Không Ai Cứu Tôi

Chương 1: Chỉ có mình người ấy

1.

Tôi là một Alpha.

Nửa kia của tôi cũng vậy.

Nghe có chút ngược lại với đạo nghĩa, dù sao thì A với O mới là bản chất của xã hội, nếu không cũng là AB, BO, BB yêu nhau, hiếm có hai người đàn ông là Alpha ở bên nhau. Hơn nữa, chúng tôi bên nhau cũng gần mười năm rồi.

Siêu đấy chứ.

Là tôi theo đuổi anh ấy trước, chúng tôi quen nhau ở trường cấp ba Đế Quốc, là đích trưởng tử* nhà Công tước của Đế Quốc, vẻ ngoài cùng học thức đều xuất sắc, đến cả huyết thống cũng được đánh giá là nam thần cao lãnh cấp SSS, còn tôi là một Alpha cấp C của một gia tộc đến cấp bậc còn chẳng có, dùng tiền tạo quan hệ không dễ gì mới nhét được vào.

*đích trưởng tử: Vừa là con do chính thất sinh, vừa là con cả trong nhà

Tôi biết đến anh ấy là bởi vì, vào cấp ba Đế Quốc tôi chẳng học được gì, cái đầu tiên học được là tán tỉnh những Omega dễ ngại ngùng nhưng lại trầm mê trong xã hội thượng lưu, nhưng cho dù Omega bị tán tỉnh ban đầu có thích tôi đến thế nào nữa, cuối cùng ở ngay trước ngưỡng cửa xác định quan hệ đều nói xin lỗi tôi, người ta thích Thương Dữ rồi.

Thất bại chồng chất, sau cùng tôi cũng muốn đi xem xem Thương Dữ trong lời đồn kia trông như thế nào.

Kết quả gặp mặt một lần này, khiến tôi kinh ngạc vô cùng.

Người thiếu niên ấy áo trắng tóc đen, ngũ quan như được những nét vẽ tinh xảo tỉ mỉ vẽ lên, khí chất phóng khoáng sáng lạn, giây phút đối mặt với ánh mắt ấy, cả người tôi khô nóng khó nhịn, rõ ràng đối phương là một Alpha giống như tôi, khoảnh khắc đó tôi lại phảng phất như ngửi được loại thuốc động tình đẹp đẽ nhất thế gian.

Từ hôm ấy, tất cả mọi người bên cạnh với tôi đều chỉ như mây gió thoáng qua, chỉ còn lại người kia.

2.

Tôi tỏ tình.

Thương Dữ đi thẳng qua người tôi, đến một câu từ chối cũng không có.

Tôi tặng quà.

Thương Dữ thản nhiên liếc nhìn tôi một cái, một lần nữa lướt qua vai đi mất.

Tôi bắt đầu viết thư tình.

Lần này tôi khôn ra rồi, tôi không viết tên mình nữa, nhưng cái nét chữ xấu như gà bới này của tôi ở trường cấp ba Đế Quốc quá dễ lộ. Cộng thêm mấy lần tỏ tình trước đó, dường như mấy gia tộc lớn đều biết Thương Dữ đang bị một Alpha cấp C trong một gia tộc không đặt lên nổi giới thượng lưu theo đuổi.

Trường cấp ba Đế Quốc quả là nơi tụ tập của các quý tộc, cách thức họ cô lập tôi cũng rất đặc biệt, bạo lực học đường gì đó đều không có, tôi chỉ bị toàn bộ người trong trường, bao gồm cả giáo viên coi thành người vô hình mà thôi.

Cái cảm giác ấy bây giờ nhớ lại thật sự rất khó chịu, có điều khi ấy da mặt tôi cũng rất dày, chuyện đã vậy rồi còn có thể bám theo sau Thương Dữ.

Nói đến cũng buồn cười, Thương Dữ trở thành người duy nhất không lạnh nhạt tôi, có thể do anh ấy không quan tâm, anh ấy đối với ai cũng là thái độ đó.

Lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với tôi.

Anh ấy nói: “Tôi không thích Alpha.”

3.

Tôi vì anh ấy làm rất nhiều chuyện.

Tôi nói điều này không phải để cảm động chính mình, mà là vì để cảm động anh ấy, bởi vì anh ấy chính là bị tôi làm cho cảm động như vậy đấy.

Bản thân tôi cảm thấy là như vậy.

Tôi tìm một bệnh viện để làm giả hormone Omega, hormone của Alpha một khi bị bóc ra thì rất dễ chết, nhưng thêm một cái là tốt rồi, cùng lắm là có phản ứng bài xích.

Đó đều là lời mà người ở Viện Khoa học nói với tôi.

Đây là một loại thí nghiệm mới, nhóm người Omega càng ngày càng ít, sự tồn tại của hormone giả Omega là xu hướng tất yếu. Tôi tạo quan hệ trước với họ, lấy được cơ hội này với giá rẻ, thậm chí còn không để người trong nhà biết.

Tôi dùng chất ức chế Alpha, như thế thì Thương Dữ chỉ có thể ngửi được hormone Omega giả của tôi rồi, tự tôi không ngửi được, sau này Thương Dữ nói dường như là mùi rượu, mùi vị khiến cho anh ấy say lòng.

Tôi có chút áy náy, tôi trộm đi áo khoác dính đầy hormone Alpha của anh ấy để làm giả hormone, chỉ vì có thể trở thành tuyệt phối với anh ấy.

4.

Thương Dữ cùng từng có bạn trai, thuần Omega, đều là kiểu nam sinh mềm mại xinh đẹp. Nhưng tôi không để ý.

Rất lâu về trước, tôi biết rằng theo đuổi Thương Dữ là chạy đường dài. Cũng có lẽ, cả đời này đều không thể thành công.

Không ngờ rằng năm tốt nghiệp cấp ba ấy, cơ hội đến rồi.

Vào đêm vũ hội tốt nghiệp, Thương Dữ bị một Omega ở gia tộc nhỏ hạ thuốc, phương pháp vô cùng đê tiện, so với kẻ mặt dày bám dính như tôi còn mất giá hơn.

Tôi dù sao cũng là một Alpha, nhìn thấy biểu cảm của Thương Dữ không ổn liền lập tức xông ra làm anh hùng cứu mỹ nhân. Omega nhỏ bé ban đầu còn muốn phản kháng tôi, tôi còn chẳng cần mặt mũi trực tiếp dùng mùi hương Alpha của mình áp chế cậu ta.

Cậu ta ỉu xìu chạy mất.

Tôi đỡ Thương Dữ lên tầng. Tôi không muốn làm kẻ thừa nước đυ.c thả câu, chỉ để anh ấy nghỉ ngơi trong phòng thôi, bản thân đi đến phòng vệ sinh chuẩn bị khăn mặt cho anh ấy.

Trước đó đã nói, hormone Omega giả của tôi là dựa vào mùi hương của Thương Dữ mà đặc biệt tạo thành.

Lúc Thương Dữ giữ lấy tay tôi, tôi còn chưa phản ứng kịp, cho đến tận khi nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của anh ấy tôi mới ý thức được có chỗ nào không đúng. Nhưng lúc đó anh ấy đã ép chặt phản kháng của tôi – Thật ra thì tôi cũng chẳng phản khắng mấy, mặc kệ anh ấy đấu đá bừa bãi trong người tôi rồi.

Lần đầu tiên tôi thấy được Thương Dữ… kích động đến vậy.

Tuy rằng là do bị thuốc tác dụng.

Dù thật sự rất đau, Alpha không phải là Omega, nơi đó sẽ không tự động tiết ra dịch thể. Thương Dữ hoàn toàn mất đi lí trí, sẽ càng không chịu được cảm xúc thích thú lớn dần vào lúc đó, anh ấy liên tục cắn lên mùi vị hormone giả của tôi, thậm chí còn bắn trong trước sự khống chế của đồ dỏm ấy, hoàn toàn đánh dấu tôi.

Có lẽ tôi sắp chết rồi.

Quá đau, so với lần tôi phẫu thuật còn đau đớn hơn.

Hơn nữa.

Tôi biết sau khi Thương Dữ tỉnh lại sẽ không vui vẻ.

5.

Tôi và Thương Dữ ở bên nhau rồi.

Hôm đó sau khi tỉnh lại, anh ấy đúng là rất giận dữ, cười lạnh nói với tôi đang sống dở chết dở nằm trên giường: “Tất cả những thứ này đều là chủ ý của cậu nhỉ.”

Tôi đến ngón tay cũng không cử động được, cả người lúc nóng lúc lạnh, chỉ có đại não đang chầm chậm xử lí thông tin.

Tôi thẫn thời nghĩ, Thương Dữ cũng có thể cay nghiệt đến như vậy.

Nhưng anh ấy cũng là một người rất có trách nhiệm.

Pháp luật của Đế Quốc quy định, sau khi hoàn toàn hoàn thành đánh dấu thì phải chịu trách nhiệm với họ, tuy nhiên là để dành cho Omega và Beta, nhưng Thương Dữ vì nguyên nhân này mà chia tay với bạn trai hiện tại, cùng tôi ở bên nhau.

Hormone Omage giả trên người tôi vô cùng ỷ lại mùi hương của anh ấy, sau khi bị hoàn toàn đánh dấu lại càng mẫn cảm, dường như chẳng khác gì một Omega yếu đuối bị Alpha đánh dấu vậy.

Chưa kể, anh ấy còn là Alpha cấp SSS.

Anh ấy nói, anh ấy để Viện Kĩ thuật của gia tộc tiếp tục nghiên cứu việc xóa đi dấu ấn, tốt nhất là dứt phăng cái mùi hương hormone giả này của tôi đi luôn.

Anh ấy nói, trước lúc đó anh ấy sẽ chịu trách nhiệm với tôi.

Không kết hôn, anh ấy nói với tôi vĩnh viễn sẽ không kết hôn với tôi.

Gia tộc cảm thấy tôi làm mất hết mặt mũi, sau đó cắt đứt hết quan hệ với tôi, tôi hợp lẽ mà vào ở cùng nhà với Thương Dữ.

Căn nhà Thương Dữ tự mình mua, không phải nhà của anh ấy.

Có điều vậy tôi cũng mãn nguyện rồi.

6.

Vậy nên, chúng tôi ở bên nhau mười năm rồi.

Mấy năm đầu Thương Dữ có vẻ rất có hứng thú với thể chất của Alpha, thường đến tìm tôi.

Sau đấy anh ấy cũng chẳng đến mấy nữa.

Mấy năm nay tôi học được không ít thứ, việc nhà thì khỏi phải nói, tôi còn học làm ăn, ở nhà dùng thân phận giả làm việc vì công ty nhà họ Thương mấy năm. Đế Quốc bây giờ toàn là kĩ thuật cao, thận phận lí lịch của tôi đều là thật, chỉ thay mỗi tên, bởi vậy mà được dễ dàng thông qua rồi, cũng có nhiều đề án quan trọng được chọn trúng.

Chẳng qua vẫn có chút đau khổ.

Bởi vì bây giờ tôi mất đi Alpha của mình mà tâm tình ức chế, thời gian lâu dài thậm chí còn có lúc muốn chết.

Không nói nữa, dù sao những triệu chứng sau khi bị đánh dấu của tôi tụ tập lại, nói ra cảm giác cũng thật khác người.

Dù sao thì bây giờ tôi cũng chỉ có một mình.

Lần gần nhất Thương Dữ đến đây là hai tháng trước.

Anh ấy nói với tôi, Viện Khoa học có tiến triển rồi. Dạo này có thể xóa bỏ dấu ấn, cũng có thể xóa bỏ đi luôn mùi hương hormone giả ngày trước tôi làm.

Anh ấy nói với tôi, anh ấy càng thích mùi vị của một Omega hàng thật hơn.

Cuối cùng anh ấy còn chẳng để tâm đến dáng vẻ tuyệt vọng của tôi, thêm vào một câu.

Mùi hương của cậu cho dù là mùi rượu, cũng là loại rượu rẻ tiền nhất.

7.

Sau khi anh ấy đi, tôi bắt đầu nghĩ chết như thế nào.

Trầm cảm thật sự khiến tôi quá đau khổ.

Di chứng của cuộc phẫu thuật trước đó là phản ứng bài xích khiến cho tôi thường xuyên khó hô hấp, tưởng như phút sau có thể đứt hơi.

Có điều cũng chẳng ai biết mà thôi, tôi thật sự rất mệt.

Hóa ra thích Thương Dữ không mệt mỏi, bị dày vò như vậy mới là đau đớn, là loại thuốc độc mãn tính, từng chút một phá hủy lục phủ ngũ tạng của tôi.

Tôi đáng đời, tôi biết.

Nhưng tôi hối hận không…

Tôi mở bình gas.

Ồ, tôi có bình gas là bởi vì Thương Dữ thích ăn đồ nấu tại nhà của địa cầu cổ. Những thiết bị này là do tôi tìm mua trong chợ phố cũ. Học làm món tại nhà cũng bởi vì cầu sự yêu thích của Thương Dữ.

Thế mà bạn xem, cũng chẳng có tác dụng gì, anh ấy vẫn chẳng trở về.

Haiz.

Trong lúc tôi mơ mơ hồ hồ, vẫn là đôi bàn tay hèn hạ này, gọi điện thoại cho Thương Dữ.

Lần đầu tiên Thương Dữ không bắt máy.

Tôi lại gọi lần nữa.

Thương Dữ bắt máy rồi, có lẽ không nghĩ tôi mất liêm sỉ đến vậy, chẳng qua cũng là có liên quan đến tính cách của anh ấy, hoàn toàn không thể quyết đoán ác độc, nếu không chúng tôi cũng chẳng thể bên nhau mười năm.

Thương Dữ lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”

Tôi nhất thời không biết nói gì, nghe giọng anh ấy ngây người.

Vẫn là rất thích anh ấy.

Tôi điên rồi.

Thương Dữ cũng không nhẫn nại, anh ấy hỏi: “Không có gì tôi cúp đây.”

Nghĩ một lát, anh ấy lại nói thêm: “Người của Viện Khoa học hai ngày sau đến tìm cậu, cậu ở nhà đợi là được.”

Tôi nhẹ giọng hỏi: “Anh sẽ đến chứ? Đã lâu không gặp anh rồi…”

Thương Dữ không muốn trả lời tôi, chỉ nói: “Tôi cúp đây.”

Tôi tranh thủ trước khi anh ấy cúp máy nói: “Tôi không hối hận.”

Thương Dữ đến cơ hội để tôi thở một tiếng cũng không cho, trực tiếp cúp máy.

8.

Phản ứng của anh ấy nằm trong dự đoán, tôi chẳng kinh ngạc chút nào.

Thậm chí cũng không còn đau lòng nữa.

Quen là được.

Tôi thật sự không hối hận. Tôi muốn nói với anh ấy. Tự sát là do tôi tự chọn, chỉ là tôi không gắng gượng nổi nữa thôi.

Tùy vậy, đã qua bao nhiêu năm rồi…

Vẫn thích đến thế, chẳng thuốc nào cứu nổi.

Thương Dữ dù sao cũng chẳng thích tôi.

Có điều, sau này anh ấy kết hôn rồi, có thể sẽ muốn kể một câu chuyện như thế này cho vợ và bạn bè mình… Có một Alpha, thích tôi vô cùng, thậm chí còn vì tôi làm Omega mười năm, còn vì tôi mà chết rồi, đến cả trước khi chết còn không quen nói với tôi cậu ta không hối hận, tôi và cậu ta thậm chí còn chẳng hề có hợp ước nào, càng chưa từng kết hôn.

Hình như đúng là một đề tài không tồi sau bữa ăn.

Sau khi tôi chết, anh ấy liền tự do rồi. Dù sao người anh ấy thích là Omega.

Tôi cũng có thể mắt không thấy lòng không phiền.

Trái tim nặng nề vì trầm cảm lâu năm bỗng nhiên nhẹ nhõm hẳn, tôi nặng nề thở một hơi, cảm thấy ý thức đang dần dần mất đi.

Cái chết của một người, có thể thành toàn cho hai người.

Dường như cái chết trở thành một thứ đồ rất có cảm giác nghi thức, nghe không cũng cảm thấy tôi cũng có chút quan trọng đấy chứ.

Chỉ là chẳng có ai có thể cứu tôi.

Tôi nhắm mắt lại.