Quân Quyền Liêu Sắc

Chương 27: Tiểu thiếu gia kêu mẹ!

Edit: Halee

Beta: Thoại Như

“Lão Ngũ, cậu đang làm gì vậy?”

Chiêm Sắc còn chưa kịp tự hỏi anh em Quyền thị có phải là chung mối quan hệ huyết thống với nhau hay không, thì giọng nói của Quyền Thiếu Hoàng khẽ quát. Thực ổn, thực bình tĩnh, rất êm tai, không được coi là đang kích động, nhưng giọng nói lại mang theo lãnh ý không rõ, đủ khiến cô ớn lạnh.

Cô tưởng mình sẽ trốn được. Nhưng Quyền Thiếu Đằng đè trên người, chặn toàn bộ tầm mắt của cô.

Giây tiếp theo, Quyền Thiếu Đằng ôm lấy cô, cười nhạt nghiêng đầu, giật mình giống như vừa mới biết anh trai của mình đang ở đây.

“Ơ, anh, sao anh lại tới đây? Em vừa mới chuẩn bị cùng Chiêm tỷ tỷ bàn bạc chính sự.”

Bàn bạc chính sự?

Chiêm Sắc nhướng mày nhìn người đàn ông này.

Đây là cố ý chỉnh cô đúng không?!

Anh em Quyền thị, một người như ánh mặt trời, một người lại âm trầm. Tuy nhiên tính cách bên trong đều tương tự nhau —— tà ác, phúc hắc, chỉnh người một cách dứt khoát.

Chiêm Sắc trong lòng chửi thầm, nhưng nhìn Quyền Thiếu Hoàng âm trầm ở góc tối với khuôn mặt tuấn tú, cô lại không nghĩ sẽ đi giải thích với anh. Thật sự mà nói, cô cảm thấy không nhất thiết phải giải thích. Vừa rồi hai người đè nhau với tư thế trên dưới, từ góc độ của anh, xem ra là sẽ thấy rất thân mật mới đúng.

Nếu đã vậy, lúc này cô muốn giải thích cái gì chứ, quá tự mình đa tình đi!

Anh em nhà người ta đấu đá nhau, cô thờ ơ lạnh nhạt không phải càng tốt sao?

Quyền Thiếu Hoàng mặt không biểu lộ cảm xúc, lạnh lùng liếc mắt qua hai người bọn họ.

“Lão Ngũ, bạn của cậu đang tìm cậu đấy!”

“Phải không? Tìm em… Nhìn thấy mỹ nữ liền đi không nổi rồi.” Quyền Thiếu Đằng biểu tình nghiêm túc, nói xong lại ôm bả vai của Chiêm Sắc, mặt vô tội nháy mắt với cô, “Tiểu tâm can, có muốn cùng tôi đi gặp vài người bạn hay không?”

“Lão Ngũ!” Ngữ khí của Quyền Thiếu Hoàng tăng một tầng, ánh mắt thâm thúy nhìn không ra anh đang nghĩ gì.

“Anh, anh nói em thật vất vả mới thừa dịp lão Điểu kết hôn, xin phép nghỉ một tháng để quay về thăm người thân, anh có cần đến mức phải bày ra vẻ mặt này với em không?”

“Tôi nói rồi, cậu không được xin nghỉ.”

“Lão Điểu cũng thật đáng thương! Cấp trên của em đã đồng ý…… Anh là Tây Sở Bá Vương à? Em đi tham quan quân ngũ, chứ không phải đi ngồi tù.”

Tây Sở Bá Vương? Đối với điểm này, Chiêm Sắc tương đối công nhận.

Đại khái tâm tình giống như đồng bệnh tương liên, cô nhìn Quyền Thiếu Đằng, khẽ gật đầu tán thành.

Quyền Thiếu Đằng nhận được ánh mắt, cũng nhìn cô, vui sướиɠ nháy mắt đáp lại vài cái.

Bị hành động trẻ con của anh ta đánh bại, Chiêm Sắc đột nhiên có chút tưởng nhớ, sau đó liền bật cười.

Vài câu đối thoại qua lại, cô gần như hiểu rõ ràng vài chuyện. Quyền Thiếu Đằng chính là Ngũ gia của Quyền gia, cũng chính là người hôm qua lôi kéo cô xem đại chiến đội Thiên Hạt diễn tập phản bắt cóc. Mặt khác, Quyền Thiếu Hoàng mặt ngoài nhìn nghiêm khắc, nhưng thực tế rất yêu thương người em trai này. Mà Quyền Thiếu Đằng nhìn thấy Nhị Lang đương nhiên thấy không sao cả, trong lòng ít nhiều có chút sợ hãi anh trai mình.

Chẳng qua, rốt cuộc Quyền Tứ gia đã làm ra chuyện gì, khiến em trai anh muốn ‘thu thập’ anh vậy?

Cô không rõ lắm, cũng không muốn bị cuốn vào ân oán cá nhân của anh em Quyền thị.

Im lặng, đó là cách tốt nhất dành cho cô.

Bộ dáng hai người đối diện, từ phía Quyền Thiếu Hoàng nhìn sang không khác gì đang liếc mắt đưa tình. Đôi mày nhíu lại, mặt đen kịt, đầy ý cảnh cáo. Nhìn qua ánh mắt đã lạnh thấu xương. Nhưng mà, ở trước mặt em trai của mình, anh tựa hồ đặc biệt trầm ổn.

“Lão Ngũ, cậu đi trước đi. Tôi có việc cần nói chuyện cùng chị dâu cậu!”

Chị dâu?! Biện pháp của Quyền Tứ gia hay nhỉ — trực tiếp nói đến trọng điểm, tiến hành đem vai diễn thay đổi!

Chiêm Sắc tức khắc ngây ngốc.

Mà Quyền Thiếu Đằng lại cười quỷ dị!

Kế tiếp, anh chàng này hoàn toàn mặc kệ người khác có phản ứng gì, bắt đầu thổ lộ thâm tình.

“Anh, anh đừng hù em như vậy. Em thật vất vả mới tìm được chân ái, anh lại nói đây là chị dâu của em?”

Chân ái?

Chiêm Sắc nổi cả da gà, không hoàn hồn trở lại nổi, một mực vẫn luôn chịu đựng Quyền Tứ gia tùy ý nói.

“Lão Ngũ, lão tử sẽ khiến cậu nhanh chóng cút đi!”

Giọng điệu vừa thấp vừa tàn nhẫn, so với hình ảnh cao ngạo lúc đầu không giống nhau. Khí thế sắc bén làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, gió lạnh thổi qua, mang theo ý nói không cần thương lượng và cự tuyệt. Dứt lời, Chiêm Sắc rõ ràng cảm giác được ngón tay đang bắt đầu run run.

Quyền Thiếu Đằng vẫn là sợ anh trai nha!

Nhưng nỗi sợ cũng có giới hạn.

Giọng nói trong trẻo, anh ta giống như bất đắc dĩ mà nhún nhún vai. Cúi đầu sát vào khuôn mặt Chiêm Sắc, bộ dáng nói chuyện ba phần ăn chơi trác táng bảy phần trêu chọc, “Chiêm tỷ tỷ, chúng ta có thể nói là tốt lắm rồi…… Trước tiên nói chuyện với anh tôi đi, lát nữa tôi lại tìm chị nha, không gặp không về.”

Dứt lời, anh lại thân mật nhoẻn miệng cười với cô, soái khí vuốt khuyên tai rời đi.

Từ đầu đến cuối, Chiêm Sắc nhìn hai huynh đệ đấu đá, một câu đều không có nói.

Trên thực tế, cô vẫn luôn như lọt vào trong sương mù.

“Chiêm Tiểu Yêu, lại đây.”

Ngữ khí ra lệnh, thêm phần lãnh ý, tựa như dã thú sắp phát điên.

Nói xong, thấy cô không di chuyển, ngữ khí lại trầm đi vài phần.

“Lại đây! Đừng để tôi nói lần ba!”

“Họ Quyền kia, anh dựa vào cái gì —— a?” Chiêm Sắc cười lạnh, lời còn chưa nói hết. Trên eo bị một lực kéo qua, cả người ngã vào trong lòng ngực anh. Mùi nước hoa hòa lẫn với gió đêm, trên người Quyền Thiếu Hoàng có một loại mùi vị mát lạnh khó nói nên lời.

Mùi hương thật sự rất dễ chịu.

Thân thể cô cứng đờ một chút, “Họ Quyền, anh đang làm cái gì đấy?”

“Là tôi hỏi em mới đúng, Chiêm Tiểu Yêu, em đang muốn làm gì vậy? Muốn quyến rũ lão Ngũ nhà tôi à?”

Quyến rũ?!

Quá rõ ràng, Quyền Tứ gia tâm tình thực sự không tốt, bộ dáng giống như đã ăn phải một đống thuốc súng, hình tượng người anh trai tốt vừa rồi không còn nữa. Một đôi mắt đen đầy hung ác nham hiểm, mang theo lửa hận không thể xé xác cô ra.

Không thể hiểu được!

Chiêm Sắc dùng sức đẩy anh ra, cảm thấy anh em Quyền thị đều có đặc trưng giống nhau —— đồ não phẳng!

“Quyền Tứ gia, phiền anh đừng biến bản thân mình thành người chồng đang ghen có được không? Anh với tôi đâu có quan hệ gì? Tôi muốn làm cái gì, không tới lượt anh quản. Đồ bệnh tâm thần!”

“Chiêm Tiểu Yêu!” Cô còn dám trả lời lại, Quyền Tứ gia thật sự nổi giận. Nắm lấy cằm cô nâng lên, động tác cao ngạo giống như một cảnh quay thâm tình được tua chậm. Giọng nói lãnh lẽo đâm thẳng vào lòng người, “Nếu em dám trêu chọc đến lão Ngũ, lão tử —”

Nói tới đây, anh đột nhiên đem cô ôm lên, vừa đi, vừa nói ra vài chữ.

“Lão tử làm cho em sống không bằng chết.”

Sống không bằng chết? Có nghiêm trọng như vậy không?

Trong lòng khϊếp đảm, người đàn ông này lực đạo ôm cô phảng phất như muốn ăn thịt người, Chiêm Sắc bỗng nhiên cảm thấy anh thật có thể làm được.

Trong lòng run rẩy một chút, ngữ khí cùng với điệu bộ thở hổn hển, ngón tay gắt gao véo lấy cánh tay anh.

“Quyền Thiếu Hoàng, trước tiên anh thả tôi xuống đi! Là tôi sai được chưa.”

“Còn cãi nữa không?” Anh vỗ nhẹ vào mông cô một cái, động tác mười phần ái muội, âm thanh vang lên lại càng dễ khiến cho nhiều người hiểu lầm, “Chiêm Tiểu Yêu, em lại không nghe lời thử xem?”

…… Bị tét mông?

Tình huống như vậy xảy ra ở trên người mình, làm thế giới quan của Chiêm Sắc có chút tan thành mây khói.

Khí! Hận!

Nhưng nữ nhân tốt không chịu thiệt trước mắt. Cô mở miệng, một tiếng “không” chưa kịp phát lên đã nghẹn ở cổ họng.

“Như vậy mới ngoan!” Tiếp tục tà ác nhéo mông cô một cái, người đàn ông đột nhiên cúi đầu, nhìn cô từ trên cao xuống, khóe môi chứa ý cười, ánh mắt lại lạnh rét run.

“Lần sau nếu tôi nói ba câu em đáp bốn câu, để xem lão tử trị em như thế nào.”

Không nghĩ tới, Quyền Thiếu Hoàng sẽ trực tiếp ôm cô đến Đông Noãn Các.

So với phòng bao trước kia, nơi này thiếu chút Y Lan phong tình, bố trí lại càng thêm xa hoa rộng mở.

Ngoại trừ Quyền Thiếu Đằng, phòng bao còn có vài người đàn ông đang ngồi, xem tuổi tác chắc cũng không chênh lệch với Quyền Thiếu Đằng là mấy. Mỗi người đều áo mũ chỉnh tề, đặc biệt có phong thái ăn chơi trác táng, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây là phú nhị đại trong kinh đô.

Thế nhưng ai là tiểu thiếu gia trong miệng bọn họ đây?

Chiêm Sắc có chút nghi hoặc.

Đại khái đều không dự đoán được Quyền Thiếu Hoàng sẽ đột nhiên đi vào, mấy người thanh niên trẻ tuổi tức khắc đều thay đổi sắc mặt. Tâm trạng hưng phấn nén lại, đề tài đàm luận đang hứng thú cũng dừng lại, động tác cùng đồng nhất mà đứng dậy tiếp đón, mỗi người đều giống như một học sinh ngoan.

“Tứ ca tới. Mời ngồi!”

Tiếp theo, vài ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Chiêm Sắc.

“Chào Tứ tẩu!”

Người đang ngồi ở đây đều tinh ý, Lúc này Quyền Tứ gia đang ôm phụ nữ cao ngạo xuất hiện trước công chúng? Không cần anh giới thiệu, ai có đầu óc tự nhiên sẽ hiểu chuyện mà chào hỏi trước. Tuy nhiên, tiếng gọi tứ tẩu này, khiến đáy lòng Chiêm Sắc run lên. Đang muốn lên tiếng giải thích thì đã bị Quyền Thiếu Hoàng nhìn với ánh mắt cảnh cáo, lập tức đem những câu định nói nuốt trở về.

“Tiểu Yêu, mấy người này đều là bạn học của lão Ngũ, em không cần câu nệ.”

Aa! Đúng là thật giống như việc đã nói trước đó.

Cẩn thận đem cô đặt ở trên ghế, động tác thân mật đến mức giống như việc uy hϊếp vừa rồi chưa từng xảy ra.

“Tới đây, chúng ta tiếp tục!” Tự mình thay anh trai rót một chén rượu, Quyền Thiếu Đằng hiển nhiên không sợ hãi Quyền Thiếu Hoàng bằng những người khác. Tùy tiện mà duỗi thẳng cặp chân dài, anh uống một ít, lười biếng nheo đôi mắt lại, ngón áp út thỉnh thoảng theo đuôi lông mày, thúc giục ồn ào.

“Này đầu trọc, nói nhanh lên, tôi tò mò lắm rồi đấy.”

“Khụ, Tứ ca ở đây… Cái này… Về sau lại nói!” Một người đàn ông mặc sơ mi có chút ngượng ngùng.

“Nói đi! Anh ấy cũng không ăn cậu. Sợ làm gì.”

Nam nhân đầu trọc hắc hắc vui vẻ vài tiếng, lại xem xét phản ứng của Quyền Tứ gia, thấy anh không có động tĩnh, nghiêng đôi mắt, xuy xuy bật cười, nói, “Tứ ca, chúng em vừa rồi nghiên cứu…… Phân biệt phụ nữ như thế nào…… Khụ, có hay không…… Đã từng trải, còn có phải hay không chỗ…, anh có hứng thú nghe một chút không?”

“Hửm?”

Ngũ quan Quyền Thiếu Hoàng hung ác nham hiểm, lạnh lùng cao ngạo như cũ, thanh âm nghe tựa như nhà khoa học đang trình bày và phân tích, “Trên giường hay dưới giường?”

“Đương nhiên là dưới giường…… Trên giường mới phân biệt, không phải sẽ muộn sao?”

“Có kết quả à?”

Thấy anh tỏ ý cười, khác với sự sắc bén trong tưởng tượng, tên đầu trọc bắt đầu lên tiếng buông thả, xấu xa vuốt cằm cười cười, nói được đạo lý rõ ràng.

“Tứ ca, chúng em tổng kết được chủ yếu sẽ có ba điểm. Thứ nhất, xem hông. Xử nữ thì ở mông, hông cùng đùi trọn vẹn một khối, giữa hai chân khe hở sẽ nhỏ hơn. Thứ hai, xem mắt. Chỗ ánh mắt trong sạch, không giống có vẩn đυ.c. Thứ ba, âm thanh. Chỗ âm cuối lanh lãnh chói tai, không giống âm cuối gian khiêu gợi. Ai da, Tứ ca, nghe nói hoàng cung cổ đại phân biệt xử nữ chính là làm như vậy đấy.”

Rũ con ngươi xuống, Chiêm Sắc quyết định lựa chọn làm lơ bọn họ.

Quyền Thiếu Hoàng lẳng lặng nghe, giống một pho tượng không có phản ứng.

Nhưng mà, rõ ràng tên đầu trọc nói chính là huân đoạn, bởi vì anh không tỏ thái độ, trong phòng bao liền không có mong đợi vui vẻ.

Vài người hai mặt nhìn nhau, không có người nào dám hé răng ……

Thật lâu sau ——

Nâng khóe môi, Quyền Thiếu Hoàng cầm lấy chén rượu, nhợt nhạt mà nhấp một ngụm, đột nhiên quay đầu, cười như không cười nhìn Chiêm Sắc. Tiếp theo, ngay trước mặt mọi người nhìn chằm chằm, anh thân mật ôm eo cô, đem miệng kề sát lỗ tai cô, thấp giọng sao cho chỉ một mình cô nghe thấy, hài hước nhưng lại không có ý tốt.

“Chiêm Tiểu Yêu, em vẫn còn sao?”

Chiêm Sắc trong lòng khựng lại.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, chỉ thấy người đàn ông nhếch khóe miệng, một bàn tay chậm rãi đong đưa chén rượu, giống như đang đợi cô đưa đáp án.

Đồ biếи ŧɦái chết tiệt!

Trong lòng hừ lạnh, khóe môi cô nâng lên. Ban đầu gương mặt vốn dĩ tinh xảo xinh đẹp, giờ đây mang theo vài phần bình tĩnh, vài phần tươi tỉnh.

“Tôi đương nhiên ——”

Ping!

Một tiếng vang lớn!

Không đợi cô nói hết lời, phía cánh cửa phòng bao bị người ta mở ra.

Chạy vào chính là một bóng dáng nho nhỏ, một cậu bé phấn điêu ngọc trác xinh đẹp quá mức. Cậu bé tạm dừng ở cửa vài giây, đột nhiên trừng lớn đôi mắt, vui sướиɠ nhìn Chiêm Sắc một chút rồi chạy về đây, hai tay ôm chặt lấy cô.

“Mẹ!”

Tiểu thiếu gia?! Mẹ?

Đầu óc Chiêm Sắc ‘oanh’ một tiếng mà nổ tung ——