Edit: Gin’s
“Phó Thặng, chúng ta ly hôn đi!”
Hà Viễn khóc đến không thở nổi, trên gương mặt đỏ bừng toàn là nước mắt, ánh mắt mơ màng, cả người chỉ cần chạm nhẹ cũng run rẩy đến kịch liệt tựa như sẽ vỡ nát ngay giây sau, hắn đổ xuống một chỗ, mềm nhũn như tan ra thành nước.
Nhà trọ rất yên tĩnh, có thể nghe được tiếng dế mèn gáy, cũng có thể nghe thấy tiếng chuông gió dưới mái hiên vang lên giòn giã khi có cơn gió quét ngang qua nhưng không hề nghe được tiếng người.
Từ hoàng hôn đến đêm khuya, trên tuyến thể của Hà Viễn lại chồng chất dấu răng.
Phó Thặng mở cửa đi vào, y đứng bên mép giường dùng một ánh mắt quái đản để nhìn Hà Viễn.
Một hồi lâu sau, y quỳ một gối xuống ở trên giường, lau đi nước mắt trên mặt Hà Viễn, rồi hôn lên lông mày của hắn, nói: “Nên trở về rồi.”
Hà Viễn bị sặc do phản ứng sinh lý sau một hồi khóc thút thít, ho khan một tiếng, Phó Thặng vỗ lưng cho hắn, bưng tới một chén nước để hắn uống cho xong. Hà Viễn nỗ lực để giọng nói của mình trở nên bình tĩnh một chút nhưng vừa mở miệng giọng đã khàn đến mức chỉ nghe qua đã biết hắn vừa làm gì, trầm mặc một lát, hắn đơn giản bỏ qua chút xấu hổ này, đã ngủ với nhau sáu năm rồi còn gì nữa.
“Về đâu?”
“Về nhà.”
Hà Viễn yên lặng nhìn Phó Thặng: “Em đã nghĩ anh sẽ nói với em về việc ly hôn.”
Phó Thặng mắt điếc tai ngơ, ném cho Hà Viễn một bộ áo sơ mi trắng và quần đen dài cho hắn mặc, sau khi hắn mặc xong lại đánh giá một chút, y buồn bực tháo ga trải giường ra rồi bọc kín Hà Viễn lại sau đó ôm hắn lên như đang ôm một đứa trẻ, rồi nhanh chân bước ra cửa phòng.
Hà Viễn ôm cổ Phó Thặng, ghé vào lỗ tai y nói tiếp: “Em không sinh con đâu, Phó Thặng. Em đã đi khám, bác sĩ nói khoang sinh sản của em phát triển không trọn vẹn, nếu còn thoái hóa tiếp nhất định có thể phân hóa thành Alpha. Nên em không thể sinh con.”
Phó Thặng quay đầu sang, lạnh lùng nhìn hắn: “Em không thể, hay không muốn?”
Hà Viễn không nói gì, Phó Thặng chưa từng biểu hiện lạnh lùng như vậy, y không thể nhìn thấu tính tình Phó Thặng, Phó Thặng của hiện tại thay đổi thất thường.
Phó Thặng: “Xem ra toàn bộ lời anh vừa nói em không hề để trong lòng.” Dừng một chút, y liền cười lạnh, có chút chanh chua: “Nhưng thôi, trong lòng em cũng đâu có tôi, tại sao phải để ý lời tôi nói?”
Hà Viễn trầm mặc, ánh mắt có chút hoảng hốt, hắn thật sự không để những lời Phó Thặng nói ở trong lòng, không phải hắn không để ý mà là trong nhận thức của hắn, Phó Thặng lạnh lùng lý trí như một thanh đao sắc, y là một quân nhân chân chính giỏi về quyết sách mưu lược, làm bất cứ chuyện gì đều có thói quen đặt lợi ích lên trên hết thảy.
Như chuyện Hòa Bắc Gia xuất hiện, điều đầu tiên Phó Thặng cân nhắc không phải là hôn nhân của hai người có tan vỡ hay không, không phải là Hà Viễn có thể sẽ khổ sở thất vọng hay không, cũng không phải là Alpha và Omega có tin tức tố phù hợp 100%, trời sinh một đôi trong truyền thuyết, mà cái y quan tâm ở đây chỉ có Omega với tin tức tố tương xứng có thể giúp y ổn định tin tức tố trong mức an toàn để vượt qua kỳ kiểm tra sức khỏe lên chức trong tương lai.
Dù cho lúc trước Phó Thặng vì được kết hôn với Hà Viễn mà tự xin lên tiền tuyến phấn đấu, nhưng dù không có hắn thì Phó Thặng vẫn sẽ đi tiền tuyến, bởi nơi ấy chính là chỗ kiếm quân công nhanh nhất. Mặc dù có gia tộc che chở, sớm muộn gì Phó Thặng cũng sẽ bò lên địa vị cao hơn hiện tại, nhưng Phó Thặng kiêu ngạo tự phụ sẽ không để mình trở thành con rùa rụt cổ cả đời núp trong sự che chở của bậc cha chú làm một sĩ quan không có thành tích.
Phó Thặng luôn luôn lý trí, y luôn biết làm thế nào để đưa ra quyết định chính xác.
Nên vào thời điểm Hòa Bắc Gia xuất hiện Hà Viễn đã biết một ngày nào đó Phó Thặng sẽ đưa ra quyết định chính xác.
“Hà Viễn? Các anh là ai!” Bên ngoài nhà trọ bỗng có người cảnh giác mà quát lớn lên.
Hà Viễn ngẩng đầu nhìn lại, thấy ở cửa có mấy chiếc xe, còn có một vài người mặc thường phục dáng người mạnh mẽ, tiếp đó là con gái của bà chủ nhà trọ.
Vẻ mặt cô tràn đầy kinh ngạc nhìn Phó Thặng cao lớn đứng giữa sân, sắc mặt đối phương lạnh lùng, trong lòng ôm một người được quấn trong ga trải giường, bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện mấy kẻ ác ôn đứng sừng sững không động đậy khiến cô nàng sợ đến mức tim suýt nữa ngừng đập, mấy người này sẽ không làm chuyện như gϊếŧ người diệt khẩu ngay trong nhà cô đấy chứ?
“Các, các anh là ai? Tôi nói cho các anh biết, tôi đã báo cảnh sát, anh —— “
“Là tôi đây.” Hà Viễn vén ga trải giường trên đầu ra, ánh mắt ôn hòa nói: “Không có chuyện gì, anh ấy là… Chồng tôi, bọn họ cũng là người của chồng tôi.”
Ánh mắt cô bé sáng lên: “Hà Viễn?” Cô lại nhìn mấy người bên ngoài, lại nhìn về phía Phó Thặng, đột nhiên hưng phấn đến mặt đỏ, che miệng lén lút cười.
Hà Viễn thấy thế là biết ngay cô nàng lại nhớ đến mấy cái phim truyền hình kỳ quái rồi tự vui một mình, bỗng nhiên hắn phát hiện Phó Thặng cúi đầu nhẹ giọng nói: “Hôm nay lúc em đi với cô ta, cô ta đã ôm tay em, em còn cười rất vui vẻ.”
Hà Viễn sững sờ, xem ra thời gian Phó Thặng đến còn sớm hơn hắn tưởng tượng, hơn nữa còn phái người theo dõi hắn. Như vậy dù hắn có quay về lấy chứng minh thư hay không có lẽ đều chạy không thoát, có khi còn khiến cho Phó Thặng càng thêm tức giận.
“Bọn em không có gì hết.”
Phó Thặng cười gằn, chính vì y biết không có gì nên bây giờ mới có thể biểu hiện hòa nhã như vậy.
Hà Viễn bị đưa tới xe, toàn bộ quá trình Phó Thặng không nhìn hắn, cũng không nói thêm, chỉ ôm hắn rất chặt. Sau đó ô tô lái về hướng sân bay, nơi đó có một chiếc máy bay riêng đã bí mật hạ cánh, Phó Thặng đến nhanh vậy cũng vì y ngồi máy bay riêng bí mật tới đây.
Máy bay riêng bí mật này y mượn của một người bạn, Phó Thặng và người này cùng lên chức trong một nhiệm kỳ, không có lý do chính đáng không thể thuyên chuyển máy bay bí mật trong quân đội, chỉ có thể tìm người để mượn, cũng may với địa vị của y bây giờ cũng không khó mượn.
Lúc này Hà Viễn đã mệt đến không chịu được nữa, đầu lệch một chút, vừa đeo tai nghe lên đã nghiêng đầu ngủ mất.
Chờ hắn tỉnh lại lần nữa liền nhận ra mình đã về nhà, hắn không đi dép đã xuống giường đi lại quanh nhà, không thấy bóng dáng Phó Thặng đâu, mà nhìn chung quanh và đồ dùng quen thuộc Hà Viễn vẫn luôn cảm thấy không đúng chỗ nào.
Hắn đứng tại chỗ suy tư vài giây, bỗng nhiên bước nhanh về phía ban công, dứt khoát mở ra cửa sổ dày nặng. Ánh mặt trời chói mắt tức thì rơi vào trong, sau khi quen với ánh sáng Hà Viễn mở mắt nhìn sang, đôi mắt hắn dại ra, không hề che giấu khϊếp sợ.
Trời xanh mây trắng chưa bao giờ gần đến như vậy, nhìn lên khung trung xa xa là tàu bay rợp trời, những con đường lưng chừng giữa không trung san sát nhà cao tầng tạo ra những khối kiến trúc bằng kim loại không thể không chú ý, nghiễm nhiên đây là một thành phố cơ giới hóa vô cùng hiện đại, không phải nói đây chính là ngoại ô thủ đô.
Trước đây dù là hắn dạy đại học hay sống trong căn hộ ở khu Hoa Thường, xung quanh quân khu đại viện đều rất ít khi nhìn thấy nơi nào mang đậm yếu tố khoa học kỹ thuật như vậy, những nơi kia là trung tâm thủ đô, nhiều năm qua từ đầu tới cuối vẫn luôn duy trì dáng vẻ của quá khứ, bảo trì một loại nhịp điệu chậm rãi, nó được gọi là phong các, cảm hứng tương giao với thời đại trước, cho nên hắn rất ít khi nhìn thấy đường trên cao và nhiều máy bay trên không trung như vậy.
Chỗ này không phải căn nhà ở phố Hoa Thường?
Hà Viễn ý thức được điểm ấy, hắn chầm chậm quay đầu lại nhìn về phía căn nhà được trang hoàng theo phong cách quen thuộc suốt sáu năm qua, từ cách bài trí căn phòng đến sắp xếp bàn ghế, từ thảm trải sàn màu xám cho đến cái tủ đựng video và tivi bị thiếu một góc, rõ ràng không phải ngôi nhà hắn đã từng sống nhưng khắp nơi lại là những dấu vết quen thuộc, một loại cảm giác ngớ ngẩn đến vô lý bỗng nhiên sản sinh.
Hà Viễn cảm thấy sợ hãi, tê cả da đầu.
Phó Thặng đến cùng đang làm gì? Y dự định làm cái gì?
Hà Viễn về lại phòng ngủ theo bản năng, chỉ thấy ở vị trí tương đồng có lắp một quản gia điện tử, hắn liếc nhìn liền biết không đúng, sau khi Phó Thặng đoán được mình bị hắn lợi dụng nhất định sẽ về nhà điều tra trước tiên, nhất là điều tra quản gia điện tử, dựa theo tính tình của y tất nhiên sẽ phá hỏng quản gia điện tử.
Để xác nhận xem cái trên tường có phải quản gia điện tử ở căn nhà phố Hoa Thường hay không, Hà Viễn nhập chương trình kiểm tra liền nhận ra quả nhiên đây là một cái mới.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, điều này chứng minh tất cả đô vật ở đây không phải là phục chế lại. Nhưng sau một khắc, Hà Viễn cảm thấy càng kinh hoảng hơn, dù nói thế nào đi nữa Phó Thặng vẫn phục chế ra một “ngôi nhà” khác.
Ai sẽ tận lực phục chế một cái “nhà” mà đến cả cái tủ thiếu một góc cũng không tha?
Hà Viễn thử nghiệm mở cửa ra, nhưng cửa đã bị khóa chặt, không có cách nào phá hoại, thậm chí còn khởi động thiết bị báo động, ngay sau đó Hà Viễn nhận được tin nhắn Phó Thặng gửi đến, giọng nói lạnh nhạt của Phó Thặng truyền tới nói cho hắn biết ngoan một chút đừng nghịch nữa.
Hà Viễn không dám tin, hắn bị Phó Thặng nhốt trong một căn nhà ở ngoại ô được trang hoàng giống hệt như căn hộ lúc trước nhưng thật tế đây chỉ là một nơi hoàn toàn xa lạ!
Hắn bị Phó Thặng nhốt!
Mà Phó Thặng thế nhưng còn bảo hắn đừng nghịch?!
“Phó Thặng ——!” Hà Viễn gầm nhẹ: “Anh có biết mình đang làm cái gì không?”
Phó Thặng trong video tỉnh táo nhìn hắn, bối cảnh là tường trong phòng làm việc của y, màu xám đen, lạnh lẽo cứng rắn cố chấp giống như chính con người của Phó Thặng.
Hà Viễn hỏi: “Anh chỉ đang giận em đúng không? Anh không thể giam cầm em cả đời được, Phó Thặng, anh không thể làm như thế, em có công việc có người thân —— “
“Không phải tự em đã nghỉ việc rồi sao? Không phải em là cô nhi à?”
Hà Viễn nghẹn lại, vẻ mặt cứng ngắc.
Phó Thặng tỉ mỉ nhìn hắn, như là khắc lại mỗi một vẻ mặt của hắn vào trong mắt, có một loại sắc bén khôn kể, nhìn đến mức da mặt Hà Viễn đau nhói.
Phó Thặng kiên trì nói: “Người thân của em chỉ có anh, anh sẽ ở bên em, anh hứa sau khi tan làm sẽ về với em. Không cần liên lạc với người khác, em không thích Hòa Bắc Gia không thích Omega khác thì anh cũng đang thử nghiệm sử dụng thuốc ức chế kiểu mới rồi… Cho nên Hà Viễn, em còn không vừa lòng cái gì nữa?”
Hà Viễn thấp giọng: “Em không chỉ có anh, em còn có người thân.”
“Ồ, có đúng không?” Phó Thặng không hứng lắm, lộ ra nụ cười giả tạo: “Đừng lừa gạt anh thêm nữa, Hà Viễn, không phải em đã nói mình là trẻ mồ côi được nhận nuôi à, sau khi trưởng thành đã vạch rõ giới hạn với cha mẹ. Em chỉ có anh, đừng vì lừa anh mà thốt ra lời nói dối như vậy.”
Hà Viễn khẩn trương đến mức cơ thể căng cứng, hắn giương mắt nhìn chằm chằm Phó Thặng, mặt không hề có cảm xúc nói: “Em không nói dối, Phó Thặng. Anh đã điều tra em, anh biết chân tướng, anh của em mà biết em biến mất nhất định sẽ lo lắng ——”
“Nên ăn cơm trưa rồi. Chờ một lát anh sẽ về, em muốn ăn chút gì không? Vẫn như trước nhé, anh mua đồ ăn, em phụ trách nấu nướng.” Phó Thặng cúi đầu, tận lực nói sang chuyện khác.
“Phó! Thặng!” Hà Viễn cảm thấy một luồng khí từ trong người sắp xông ra tới nơi, hắn trầm giọng nói rằng: “Quý Thường là anh của em, anh ấy chưa chết, chúng em vẫn luôn giữ liên lạc, anh ấy không tìm được em nhất định sẽ báo cảnh sát. Anh đừng làm lớn chuyện, đường đường là Phó thiếu tướng lại bị cảnh sát bắt chỉ vì giam cầm một Beta, truyền đi rất khó nghe.”
“Nhưng anh không tin em.” Giọng nói của Phó Thặng rất nhẹ.
Đồng tử trong mắt Hà Viễn co rút nhanh chóng, hắn nhìn chằm chằm Phó Thặng.
Phó Thặng nói từng chữ từng câu: “Dù là Vương Nguyên Diệu hay là cha mẹ anh ta cũng không thể điều tra ra anh, dù có báo cảnh sát thì em và anh vẫn là quan hệ hôn nhân hợp pháp, có thể bắt chúng ta thế nào? Hà Viễn, em sẽ không muốn anh làm cho em một báo cáo kết quả tâm thần đâu đúng không.”
Hà Viễn ngạc nhiên.
Phó Thặng giam cầm hắn, uy hϊếp hắn, thậm chí ngay cả làm giả giấy chứng nhận bệnh tâm thần cho hắn cũng nghĩ xong rồi.
Y điên rồi.
Lúc này Hà Viễn mới chân chính cảm thấy sợ hãi, trước đây Phó Thặng dù có một vài tật xấu và cái tính tự mãn của Alpha nhưng vẫn tôn trọng hắn, trong nhà dù cho tâm trạng Phó Thặng có chút quá khích nhưng cuối cùng vẫn có thể câu thông bình thường, nhưng khi Phó Thặng hoàn toàn tỉnh táo lại khiến hắn phát sợ.
Bởi vì Phó Thặng như vậy căn bản là không có cách nào để câu thông một cách bình thường.
Phó Thặng chủ động cắt đứt liên lạc, Hà Viễn trố mắt tại chỗ, một hồi lâu sau ôm đầu chậm rãi ngồi xổm xuống, hắn suy tư chốc lát liền tìm kiếm toàn bộ phòng, muốn tìm xem có gì để truyền tin ra ngoài hay không, sau đó hắn nhận ra internet đã bị giám sát, một khi phát hiện hắn có ý định liên hệ với bên ngoài mưu đồ chạy trốn sẽ nhanh cắt đứt, cũng báo ngay cho Phó Thặng.
Hà Viễn nỗ lực không được dấu vết xâm nhập nắm giữ quyền khống chế không gian mạng nhưng gặp phải trở ngại, đối diện có người phòng thủ hắn, hơn nữa còn là cao thủ rất mạnh.
Hắn ngụy trang bản thân lượn lờ xung quanh, gió êm sóng lặng, không gặp phải tấn công và trục xuất, nhưng một khi vượt qua giới hạn an toàn sẽ lập tức bị lột xuống mã ẩn hình cũng bị tập trung hỏa lực công kích, nhiều lần thăm dò đều thất bại, Hà Viễn không thể làm gì khác hơn ngoài từ bỏ cách câu thông với bên ngoài này.
Ngoại trừ liên hệ bên ngoài thử chạy trốn, hết thảy đều bình thường, có thể tự do lên mạng, mua sắm, thậm chí chat với người khác cũng có thể, chẳng qua là khi nói chuyện sẽ bị theo dõi, hắn làm sao cũng không dám nói chuyện như bình thường được.
Hà Viễn không nghiện internet, hắn thích nghiên cứu code, khai phá chương trình, cũng không trầm mê game online, thật ra hắn thích đọc sách, nấu cơm và trồng hoa hơn, hắn thích tất cả những thú vui mà người trẻ tuổi coi đó là giả tạo.
Cho dù không bị giam cầm, hắn cũng rất ít khi ra ngoài, nhưng điều đó không có nghĩa hắn chấp nhận mình bị hạn chế tự do.
Hà Viễn an tĩnh ngồi trên một góc ghế sô pha, nửa ngày không nhúc nhích, mãi đến tận khi tiếng mở cửa truyền đến, hắn thoáng ngẩng đầu, nhìn thấy góc áo quân trang màu đen đứng lặng ở trước mắt, trên thắt lưng kim loại bạc sáng loáng đang phản chiếu gương mặt mình.
Phó Thặng nâng mặt hắn lên: “Anh đã về rồi.”
Hà Viễn không tiếng động nhìn y.
Phó Thặng: “Anh mua đồ ăn về rồi. Sau này sẽ để người đúng giờ mang tới, em muốn ăn cái gì có thể nói sớm. Không muốn nấu cũng được, mua thức ăn ngoài hoặc gọi người làm tới nấu.”
Hà Viễn có chút uể oải, gọn gàng dứt khoát: “Anh dự định như thế này bao lâu?”
Phó Thặng dừng lại, sờ sờ hai má Hà Viễn: “Nghe lời, ăn cơm trước.”
Hà Viễn hít sâu, tận lực để cho mình bình tĩnh cũng nỗ lực thuyết phục Phó Thặng: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Phó Thặng: “Ăn cơm trước, buổi chiều anh còn có việc phải xử lý —— Phương Cao Mân chết ngay dưới bánh xe của xe buôn lậu ngọc thô nhà mình, liên lụy ra không ít người, em có nhớ mình đã gây chuyện không?”
Hà Viễn trừng mắt nhìn, đến cuối vẫn có chút chột dạ, hắn không dám nói với Phó Thặng mình cố ý thiết kế chuyện này, cho dù sắp xếp mọi chuyện đẹp đẽ nhưng ít nhiều vẫn có dấu vết lợi dụng Phó Thặng ở bên trong.
Nhưng trầm mặc chốc lát, hắn vẫn mở miệng: “Hôm ấy anh nói Phương Tắc về?”
Phó Thặng lộ ra nụ cười tự giễu, chớp mắt thoáng qua nên Hà Viễn không nhìn thấy.
“Anh ta tới tìm anh.”
“Tìm anh giúp anh ta? Anh đồng ý?”
Phương Tắc không giống với Phương Cao Mân, anh ta là người thừa kế được nhà họ Phương dốc toàn lực bồi dưỡng, thành tích sáu năm ở phía Nam cũng rất đẹp, bằng không cũng không được triệu tập về trung ương nhanh như vậy.
Đồng dạng, anh ta ở bên kia cũng tích cóp tài nguyên đầy đủ phong phú, ít nhất so sánh với Phó Thặng hoặc là ông bố của Vương Nguyên Diệu mà nói, tài nguyên quan hệ phía nam quả thật rất hấp dẫn người ta.
“Hà Viễn, trong mắt em anh là người coi trọng lợi ích hơn hết thảy như vậy sao?” Phó Thặng đột nhiên hiếu kỳ, “Em sợ anh tiếp nhận cành ô liu Phương Tắc quăng tới, sợ anh không để ý an oán của em và nhà họ Phương, không để ý mấy mạng người vướng mắc giữa các người mà hợp tác với Phương Tắc —— trong mắt em anh chính là người như vậy?”
Hà Viễn cụp mắt, tránh né ánh mắt Phó Thặng.
Phó Thặng nảy sinh ý nghĩ bất chợt: “Nếu anh thật sự đồng ý hợp tác với Phương Tắc, em sẽ như thế nào?”
Lông mi Hà Viễn run rẩy, tựa hồ rơi vào sự lựa chọn khó khăn, một vấn đề với hai lựa chọn trước mắt, nếu Phó Thặng hợp tác với kẻ thù của hắn là Phương Tắc thì hắn sẽ làm sao? Là lo lắng cho Phó Thặng hay tiếp tục khư khư cố chấp đứng ở phe đối lập với Phó Thặng.
Cân đong đo đếm hai bên, cuối cùng hắn không thể lựa chọn bên nào trọng bên nào khinh.
Phó Thặng cười khẽ, y có phải là nên vui mừng vì ít ra Hà Viễn do dự, không hề dứt khoát bỏ rơi mình lựa chọn báo thù? Y có nên cảm ơn Hà Viễn vì trọng lượng của y không hề nhẹ như y vẫn tưởng?
Nhưng vì sao y lại tức giận như vậy!
Phó Thặng vẻ mặt nhăn nhó một chút: “Hà Viễn, trong mắt em anh chỉ là kẻ hèn như vậy thôi sao? Cho dù quan hệ của em với anh là gì đi nữa, Phương Cao Mân đã bị tình nghi gϊếŧ người anh cũng sẽ không nể tình riêng mà buông tha cho gã, càng không thể đáp ứng cành ô liu Phương Tắc ném qua, huống hồ em còn là bạn đời hợp pháp của anh! Tại sao em lại cảm thấy anh sẽ bao che cho một kẻ gϊếŧ người? Tại sao em lại nghĩ anh có thể vì lợi ích mà hi sinh vợ mình?”
Y không muốn nói ra những chuyện này, ban đầu y quyết ý che giấu quá khứ, chỉ cần không nói không hỏi không nhắc đến quan hệ của hai người sẽ có thể quay lại lúc ban đầu, y có thể giả vờ như không biết sự thật tàn khốc, nhưng Hà Viễn càng muốn nhắc lại!
Phó Thặng nóng nảy không thôi, tâm trạng ngột ngạt cùng cực không ngừng phát ra ngoài.
Y đã từng chất vấn Hà Viễn vì sao lại lừa dối y ở trong lòng rất nhiều lần, tại sao Hà Viễn lợi dụng y, trong sáu năm có vô số cơ hội để nói ra hết thảy nhưng tại sao Hà Viễn chưa bao giờ nói, tại sao Hà Viễn thà tự mình lên kế hoạch báo thù cũng không muốn nhờ vả y, tại sao Hà Viễn… Không thể tin tưởng y?
“Từ công đến tư, từ pháp luật đến đạo đức, anh sẽ không hợp tác với Phương Tắc. Em nên rõ ràng điểm này, có thể em vẫn luôn tin anh sẽ nhận lấy tài nguyên phía nam của Phương Tắc. Em cảm thấy anh sẽ vì những thứ đồ này bán em, đứng ở phía đối lập với em? Hà Viễn, đến cùng… đến cùng em có tim hay không?”
Da đầu Hà Viễn đã tê rần, cũng muốn bùng nổ: “Phó Thặng, anh hỏi em có tim không, hỏi em có tin tưởng không, vậy tại sao anh lại cố ý giấu chuyện Hòa Bắc Gia? Tại sao anh lại có suy nghĩ giữ gã lại để ứng phó với bên ngoài?”
Phó Thặng: “Anh nói rồi anh muốn dùng tin tức tố của gã —— “
“Anh thật sự không biết Alpha và Omega phù hợp tin tức tố sẽ hấp dẫn lẫn nhau hay anh đang giả ngu với em? Từ năm mười mấy tuổi anh đã bắt đầu nhận huấn luyện chống Omega, anh càng nên hiểu rõ cảm giác ngột ngạt khắc sâu khi tới kỳ phát tình Alpha gặp phải Omega có sự phù hợp cao sẽ càng thêm khó có thể khắc chế. Phương Cao Mân là thằng khốn nạn, lúc nào cũng nói mấy lời buồn nôn với em, nhưng gã cũng nói rất đúng, anh có thể chống lại thiên tính về sinh lý một thời nhưng không thể chống lại cả đời, một khi anh phá giới, anh sẽ càng lún càng sâu, mãi đến tận khi em trở thành phiền phức anh chỉ muốn diệt trừ.”
Phó Thặng trợn mắt giận dữ nhìn Hà Viễn, trong mắt y như có hai đốm lửa đỏ bập bùng, y gắn từng chữ từng câu nói: “Lần tiến vào kỳ động dục em cho rằng vì sao mà mấy người ông nội không để anh và Hòa Bắc Gia cùng một chỗ mà phải tách ra, còn tìm em tới?”
Hà Viễn nắm chặt nắm đấm không nói.
Phó Thặng: “Bởi vì anh suýt chút nữa đã bóp chết Hòa Bắc Gia, anh tự hại mình, anh nói anh muốn em, bọn họ để em tới, muốn dùng pheromone của em để mê hoặc anh, để em thuyết phục anh chấp nhận một Omega xa lạ. Còn em, em thật sự đẩy anh cho một Omega! Hà Viễn, vào lúc ấy anh thật sự rất hận em.”
Hà Viễn: “Anh không chống nổi lần thứ hai lần thứ ba, luôn sẽ có lúc anh không chống lại được nữa.”
Ầm ——!
Tiếng nổ ầm ầm bỗng nhiên vang lên dọa cho tim Hà Viễn đập ầm ầm, thiếu chút nhảy dựng lên tại chỗ, hắn ngạc nhiên nhìn Phó Thặng vừa tung một cước đập nát cái bàn kính thủy tinh, không khỏi cảm thấy sợ hãi với Phó Thặng cả người tràn ngập gϊếŧ chóc thô bạo tàn ác trước mắt này.
Phó Thặng chỉ vào Hà Viễn nói: “Em dùng phỏng đoán của mình để kết tội chết cho anh, Hà Viễn em có bị bệnh không hả? Con mẹ nó em bị bệnh có đúng không? Cảnh sát bắn chết phạm nhân còn phải lao lực tìm chứng cứ, tìm ra bằng chứng phạm tội của họ, còn em thì hay rồi, em dùng chính phỏng đoán của bản thân để tuyên án tử hình cho anh. Hà Viễn, em không thể chỉ vì anh trai em bị Phương Tắc phụ lòng liền cảm toàn bộ Alpha trên đời này đều giống nhau, em không thể dùng chuyện của anh mình để làm tiền lệ cho chuyện của chúng ta!”
Hà Viễn cũng khàn tiếng nói, móng tay sâu vào lòng bàn tay, hắn không muốn cãi nhau với Phó Thặng, cho dù hắn sợ nhất Phó Thặng sẽ như Phương Tắc lựa chọn Omega trời định hắn cũng ôm tự tôn không chịu nể mặt Phó Thặng, nhưng bây giờ đối mặt với chỉ trích của Phó Thặng hắn lại vô cớ sinh ra oan ức và tức giận.
“Anh trai em thảm như vậy còn chưa đủ làm ví dụ cho em cảnh giác ư? Phó Thặng, anh chỉ trích em dựa vào phỏng đoán xử chết anh, vậy em hỏi anh, Hòa Bắc Gia theo đuổi anh, sao anh không từ chối? Một tháng các người quen nhau sao anh không nói với em? Anh có dám nói lúc ấy anh không hề mảy may dao động? So với em, cha mẹ anh, bạn bè anh càng yêu thích Hòa Bắc Gia, Hòa Bắc Gia mạnh vì gạo, bạo vì tiền càng hiểu được làm sao để trở thành một phu nhân tướng quân hợp cách. Còn em, không cầu tiến tới, không thích xã giao, không được cha mẹ bạn bè của anh yêu thích, so ra Hòa Bắc Gia càng bớt lo không phải ư? Nhất là khi gã còn là Omega phù hợp với anh trăm phần trăm, anh có một tỷ lệ nhất định sẽ yêu gã tha thiết —— “
“Dưới vô số điều kiện tiên quyết, anh dám nói anh không có mảy may động lòng?”
Phó Thặng trầm mặc.
Hà Viễn cười nhạo, “Anh chọn Hòa Bắc Gia xuất phát từ giải quyết lợi ích tối đa, anh vốn đặt lợi ích lên trước em để chọn lựa. Cho nên Phó Thặng, anh cảm thấy mình không có được tín nhiệm của em khó chấp nhận đến vậy sao?”
Phó Thặng: “Em chưa từng nói những điều này.”
Hà Viễn vạch trần: “Có một số việc không cần nói rõ, nói ra chính lúc là trở mặt cắt đứt quan hệ.”
“Cắt đứt quan hệ?” Phó Thặng nhắc lại mấy chữ này, đạp lên bàn thủy tinh công nghiệp có vết nứt, nheo mắt lại nói: “Em muốn cắt đứt quan hệ với anh?”
Hà Viễn: “Em lừa anh, anh giấu em, không cắt đứt quan hệ chẳng lẽ lại sống trong cảnh thái bình giả tạo?”
Phó Thặng có thể oan ức nhất thời, có thể tự ti nhất thời, cũng có thể nhất thời không truy cứu, không vạch trần lời nói dối, nhưng y không thể cả đời chẳng hề quan tâm. Vấn đề giữa hai người sẽ trở thành một vết sẹo không thể khép lại, không nặn mủ ra vết thương sẽ càng khuếch trương càng lớn, theo thời gian nỗi đau không thể nhẫn nhịn cho đến tận khi đủ để gϊếŧ chết cả hai người.
Phó Thặng hít sâu, bỗng nhiên quay lưng về phía Hà Viễn, giơ tay che lại đôi mắt, y không muốn thấy Hà Viễn, y muốn bình tĩnh một chút, y sợ dăm ba câu của Hà Viễn sẽ khiến mình mất lý trí.
Thời gian lặng lẽ trôi qua vài phút, ai cũng không mở miệng nói chuyện trước, Hà Viễn dựa trên ghế sa lon, cuộn tròn nắm tay, cả người uể oải không thôi.
Một lúc lâu sau, Phó Thặng nói: “Hòa Bắc Gia xuất hiện không phải ngẫu nhiên.”
Hà Viễn ngẩn ra, giương mắt nhìn y.
Phó Thặng: “Em có anh trai làm ví dụ nên không tin anh có thể chống lại thiên tính. Còn anh, người nhà, bạn bè của anh, không chỉ có Phương Tắc là một ví dụ. Alpha và Beta ở bên nhau khó tránh khỏi ảnh hưởng của thiên tính, đa số có kết thúc tàn khốc, số ít cắt bỏ tuyến thể làm người bình thường, hoặc sử dụng thuốc ức chế, hoặc là may mắn không đυ.ng phải Omega định mệnh nên có thể dắt tay đi cả đời.”
Y quay đầu lại nhìn Hà Viễn nói: “Người nhà và bạn bè của anh không tin chúng ta có thể dài lâu, bởi vì bọn họ đã từng thấy quá nhiều ví dụ. Yêu sâu bao nhiêu sau này lại có bấy nhiêu quyết tuyệt, trước sau so sánh, lãng tử quay đầu lại là lựa chọn chính xác, dù Alpha có vì Beta trả giá bao nhiêu đều sẽ bị xem là niên thiếu hoang đường. Em cũng giống vậy, Hà Viễn, em có gì khác với bọn họ? Em cũng cảm thấy anh vì em chống lại hết thảy đều là niên thiếu hoang đường, trong mắt em sẽ có một ngày anh nói đùa với Omega của mình rằng anh từng sống chết vì một Beta, sau đó cầu xin Omega đừng giận dữ ghen tuông, em cũng nghĩ về anh như vậy đúng không?”
Hà Viễn giật giật miệng, muốn phản bác nhưng lại miệng khô lưỡi khô.
“Em nghĩ như vậy.” Phó Thặng bình tĩnh mà nói: “Em cho rằng anh sẽ vì lợi ích bán rẻ công lý phản bội em, em cho rằng anh đã từng vì em mà xin đi biên giới là để gom góp quân công —— đúng, anh là người lý trí nhiều hơn cảm tính, sớm muộn gì anh cũng sẽ lên tiền tuyến, tới đó vì em cũng vì quân công, vì lên chức vì quyền lợi, thế nhưng Hà Viễn, em không thể phủ định vì để được cưới em nên anh mới sớm xin đi tiền tuyến, khi anh cửu tử nhất sinh liều mạng sống người anh nhớ đến là em, niềm tin của anh là em.”
“Em không thích giao tiếp, hài lòng với hiện trạng, không hợp với người nhà của anh, chưa từng có biểu hiện nhiệt tình muốn dung nhập, em nho nhã lễ độ, anh không có cách nào cưỡng ép thay đổi ham muốn của em, không thể buộc em tiến tới, không thể buộc em tiến vào vòng xã giao của anh… Anh còn sợ con người em quá thuần lương, không đấu lại đám người kia.” Phó Thặng lộ ra nụ cười trào phúng, hẳn là nhớ tới chuyện Hà Viễn lừa dối mình.
“Anh đúng là từng dao động, từng hoài nghi, anh nghĩ quen biết em có đúng đắn hay không.” Dừng một chút, Phó Thặng còn nói: “Cũng có thể là em quá ôn hòa, khiến anh có ảo tưởng rằng em sẽ không bao giờ rời đi.”
Hà Viễn trừng mắt nhìn, yết hầu như bị cái gì chặn lại, có chút khó chịu.
Hắn che lại đôi mắt, trong lòng bàn tay có chất lỏng ấm áp thấm ướt.
“Tất cả mọi người nói Alpha và Omega là một đôi trời sinh.” Phó Thặng trầm mặc rất lâu, nói: “Thế nhưng không được. Anh từng thử, không được. Trong một tháng đó, anh bỏ mặc Hòa Bắc Gia theo đuổi, một là vì giải quyết nghi hoặc, hai là Hòa Bắc Gia cũng không phải ngẫu nhiên gặp mặt, gã ta được đối thủ đưa đến bên cạnh anh.”
Phó Thặng ngồi xổm xuống, nắm chặt tay Hà Viễn rồi mạnh mẽ kéo xuống, y bóp lấy cằm dưới của Hà Viễn, trừng mắt nhìn chằm chằm vào con mắt của hắn: “Hà Viễn, anh đã dùng thực tế để chứng minh mình có thể chống lại thiên tính, em không có lý do gì vẫn xử anh tội chết.”
Hà Viễn lắc đầu với biên độ nhỏ, cắn răng nói: “Em không tin.”
Hắn muốn xin lỗi, bởi vì Phó Thặng rất thành khẩn, nhưng hắn không tin, một tháng che giấu đó đã làm toàn bộ tin tưởng còn sót lại của hắn với Alpha tan biến. Phó Thặng và Hòa Bắc Gia không kịp phát sinh cái gì, thế nhưng nếu quả thật xảy ra chuyện gì, Phó Thặng còn có thể chống lại sinh lý thiên tính sao?
Không được, không được.
Tay Phó Thặng nắm cằm Hà Viễn dần siết chặt, dường như muốn dùng đe dọa để ép Hà Viễn thu hồi thái độ chống cự của mình, nhưng Hà Viễn cố chấp nhìn lại, chết cũng không chịu yếu thế lùi về sau một bước, không còn dáng vẻ ôn hòa dễ nói chuyện khi xưa nữa.
Hà Viễn là người đọc sách, việc quan hệ đến nguyên tắc thì sống chết cũng phải giữ vững nguyên tắc, có chết cũng không lùi bước, khiến người vừa giận vừa hận.
“Được, em không tin!” Phó Thặng nói: “Anh giấu em là sự thực, vì quyền lợi mà để em chịu oan ức là sự thực, nhưng em lừa anh, lợi dụng anh cũng là sự thật, anh không hỏi… Không truy cứu…” Thật ra y vẫn muốn hỏi lợi dụng chiếm mấy phần, yêu chiếm mấy phần, nhưng nhịn lại vẫn không dám hỏi ra như trước.”Chúng ta coi như huề nhau không được sao?”
Hà Viễn muốn nói chuyện đã như vậy có thể tính huề sao?
Nhưng Phó Thặng lại bịt kín miệng của hắn, quyết ý không nghe, không hỏi như trước. Y biết dự định của Hà Viễn, có một vài chuyện không thể dùng cảnh thái bình giả tạo mà cứ thế cho qua, nhưng cũng có những chuyện không thể thẳng thắn vạch trần, y tình nguyện để những chuyện đó như cây gai cứa trong lòng, dù sao cũng hơn nhổ ra rồi mà lòng vẫn cứ đau mãi.
Hai má Hà Viễn có chút hồng, bởi vì bị hôn thời gian quá dài hắn thở hổn hển có chút gấp gáp.
Hắn nắm lấy tay Phó Thặng, giương mắt nhìn y, lắc đầu một cái, rất thành khẩn nghiêm túc nói: “Phó Thặng, em thật sự yêu anh.”
Phó Thặng nỗ lực rụt tay về, không muốn nghe nữa: “Vậy thì tốt, không có điều gì dị nghị. Đề tài chấm dứt ở đây, em đói chưa? Ăn cơm trước nhé.”
Hà Viễn không cho y lùi bước: “Nhưng trong giấc mơ của em luôn xuất hiện Quý Thường bỏng nặng toàn thân, cùng với hình ảnh ba người nhà Phương Tắc bên nhau sống hạnh phúc. Em sợ lắm, Phó Thặng. Em luôn cảm thấy có một ngày anh sẽ nói với em, hoặc là em nói với anh, chúng ta ly hôn đi.”
Hà Viễn còn muốn nói thêm gì đó nhưng bị Phó Thặng vội vã hôn chặn lại, hôn đến mức Hà Viễn không thể thốt ra dù chỉ một chữ, hắn mới ôm Hà Viễn nỉ non: “Thôi, cứ như vậy đi, anh không bao giờ hỏi, em cũng không nói, anh đuổi Hòa Bắc Gia đi, anh sẽ không để ông nội nhúng tay vào chuyện của chúng ta nữa. Em và Quý Thường… Em muốn báo thù Phương Tắc —— Phương Tắc không dễ hạ như vậy, anh ta không phải loại ngu xuẩn như Phương Cao Mân, nếu như em thật sự không có cách nào buông bỏ hận thù, anh sẽ giúp em. Anh thật sự sẽ giúp em, Hà Viễn, em đừng… Chớ nói những câu nói như vậy nữa.”
Hà Viễn vòng tay ôm lại vai Phó Thặng, dịu dàng cọ lên Phó Thặng, đầu ngón tay lộ ra một cái ống tiêm bên trong chứa chất lỏng trong suốt, ống tiêm đó là cái Phó Thặng dùng để tiêm thuốc ức chế, vẫn đặt ở chỗ cũ.
Phó Thặng dựa theo căn nhà ban đầu để sắp xếp lại, ngay cả thuốc ức chế cũng cất ở vị trí tương tự, Hà Viễn có thể dễ dàng tìm ra. Vì mô phỏng lại nên ngay cả quản gia điện tử cũng vẫn ở chỗ cũ.
Quản gia điện tử có chế độ ngủ ngon, bên trong chứa một loại chất lỏng vô hại có tác dụng an giấc, khi chương trình được khởi động chất lỏng được chuyển thành dạng khí rồi phun ra ngoài, nhưng nếu muốn lấy chất lỏng ra thì chỉ cần một mệnh lệnh nhỏ là được.
Phó Thặng không biết bí mật của mấy thiết bị điện gia dụng, cho dù y có đập nát quản gia điện tử để mang đi xét nghiệm cũng chỉ đem lực chú ý đặt vào chương trình bên trong mà thôi.
Hà Viễn nhắm kim tiêm vào cổ Phó Thặng, nhẹ giọng nói: “Phó Thặng, chúng ta ly hôn đi.”
Phó Thặng nghiêm mặt, trên trán nổi gân xanh, lông mày hơi nhảy lên, hai má co rúm, rõ ràng y đang cố gắng kiềm chế cảm xúc sau khi nghe hắn nói ra câu này.
“Không thể!” Phó Thặng trả lời mấy chữ tựa như rít lên qua những kẽ răng, “Hà Viễn, em có chết cũng đừng nghĩ!”
Bỗng trên cổ y đau nhói, Phó Thặng cực kỳ nhạy cảm với nguy hiểm nên phản ứng cũng cấp tốc, y không quay đầu lại, trở tay chính xác nắm chặt tay Hà Viễn rồi kéo xuống, Hà Viễn bị đau, ống tiêm rơi xuống lăn trên thảm trải sàn.
Phó Thặng nhặt ống tiêm lên ngửi, im lặng nhìn vài giây rồi tiện tay ném vào thùng rác. Y quay đầu lại nhìn về phía Hà Viễn đang núp dưới ghế sô pha vì đánh lén thất bại mà sợ sệt nhưng lại nhịn xuống không run rẩy, nghĩ thầm sao em ấy dám? Vì sao sau mỗi lần vứt bỏ y hắn lại lộ ra cái vẻ đáng thương như vậy?
“Bao nhiêu lần rồi? Hà Viễn, em vứt bỏ tôi bao nhiêu lần rồi?” Phó Thặng lắc đầu một cái, than thở nói: “Tôi không nên cầu xin em. Tôi cần phải…”
Hà Viễn lo lắng nhéo lên mu bàn tay của mình, cảnh giác nhìn chằm chằm Phó Thặng.
“Làm chết em.”
Hết chương 10.