"Không có." Sơ Nhất trả lời.
Bí mật bị người khác phát hiện, không còn là bí mật nữa.
Hốc cây bị Yến Hàng thấy rồi, bí mật bên trong hốc cây cũng không phải bí mật.
Tuy rằng cậu không nhớ rõ trong đó có những bí mật gì.
Đơn giản đều là chút chuyện vặt vãnh không đáng chú ý, cũng như bản thân cậu trong mắt người khác vậy.
"Phải nói thành tiếng sao?" Yến Hàng chống tay vào thân cây, nhìn vào trong cái hốc một chút.
Sơ Nhất đối với Yến Hàng đang muốn chiếm lấy cái hốc cây của riêng cậu có chút không vui, mà vẫn gật đầu một cái: "Em nói, nói ra tiếng."
Yến Hàng hẳn là không thấy cái hốc cây này hay ho, chơi một lần chắc không còn hứng thú nữa, chỉ có người đầu óc không tốt như cậu mới ở đây nói chuyện.
"Tôi nhàm chán quá đi." Yến Hàng nói vào trong hốc cây.
Hốc cây đã hơi thấp so với Sơ Nhất, Yến Hàng nói chuyện với hốc cây, không thể không đứng kiểu trung bình tấn, tư thế này rất buồn cười.
Thế nhưng Sơ Nhất nhịn không cười, nếu cậu cười, có thể Yến Hàng sẽ buồn, cậu không muốn làm cho bất kỳ ai buồn cả.
Yến Hàng sờ sờ miệng hốc cây, lại nhìn tay một chút, đại khái là xem hốc cây có bẩn hay không.
Động tác này làm Sơ Nhất có chút ngượng ngùng, giống như lúc có khách tới nhà chơi trước tiên lại sờ sờ bàn ghế.
Trước nay cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này, miệng hốc cây đến cùng có bẩn hay không.
Cậu lặng lẽ nâng tay sờ sờ mặt của mình, thật không để ý đến.
Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu: "Mặt không bẩn đâu."
"Ồ." Sơ Nhất cười cười.
"Cậu nói xong hết chưa?" Yến Hàng hỏi.
"Sau này, còn nhiều." Sơ Nhất nói.
"Cậu thú vị thật," Yến Hàng cũng cười cười, "Tôi hỏi cậu, đi hết đường này, có ra được đường lớn không?"
"Có thể." Sơ Nhất nói.
"Xa lắm không?" Yến Hàng lại hỏi.
"Không biết," Sơ Nhất suy nghĩ một chút, "Chạy, chạy tầm 5 phút."
"Chạy?" Yến Hàng thở dài, "Được rồi, chạy tốc độ nào?"
"Chạy," Sơ Nhất nói, "trối chết."
Yến Hàng không lên tiếng, nhìn cậu chằm chằm.
Sơ Nhất cũng không nói gì, Yến Hàng rất mạnh, quá trình hắn đánh đám Lý Tử Hảo cậu nhìn không kịp, người như Yến Hàng, chắc không biết thế nào là chạy trối chết.
"Cậu lưu số điện thoại của tôi đi, kết bạn luôn," Yến Hàng suy nghĩ một chút, móc điện thoại ra, "Có việc gì thì tìm tôi."
Sơ Nhất không lên tiếng, cậu thấy Yến Hàng có chút kỳ lạ.
Trong trí nhớ của cậu trước đây chưa từng có ai đối xử với mình như thế... chủ động như thế lại không phải để bắt nạt cậu như những người khác.
"Sao thế?" Yến Hàng nhìn cậu, "Không có điện thoại à?"
"Có." Sơ Nhất do dự.
"Cậu bị bắt nạt hoài nên bị ám ảnh hả," Yến Hàng mất kiên nhẫn híp híp mắt, "Tôi muốn cướp điện thoại của cậu còn phải dụ cậu lấy ra sao? Không nói điện thoại, ngay cả quần áo và thuốc lá tôi mà muốn cướp không cần quá 3 phút đâu."
Thái độ Yến Hàng làm cậu có chút sốt sắng, nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra.
"Tôi quét mã điện thoại cậu cho." Yến Hàng chạm chạm màn hình điện thoại vài lần.
"Ừm." Sơ Nhất ấn điện thoại một cái.
Sau đó hai người bọn họ trầm mặc nhìn vào màn hình điện thoại tối om.
Năm giây sau, Yến Hàng không nhịn được mở miệng: "Thường tôi sẽ không hỏi người khác như này..."
Đầu óc cậu có phải có chút vấn đề không?
"Chờ." Sơ Nhất sờ sờ mũi.
"Chờ cái gì?" Yến Hàng nói, "Chờ cậu trao đổi ý niệm với cái điện thoại hả?"
"Phải," Sơ Nhất nghiêm túc gật đầu, lúc tưởng Yến Hàng sắp quay người bỏ đi đến nơi, màn hình điện thoại cậu chợt sáng lên, "Sáng rồi"
"... Dùng ý niệm sao?" Yến Hàng hỏi.
"Ngầu, ngầu không?" Sơ Nhất ngẩng đầu nhìn hắn.
Yến Hàng không lên tiếng.
Sơ Nhất chạm vào biểu tượng Wechat trên màn hình điện thoại.
Yến Hàng đưa điện thoại đến chuẩn bị quét, nhưng lại phải chờ một lát.
Năm giây sau, giao diện Wechat hiện ra, mười giây nữa Yến Hàng lại đưa điện thoại đến gần chuẩn bị quét, ôm cánh tay nhìn Sơ Nhất trao đổi ý niệm với điện thoại di động.
Màn hình biến đổi, Sơ Nhất nhấn một cái, tiếp tục đợi, cuối cùng chìa mã QR trên màn hình ra.
Yến Hàng thở dài, mở điện thoại đã khóa lại từ lâu đưa đến quét một vòng: "Nên thay điện thoại đi."
"Vẫn, dùng được,"Sơ Nhất cười cười, xem điện thoại, "Hình, Hình, Hình..."
"Hình Thiên." Yến Hàng giúp cậu nói nốt.
"Nghe hay." Sơ Nhất nói.
Yến Hàng liếc mắt nhìn nickname của Sơ Nhất, chỉ là số "1" đơn giản, không để ý không thấy được, muốn lễ phép khen lại một chút cũng không biết nên đặt mồm từ đâu.
"Nếu không chúng ta thử chạy xem, tôi muốn xem chạy trối chết là chạy nhanh tới mức nào." Yến Hàng cất điện thoại vào túi.
"Em về, về nhà." Sơ Nhất vừa nói vừa quơ quơ túi trong tay.
Đề nghị này người khác nghe sẽ thấy câu hắn mới nói vào hốc cây quả là tiếng lòng của hắn, Yến Hàng quả thực đang nhàm chán cực kỳ luôn.
Yến Hàng nhìn cái túi, xì một tiếng: "Tôi không nhìn lầm chứ? Cậu nhóc lớn có bây nhiêu cũng hút thuốc, lại còn mua hẳn một cây."
"Bị sai vặt." Sơ Nhất nói.
"Mua cho bà ngoại cậu?" Yến Hàng hỏi, ngẫm nghĩ một chút liền dựng ngón cái, "Bà ngoại cậu quả là có cá tính."
Sơ Nhất không lên tiếng, không vui lắm.
"Cậu về đi," Yến Hàng vung tay lên, "Tôi đi đây."
Sơ Nhất xách túi quay người, đi được hai bước, tiếng Yến Hàng truyền tới: " Con đường này thường có nhiều người tới chạy bộ không?"
Sơ Nhất ngoảnh lại: "Không có."
"Tại sao, quang cảnh cũng tương đối..." Yến Hàng nghiêng người vừa chạy về phía trước vừa ngoái đầu lại nói chuyện, lời còn chưa dứt đột nhiên hẫng một phát, đạp phải ổ gà, lảo đảo hai bước, "Đệt."
"Bởi vì," Sơ Nhất nhìn hắn, "Sẽ ngã."
Bởi vì không có đèn, nước sông hôi thối, mặt đường thì tệ, thêu dệt không ít chuyện ma quỷ.
Nguyên nhân rất nhiều, mà Sơ Nhất chẳng thể nào nói nhiều như nghĩ, đành phải rút gọn từ ngữ.
"Được, đi thôi đi thôi." Yến Hàng có vẻ hơi bực mình, vừa xoay xoay mắt cá chân vừa chạy về phía trước.
Sơ Nhất lại theo thói quen cũ, men theo chân tường chậm rãi tản bộ, lúc đến chân nhà, phía sau chợt có tiếng còi xe.
Tuy cậu cảm thấy chỗ mình đang đứng không ngáng đường, cậu vẫn đứng tránh sang một bên nhường đường, vai va vào tường.
"Chó con!" Có người gọi nhũ danh của cậu.
Sơ Nhất quay lại, phía sau là một chiếc oto màu trắng, cửa kính ghế phụ lái được hạ xuống để lộ gương mặt tròn trịa tươi cười.
"Dì." Cậu đi tới.
Dì chính là Nhị Bình, không phải dì ruột cậu, là dì họ, dì gọi bà ngoại cậu bằng dì.
Có điều quan hệ giữa hai nhà vốn không tốt, bà ngoại với mẹ của dì cứ hễ gặp nhau là rùm beng, mẹ cậu với dì đánh nhau từ nhỏ tới lớn, thế nhưng Sơ Nhất lại rất quý dì.
"Đang muốn gọi điện kêu cháu xuống đây," dì xuống xe, "Đi đâu vậy?"
Sơ Nhất quơ quơ cái túi trong tay.
"Lại đi mua thuốc lá cho bà ngoại cháu à?" Dì nói.
Sơ Nhất gật đầu.
"Nào, lên xe đi." Dì mở cửa sau xe, vỗ vỗ vai cậu.
Sơ Nhất chui vào, chào hỏi dượng đang lái xe.
"Chó con lại lớn thêm rồi? Cao hơn hồi Tết đó?" Dượng nói.
"Ảo, ảo giác thôi." Sơ Nhất nói.
"Cao hơn một chút, học kỳ 2 lớp 9, tầm này mấy cậu con trai đều bắt đầu dậy thì mà," dì cũng lên xe, lấy một cái hộp từ trong túi đưa cho cậu, "Cầm lấy, dì cho cháu."
Sơ Nhất không cần mở ra cũng biết đó là một cái điện thoại di động.
Lúc sau Tết dì nói muốn cho hắn một cái điện thoại, vì chuyện này mà mùng 4 Tết mẹ cậu và dì đã lại ầm ĩ một trận, mẹ cậu cảm thấy dì đang mắng bà, dì lại cảm thấy mẹ cậu thật xấu tính.
"Cầm mà dùng," dì nói, "Mẹ cháu hỏi thì nói dì đưa, bà ấy muốn đập, cháu nói với dì, dì mua cho cháu cái khác."
"Cảm ơn dì." Sơ Nhất nói.
"Đừng khách sáo, dì muốn cháu cũng được giống những đứa nhỏ khác," dì nhìn cậu, thở dài, "Nghiệp chướng."
Sơ Nhất nhìn ra ngoài cửa xe, thường dì sẽ nói chuyện với cậu một lát, mà hôm nay bởi vì sau khi đi mua thuốc lá, cậu đến chỗ hốc cây, lại nói chuyện với Yến Hàng một lúc, đã mất kha khá thời gian rồi, cậu sợ giờ không về nhà, bà ngoại sẽ tức giận.
Mà dì vừa tới, nếu như cậu nói cậu phải đi, lại sợ dì buồn.
Loại xoắn xuýt làm cậu bất đắc dĩ, cúi đầu bóc bóc hộp đựng điện thoại.
"Cháu về đi," dì nói, "Đi mua thuốc lá, về trễ bà ngoại cháu lại điên lên."
"Vâng." Sơ Nhất gật gật đầu.
Lúc quay trở lại dưới lầu, cậu ném chiếc hộp đựng điện thoại vào thùng rác, nhét điện thoại cùng phụ kiện vào túi quần, xong xuôi mới bước vào hành lang.
Vừa mở cửa, tiếng bà ngoại từ khe cửa vọng ra: "Mấy bà già bó chân đi một chuyến đến đài hỏa táng còn nhanh hơn mày!"
"Chưa, chưa chắc." Sơ Nhất nhỏ giọng nói.
"Mày nói cái gì!" Bà ngoại tay ôm con chó bước tới.
"Không." Sơ Nhất nhanh tay giơ tay che đầu, tay kia giơ túi đựng cây thuốc ra phía trước.
Bà ngoại cầm thuốc quay người đi được hai bước liền quay đầu lại: "Tiền thừa đâu! Định nuốt luôn à!"
Sơ Nhất chỉ chỉ cái túi: "Bên trong."
Bà ngoại chắc là thèm hút thuốc quá, không tiếp tục mắng cậu nữa, ném con chó xuống đất đi ra.
Con chó vốn đã già, bị bà ném xuống đất, không đứng lên nữa trực tiếp lăn đến bên tường.
Sơ Nhất quay lại đem nó thả lại vào trong ổ, nắn nắn móng vuốt của nó.
"Rót tao cốc nước." Mẹ Sơ ở phía sau nói một câu.
Sơ Nhất đứng dậy rửa tay, rót một cốc nước mang tới cho mẹ.
"Làm bài tập đi," mẹ Sơ liếc mắt nhìn cậu một cái, "Thi giữa kỳ không được trên 20 điểm thì đừng trách tao."
Sơ Nhất không lên tiếng, ngồi vào bàn học, vặn sáng đèn bàn.
Thở phào nhẹ nhõm.
Tuy cậu không thích đi học, cũng không thích làm bài tập, mà ở nhà cậu thích ngồi chỗ này nhất, đây là chỗ duy nhất hoàn toàn thuộc về chính cậu.
Đèn sáng ngời bốn phía xua tan tất cả nhưng buồn bã, lo âu, sợ sệt đi thật xa.
Trong nhà cậu không có chỗ ngủ cố định, cậu thường chờ ông bà ngoại đều ngáy khò khè rồi mới có thể vào nhà ngủ.
Hôm nay ông ngoại đi đến nhà dì cả cậu ở rồi, nên một mình bà ngoại khò khè có chút đơn bạc, không được khí thế như bình thường.
Sơ Nhất lấy điện thoại ra, dì rất hào phóng, cái điện thoại này căn bản cậu không dám dùng.
Chỉ cần cậu dám lấy ra, mẹ liếc mắt một cái là thấy.
Mẹ Sơ đánh giá người khác đầu tiên qua điện thoại di động, thuận tiện còn muốn hỏi một câu, là Apple sao?
Với mẹ Sơ mà nói, chỉ có Táo mới xem như điện thoại di động, cái gì mà Lê rồi Chuối hay Mía đều là đồ bỏ đi.
Sơ Nhất lấy điện thoại của mình ra, tháo sim từ cái điện thoại cũ ra, lắp vào cái mới.
Lúc khởi động máy cậu đột nhiên nhớ ra điều gì, nhảy dựng lên giấu điện thoại vào bụng chạy vào nhà vệ sinh, đợi nửa ngày mới phát hiện, không có âm thanh khởi động máy.
Tuy rằng chưa quen, nhưng cái điện thoại này rất tiện dụng, Sơ Nhất ngồi xổm trong nhà vệ sinh lướt lướt điện thoại.
Cái điện thoại cậu đang dùng là đồ thừa bố Sơ thải ra, lúc đưa cậu bố Sơ cũng đã dùng được 3 năm rồi, cậu dùng được hơn 1 năm, cố gắng nâng niu nó như tổ tông vẫn không thể ngăn nó bước vào giai đoạn trao đổi ý niệm.
Ngồi xổm có chút mệt, Sơ Nhất ngồi bệt xuống đất, giằng co nửa ngày mới quyết định mở Wechat ra.
Tốc độ thần kỳ.
Cậu nhìn qua vòng bạn bè một chút, mới thấy cái tin mới nhất đều của bạn học, cậu chưa bao giờ tham gia thảo luận, phỏng chừng bạn học cậu cũng không nhớ trong vòng bạn bè của họ có cậu.
Lúc thường cậu rất ít xem vòng bạn bè, ngày hôm nay vẫn cứ kéo xuống dưới, có lẽ tốc độ điện thoại nhanh quá, không dừng được.
Còn nhìn thấy trạng thái mẹ cậu mới đăng lúc chiều.
Mấy bức ảnh, tất cả đều là túi xách, nhìn ra được là trong cửa hàng xa xỉ, nhìn cũng khá rõ, loại mờ mịt thời trang như cậu cũng có thể nhận ra được là LV.
Còn kèm thêm một câu.
- Đoán xem mấy cái túi xách này giá bao nhiêu?
Sơ Nhất thở dài, điều này có nghĩa vòng bạn bè của bà đã phân nhóm, ít nhất trong đó không có dì Nhị Bình.
Nhưng vẫn khiến cậu cảm thấy lúng túng.
Vì vậy tâm trạng nhanh chóng tụt dốc.
Hình Thiên.
Cậu dừng lại, lúc này cậu mới phản ứng được, cậu cứ kéo mãi xuống không phải vì điện thoại quá nhanh không dừng được.
- Time is slipping away but I could not even seize a second.
Dòng trạng thái này của Yến Hàng hiện lên trên vòng bạn bè của cậu, quả thực như xuyên từ thế giới khác đến, Sơ Nhất có chút khϊếp sợ nhìn chằm chằm câu tiếng Anh này.
Lúc cậu bấm vào xem album của Yến Hàng.
Yến Hàng đại khái mỗi ngày đều sẽ đăng lên vòng bạn bè, có điều cậu chỉ nhìn thấy bài đăng thứ hai.
- My solitude pervades the sky when the night falls.
Nội dung bên dưới cậu không nhìn kỹ, chỉ liếc mắt đảo qua một cái.
Sau đó thoát ra, cầm điện thoại có chút ngây người.
Vòng bạn bè của Yến Hàng, toàn bộ viết tiếng Anh, một chữ Trung Quốc cũng không có.
Cao cấp vô cùng.
So với bọn người Lý Tử Hào cao cấp hơn nhiều.
Nghịch điện thoại một lúc, Sơ Nhất tháo thẻ sim lắp lại vào máy cũ, giấu điện thoại mới vào ngăn kéo trong cùng của bàn học.
---
Yến Hàng men