một ngàn đó."
Nửa ngày sau dì mới nói một câu: "Chó con của dì lớn rồi, thật là..."
"Cháu mời, mời dì ăn cơm." Sơ Nhất vỗ vỗ túi.
Mấy tháng nay cậu đều dư tiền, mỗi tháng quyền quán phát lương, cậu đưa cho mẹ Sơ tám trăm, giữ lại năm trăm, tiết kiệm trong thẻ.
Tiết kiệm không vì bất kỳ điều gì khác, nếu như cậu muốn đi học trung cấp nghề, nhỡ mẹ Sơ nóng giận không cho cậu tiền nộp học phí, cậu phải chuẩn bị sẵn trước tình huống.
Không nghe lời mẹ, cậu chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Hơn nữa với tính cách của mẹ, cứ coi như nghe lời bà, cũng không biết lúc nào sẽ chọc bà giận.
Giống như Yến Hàng, tự mình xoay xở, tự mình lo lắng, an toàn hơn nhiều.
Dì không từ chối lời mời của cậu, hai người đi ăn một nồi lẩu nhỏ.
"Gần đây có tin tức gì không?" Dì hỏi, "Cảnh sát có đến nhà cháu lần nào nữa không?"
"Không có." Sơ Nhất khe khẽ thở dài.
"Haiz," dì cau mày, "Bố cháu cũng thực là... Nhưng cháu đừng có gánh vác quá, cho dù bố cháu có làm gì, hay không làm gì, đều không liên quan tới cháu."
"Vâng." Sơ Nhất đáp một tiếng.
Sống vì chính bản thân mình.
Không biết tại sao, cậu lại nhớ tới câu này của chú Yến.
Hiện giờ cậu đã hiểu được ý nghĩa của câu nói ấy, nhưng làm được hay không không phải chuyện dễ dàng.
"Đi thôi," dì nhấp ngụm trà, "Shopping, mua quần áo cho cháu."
"Đừng đi trung tâm, thương mại," Sơ Nhất suy nghĩ một chút, "Đến chợ, chợ vỉa hè đi."
"Sao thế?" Dì nở nụ cười, "Muốn tiết kiệm tiền cho dì hả? Đi thôi, trung tâm thương mại có hàng giảm giá mà, mua cho cháu mấy bộ quần áo thể thao, ở bên kia không có."
---
Hiếm có một ngày nghỉ ngơi, vốn dĩ Yến Hàng muốn về nhà ngủ, mà mấy đồng nghiệp lại kéo hắn đi liên hoan, hắn đã từ chối hai lần, giờ không có lý do gì để từ chối nữa.
Nếu là trước đây, hắn chẳng cả buồn tìm lý do, dù sao cũng chỉ là mối quan hệ dăm bữa nửa tháng, không cần thiết.
Nhưng bây giờ thì khác, không ai mang hắn chạy khắp chốn cùng nơi nữa, hắn không thể ở đây sống tùy tiện muốn thế nào thì muốn, hắn phải học thích ứng với cuộc sống mới.
Học làm quen với đồng nghiệp, hàng xóm, học mỗi ngày gặp người quen, học cách đi giữa phố như những người bình thường khác.
Đây vốn dĩ là cuộc sống mà hắn mong đợi.
Nhưng không biết do ký ức về những năm tháng trước đó quá sâu sắc, hay bởi vì bố Yến, cuộc sống này đến thật, hắn lại không thể tập trung hoàn toàn cho nó.
Cùng ăn bữa cơm xong, đồng nghiệp nói muốn tìm chỗ đánh bài, lúc đi ngang qua một cửa hàng quần áo, hai cô gái nhịn không được bước vào.
Hắn cùng một đồng nghiệp nam khác ngồi đó nhìn các nàng thử quần áo.
"Đẹp không?" Một cô thay bộ đồ mới, đi tới trước mặt hai người bọn họ.
"Đẹp." Đồng nghiệp nam kia gật đầu, "Tôn da lắm, vốn dĩ da em cũng trắng sẵn rồi."
Cô gái cười, lại quay sang nhìn Yến Hàng.
"Trắng." Yến Hàng gật đầu.
Hai người này đang trong giai đoạn liếc mắt đưa tình, hắn sẽ không nói nhiều, sẽ thành kỳ đà cản mũi.
Có điều lúc cô đồng nghiệp khác tên Trương Thần bước qua, Yến Hàng lại cảm thấy lúng túng, tuy rằng hắn chưa từng yêu đương, cũng chưa có cơ hội thử cảm nhận qua cái cảm giác "cảm nắng," nhưng vẫn biết một vài thứ.
"Thế nào!" Trương Thần một tay chống nạnh.
"Cô dẫm một chân lên," Yến Hàng thò chân móc một chiếc ghế nhỏ bên cạnh đẩy tới bên cạnh cô nàng, "Cầm thêm thanh đao là lên sân khấu được."
"Ngọn núi này ta khai," Trương Thần dẫm lên ghế, "Chiếc ghế này ta chiếm, muốn đi qua đây, nhất định phải khen ta đẹp."
Yến Hàng nhìn cô nàng, dựng ngón tay cái: "Đẹp."
"Đa tạ." Trương Thần nói.
"Chẳng có vần điệu gì cả." Đồng nghiệp nam bên cạnh nói.
"Tôi đã bảo cậu rồi, loại EQ thấp như cậu," Trương Thần thở dài, vừa đi về phía chiếc gương vừa nói, "Chẳng cần đến phim cung đấu, chỉ cần ba tập phim thần tượng não tàn cũng đủ cậu nổ tung đầu chết."
"Mồm miệng chua ngoa." Đồng nghiệp nam thở dài.
Yến Hàng nở nụ cười.
Hai cô gái thử đồ tới nửa tiếng đồng hồ, một cái cũng không mua.
Sau khi ra khỏi cửa hàng trong ánh mắt phức tạp của nhân viên, Yến Hàng thở dài: "Đây coi như vận động tiêu cơm đấy à?"
"Thông minh," Trương Thần vỗ tay cái độp, "Chỉ tính là an ủi tâm hồn thôi, vừa nãy hai chúng tôi đã kịp tự sướиɠ trong phòng thay đồ rồi, không cần mua quần áo mới, chụp hình là được."
"...À." Yến Hàng cười cười.
Tiếp theo là đánh bài.
Bọn họ tìm một quán trà, sau đó bắt đầu chơi mạt chược.
Yến Hàng cảm thấy vô nghĩa, có thời gian thế này hắn thà đi chạy bộ, hoặc đọc vài trang sách, hoặc chỉ ngồi thẫn thờ cũng được.
Nhưng mấy người này còn đang cao hứng lắm, hắn chỉ có thể cắn răng kiên trì không mất hứng, vừa đánh bài vừa nghe bọn họ trò chuyện việc trong nhà hàng.
Nhà hàng mà Thôi Dật giới thiệu cho hắn, là nhà hàng cơm Tây của một khách sạn 5 sao, so ra thì mấy nhà hàng trước đây hắn làm thuê chỉ là muỗi.
Có lẽ Thôi Dật thổi phồng hắn quá trâu bò, lúc phỏng vấn, quản lý gọi điện cho hắn hẹn thời gian chính là dùng tiếng Anh, trong suốt buổi phỏng vấn cũng chỉ nói tiếng Anh, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy phỏng vấn thật con mẹ nó thống khổ.
Cũng may cẩn cẩn thận thận an toàn thông qua, chưa làm Thôi Dật mất mặt.
Mà sau khi vào làm chính thức rồi hắn mới phát hiện, khả năng tiếng Anh của nhân viên phục vụ chỉ cần đủ gọi món là được.
Nhất thời cảm thấy mình quá mức thiệt thòi.
"Chị Trần có phải đang có bầu không?" Trương Thần nói.
Chị Trần chính là quản lý của bọn họ, cực kỳ nghiêm khắc, nhưng đặc biệt xinh đẹp, Yến Hàng rất thích nghe chị nói chuyện.
"Hình như thế," cô bé đồng nghiệp kia nói, "Vậy có phải sắp sửa từ chức rồi không? Quản lý trước chị Trần cũng là có bầu nên từ chức đó."
"Hẳn là không đâu, chị ấy cuồng công việc," Trương Thần nói, "Tôi thực sự cảm thấy, chị ấy trước khi bước vào phòng sinh sẽ chưa nghỉ việc đâu, chưa từng thấy người nào liều mạng như vậy."
"Dù sao vẫn phải có người thế chỗ chị ấy," nam đồng nghiệp EQ thấp sống không qua nổi ba tập phim thần tượng não tàn nói, "Không biết sẽ là ai, hy vọng sẽ không dữ như chị ấy."
"Cậu ta đó." Trương Thần chỉ chỉ Yến Hàng.
Mấy người đều nhìn sang, Yến Hàng không ngẩng lên, nhìn bài trong tay: "Cô đừng chỉ vì tôi đẹp trai mà cái gì cũng đổ cho tôi."
Mấy người đều cười ngất, EQ thấp nói: "Cậu ta, dựa vào cái gì nha."
"Tuần trước, Giám đốc mới tới kiểm tra đột xuất," Trương Thần nói, "Nếu không có Yến Hàng, chúng ta đều bị phê bình rồi."
"Làm gì ghê gớm vậy," EQ thấp nói, "Không hỏi các món chính, chỉ hỏi mấy món phụ thôi mà..."
"Vậy sao lúc ấy cậu không trả lời, cậu còn chẳng hiểu người ta nói cái gì," Trương Thần nâng cằm, "Lúc đó tôi chỉ cảm thấy, Yến tiểu ca này, thực quá đẹp trai, quá ngầu đi."
"Cô..." Yến Hàng ra bài, đang muốn nói chuyện thì chuông điện thoại kêu.
Hắn lấy điện thoại ra nhìn, là Thôi Dật, hắn liền tiếp điện thoại.
"Ra ngoài chơi à?" Thôi Dật hỏi.
"Vâng, cùng mấy đồng nghiệp," Yến Hàng nói, "Sao thế?"
Lúc mở miệng hỏi hai chữ "Làm sao" này hắn có chút lo lắng, bình thường ngoại trừ lúc gọi hắn đi tập thể hình, Thôi Dật sẽ không gọi điện thoại cho hắn bao giờ.
Cú điện thoại gọi tới đúng lúc hắn đang bận bịu ở nhà hàng, nhất thời trong đầu Yến Hàng xẹt qua mấy suy nghĩ khiến hắn nghẹt thở.
"Vậy lúc nào về thì gọi điện cho chú," Thôi Dật nói, "Chú..."
"Cháu về ngay." Yến Hàng thả bài xuống, đứng lên.
"Việc gấp à?" Trương Thần nhỏ giọng hỏi.
Hắn gật gật đầu.
"Vậy cậu đi nhanh đi," Trương Thần nói, "Hết ván tôi thu tiền cho, mai đi làm mang cho cậu."
"Cô cầm đi," Yến Hàng cầm áo khoác lên, cười cười nhìn mấy người bọn họ, bước nhanh ra ngoài, hạ thấp giọng, "Có tin tức của bố cháu à?"
"Không có," Thôi Dật nói, "Cháu không cần lo lắng."
"Ồ." Yến Hàng đáp một tiếng, đứng ven đường, không nghe ra được lúc hắn trả lời là thở phào nhẹ nhõm hay thất vọng nữa.
Hắn mong tin của bố, nhưng lại sợ đó là tin xấu.
Khoảng thời gian này, trạng thái của hắn cơ bản là bình thường, nhưng vẫn như trước ban đêm ngủ sẽ mơ thấy bố, thấy máu, sau đó đổ một thân mồ hôi lạnh toát mà tỉnh ngủ.
"Vạn Đạt, chỗ giao lộ đằng sau khách sạn đó." Yến Hàng nói.
"Cũng gần, chú tới ngay." Thôi Dật nói xong liền cúp điện thoại.
Yến Hàng có hơi đứng không vững, để động viên chính mình, hắn vào quầy hàng đằng sau lưng mua một hộp kẹo xốp, ngồi xổm ở bậc thang ven đường, từ từ ăn.
Mới ăn được hai cái, hắn cảm thấy có người đang nhìn