Lãng phí, lãng phí, thật đúng là lãng phí!
Trả lương theo số giờ làm việc, ấy mà giờ đám nhân viên này lại đứng xếp hàng chào hỏi hắn, thế này thì hỏi phải tốn bao nhiêu tiền lương chứ!
Khuất Thiếu Tư đau trong lòng nhiều chút.
Hắn bước nhanh đến trước mặt trưởng bộ phận hành chính, căng mặt lại: "Từ giây này trở đi, bỏ ngay cái kiểu chào hỏi không thực tế này, làm việc đàng hoàng mới là cách chào tôi tốt nhất."
Dứt lời nghênh ngang bỏ đi, để lại một đám nhân viên hoảng loạn đứng trời trồng.
Khuất Thiếu Tư sau khi bước vào công ty thì giơ đồng hồ lên xem giờ, còn 5 phút cuối trước khi đồng hồ điểm 8 giờ rưỡi, căn tin công ty sắp đóng cửa rồi! Chân Khuất Thiếu Tư không khỏi tăng tốc, gần như là chạy vọt vào thang máy.
Vào thang máy rồi, đang muốn ấn số tầng thì Khuất Thiếu Tư cứng người lại. Hắn chưa đến căn tin công ty bao giờ, là tầng mấy ấy nhỉ?
Nghĩ một lúc, hắn lấy điện thoại ra.
_______
Giang Nguyên mấy tháng nay đi công tác ở nước ngoài, có lúc còn mệt hơn làm trong nước, từ bàn đàm phán về lại khách sạn đã gần nửa đêm, lúc cậu về phòng còn không có nổi sức cởϊ qυầи áo mà giữ nguyên nằm xuống sofa một giây rồi ngủ luôn.
Kết quả thì chưa ngủ được mấy giây.
"Đứng lên! Những người không muốn làm nô ɭệ! Hãy cùng nhau xây dựng Trường Thành mới, bằng máu thịt của chúng ta! Dân tộc Trung Hoa..."*
*Đây là quốc ca Trung Quốc, mình lấy bản dịch này trên kênh YouTube Đế Chế Quốc Ca NGD.
Tiếng chuông hào hùng cùng với tiếng rung làm giấc mộng đẹp của Giang Nguyên tan vỡ.
Giang Nguyên không muốn nhận điện thoại, nhắm mắt lại giả vờ không nghe.
Chuông điện thoại ngừng rồi lại vang, đến lần thứ 3, Giang Nguyên cầm điện thoại ấn loạn xạ, không thèm nhìn mà kết nối ngay với đầu bên kia, lớn tiếng quát: "Ai đó!"
Khuất Thiếu Tư tưởng mình gọi lộn người, kéo điện thoại ra xa để nhìn lên màn hình, đâu có sai, là trợ lý đặc biệt Giang Nguyên của hắn.
Khuất Thiếu Tư: "Khuất Thiếu Tư."
Giang Nguyên cạn lời trong chốc lát, giây tiếp theo, một giọng nam dịu hiền vang lên: "Chủ tịch Khuất có gì sai bảo ạ?"
"Căn tin công ty ở chỗ nào? Một phút thôi, nói nhanh."
Giang Nguyên cảm thấy câu hỏi của Khuất Thiếu Tư kỳ lạ vô cùng, nhưng vẫn trả lời theo phản xạ: "Tầng hai ạ."
Ding dong.
Bên kia điện thoại nghe được tiếng chuông lúc thang máy đóng lại.
Giang Nguyên đang suy xét về việc Khuất Thiếu Tư nghĩ gì mà đi thị sát căn tin, Khuất Thiếu Tư đã chuyển sang chuyện khác: "Nghe giọng thì cậu vẫn đang ngủ đúng không? Lương chuyên cần của tháng này không còn nữa đâu."
Giang Nguyên hoảng hốt: "Chủ tịch Khuất ơi em ở nước ngoài!"
Ding dong.
Lại thêm một tiếng nữa, cửa thang máy mở ra.
Đã đến 8 giờ rưỡi, Khuất Thiếu Tư giành giật từng giây để chạy ra ngoài, hô ngay về phía quầy bán đồ ăn sáng: "Giờ đừng dọn! Cho một xửng bánh bao súp với sủi cảo hấp, thêm một chén cháo bí đỏ hạt kê không bỏ đường!"
Giang Nguyên: "..."
Cậu có nghe lầm không vậy? Chủ tịch Khuất tới căn tin ăn sáng á?
Giang Nguyên tưởng là mình vẫn chưa tỉnh ngủ. Đầu bếp cũng tưởng mình chưa tỉnh ngủ, ông ta trộm ngắm Khuất Thiếu Tư, không dám nói cơm thì phải tự lấy, nhanh nhẹn chuẩn bị xửng bánh bao súp, sủi cảo hấp và chén cháo bí đỏ hạt kê không cho đường cho tốt rồi đưa cho Khuất Thiếu Tư.
"Cảm ơn." Khuất Thiếu Tư nhận lấy mâm đồ ăn.
Mặt đầu bếp này đã tái xanh đi, ông ta cố gắng nặn ra một nụ cười: "Chủ tịch Khuất nếu còn có yêu cầu gì thì cứ gọi tôi, gọi phát là tôi đến ngay."
Khuất Thiếu Tư gật đầu, xoay người nhìn thoáng qua.
Các công nhân vừa nãy đứng ở dưới đón hắn nên giờ căn tin đã trống không cả. Hắn tìm đại một chỗ để ngồi, đang muốn nói chuyện với Giang Nguyên thì đột nhiên nhớ đến việc Giang Nguyên bảo cậu ta vẫn ở nước ngoài, ấn đường hắn hơi nhíu, cúp điện thoại ngay lập tức: "Nói trên Wechat."
Tiền điện thoại gọi ra nước ngoài mắc quá, mới vài phút lúc nãy thôi mà tốn hết số tiền hắn tiết kiệm được từ tiền điện hôm qua rồi!
Wechat đã gọi được, Giang Nguyên mở camera, cố ý đi đến cửa sổ gần mặt đất để khoe ra cảnh đêm đủ chuẩn nhằm chứng minh cậu ta ở nước ngoài.
Khuất Thiếu Tư cắn vào miếng sủi cảo hấp, nhớ đến việc Giang Nguyên mấy tháng trước bảo ra nước ngoài kiếm tiền, xem ra là hắn làm phiền giấc ngủ ngon của nhân viên rồi.
Khuất Thiếu Tư nuốt xuống miếng sủi cảo: "Không sao, cậu ngủ tiếp đi."
Tút tút tút.
Nhấn tắt video, Khuất Thiếu Tư nhấn vào dấu cộng.
Vài giây sau, trên khung chat của Giang Nguyên xuất hiện tin chuyển khoản, ghi chú là tiền bồi thường vì đã làm phiền khi đang ngủ, số tiền là 100 tệ.
Giang Nguyên: "..."
_______
Ăn sáng xong, Khuất Thiếu Tư về phòng làm việc.
Văn phòng của hắn ở tầng cao nhất, vừa ra khỏi thang máy đã bảo thư kí lấy hết số giấy tờ chưa được xử lý vào.
Hắn nằm viện hai tháng, giấy tờ để lại cao bằng hai quả núi nhỏ mất rồi.
Thư kí ôm giấy tờ đi vào, tim đập loạn xạ, rất sợ Khuất Thiếu Tư sẽ tức điên lên. Có nhiều tài liệu trong này chỉ có Khuất Thiếu Tư mới quyết định được, trước kia có trợ lý Giang cũng có thể xử lý vài thứ, nhưng lần này một người nằm viện một người đi công tác, đống tài liệu này càng ngày càng nhiều.
"Bỏ xuống rồi đi ra đi."
Nhưng Khuất Thiếu Tư chỉ nói mỗi một câu như vậy.
Thư ký ngạc nhiên một lúc, chuẩn bị chạy đi tránh cho Khuất Thiếu Tư đổi ý, thế mà vừa đến cửa đã bị gọi lại: "Từ từ."
Thư kí nhíu mặt lại lập tức, nhìn đi, cuối cùng vẫn không tránh được. Cô thở dài trong im lặng, mặt cười tươi xoay người: "Chủ tịch Khuất có gì sai bảo ạ?"
Khuất Thiếu Tư không nhìn đến khuôn mặt cười như táo bón của thư kí, hắn mở tài liệu ra, cúi đầu xem một cách nghiêm túc: "Pha ly cà phê mang vào đây."
Thư kí như được tha tội chết: "Vâng ạ!"
Vừa muốn đi ra ngoài, giọng Khuất Thiếu Tư vang lên lần thứ hai: "Cà phê tự xay hay hoà tan?"
Thư kí vừa chạy vừa nói: "Tự xay ạ."
Lần này Khuất Thiếu Tư ngẩng đầu lên, hắn nhìn thư kí chằm chằm: "Chỉ có mình tôi là tự xay, hay tất cả mọi người ai cũng uống loại tự xay cả?"
Thư kí: "Của ngài là tự xay ạ, của tụi em là loại hoà tan."
Khuất Thiếu Tư nhẹ nhàng thở ra, hắn gật đầu nói: "Sau này tôi uống loại hoà tan giống mấy cô cậu, không cần phải tự xay, vừa tốn thời gian vừa đắt."
Thư kí sốc quá, đắt á? Sợ đắt! Đây là lời mà một chủ tịch có tổng tài sản hơn mấy triệu nói sao?!
Đến quầy pha trà, thư kí vừa pha cà phê vừa kể drama mới với nhóm nhỏ: "Công ty có phải sắp phá sản rồi không? Chủ tịch Khuất vừa bảo là cà phê tự xay mắc đó, đổi sang loại hoà tan! Trời ơi! Mị đến giờ vẫn còn chưa dám tin nè!"
Lời này vừa được truyền ra, giống như miếng băng rơi vào chảo dầu, nhóm nhỏ sôi nổi trong nháy mắt.
"Có khả năng lắm đó! Hôm nay mấy chị em ở căn tin bảo chủ tịch Khuất đến ăn kìa!"
"Đúng đúng đúng! Chị em bộ phận tài chính cũng bảo hôm nay chủ tịch Khuất đuổi việc tài xế. Bác tài còn kể là chủ tịch Khuất sa thải hết giúp việc trong nhà nữa."
"Hm, hình như là công ty gặp tình huống gì rồi, chúng ta có nên tìm đường lui trước không, làm sơ yếu lý lịch cái đã? Tui có bạn học làm việc bên nhà họ Lục, một tháng lương ba mươi nghìn, còn có các loại phúc lợi này nọ nữa, tui rung rinh từ lâu rồi."
"Tui xem chị không phải là rung rinh với phúc lợi với tiền lương mỗi tháng mà là rung rinh vì chủ tịch Lục đúng không?"
"Hì hì, nhìn ra rồi cũng đừng nói toạc như vậy chứ. Tui thấy tin tức nội bộ đó, đêm nay chủ tịch Lộc mời khách ở trung tâm mua sắm gần đây, mấy người nói coi tui nên mặc bộ nào để tình cờ đi qua đây?"
"Váy dài màu da trời, da chị trắng mặc vào đẹp lắm đó..."
_______
Nhóm nhỏ lại sôi nổi nói về những chủ đề khác.
Sau khi thư kí đã mang cà phê vào rồi, Khuất Thiếu Tư không gọi nàng nữa.
Khuất Thiếu Tư xử lý xong đống giấy giờ chồng chất, cảm thấy có hơi đói mới đứng dậy.
Đang muốn đẩy cửa ra ngoài, nhìn thoáng qua cửa nhỏ, Khuất Thiếu Tư nhớ ra gì đó, chuyển bước ngay về phía cửa nhỏ.
Đẩy cửa nhỏ ra, phía trong là một căn phòng nghỉ cỡ 30m vuông, có tủ quần áo, phòng chiếu phim gia đình, sofa, còn có một cái giường 2m nữa.
Khuất Thiếu Tư ngày trước rất hiếm khi đến công ty, căn phòng này chưa bao giờ được thực hiện tác dụng của nó.
Đánh giá toàn bộ gia cụ, Khuất Thiếu Tư nảy ra một ý tưởng, ở lại công ty, tiền điện nước, tiền xăng đi làm rồi lại về nhà không phải là tiết kiệm được hết ư?
Hắn đi vào rồi dạo một vòng, coi như là vừa lòng, quyết định tối về lấy đồ dùng hằng ngày và quần áo đến đây. Từ nay về sau, ở lại công ty!
Ở trong phòng nghỉ hơn mười phút, chờ Khuất Thiếu Tư đến căn tin chỉ còn đồ ăn thừa những vẫn rất đa dạng, đồ ăn mặn ăn chay, món canh hay món hấp cái gì cũng có cả, nhìn sơ qua chỉ là đã nguội rồi.
Khuất Thiếu Tư do dự một lúc.
Chủ bếp nhìn mặt đoán ý, nói ngay: "Mấy món này nguội cả rồi, hay là chủ tịch Khuất ngài chờ cỡ mười phút, tôi bảo phòng bếp xào rau cho ngài."
Khuất Thiếu Tư vừa nghe thấy xào rau thêm lần nữa, chút do dự trong lòng không còn nữa: "Không cần, tôi thích ăn rau trộn."
Hắn cầm mâm cơm múc ngay mấy muỗng đồ ăn thừa, lấy chút cơm, bưng đến gần cửa sổ ngồi.
Ánh mặt trời chiếu vào, có thể làm ấm chút đỉnh.
_______
Chuông tan làm buổi chiều vang lên, Khuất Thiếu Tư tan làm đúng giờ, mấy người thư kí đang đứng trước thang máy nhân viên chờ đến lượt. Bên cạnh là thang máy chuyên dụng của hắn.
"Chào chủ tịch Khuất ạ." Nhìn thấy hắn đi đến, các thư kí trăm miệng một lời chào hỏi, trong đó có một người đi đến thang máy chuyên dụng của hắn, đang tính nhấn thang máy cho hắn: "Em ấn thang..."
"Không cần." Khuất Thiếu Tư kêu ngừng đúng lúc, tự nhiên mà đi đến phía sau các thư kí, "Tôi vào thang máy này."
Công ty họ Khuất tổng cộng có 21 tầng, một mình hắn đi từ tầng cao nhất đến tầng trệt, không có lời được đồng nào tiền điện hết.
Mấy thư kí: "..." Im lặng mà tránh khỏi vị trí phía trên.
Thang máy một đường đi xuống, dường như tầng nào cửa thang máy cũng mở ra cả, cũng không ngạc nhiên là tất cả nhân viên đã đặt một chân lên thang máy rồi, bỗng nhìn thấy Khuất Thiếu Tư thì nhanh chóng bay về, giả về để quên đồ ở chỗ làm phải quay lại lấy.
Vì thế mà thang máy ngày xưa vừa tan tầm là chen chúc hôm nay trống không, chỉ có Khuất Thiếu Tư và mấy thư kí.
Mày Khuất Thiếu Tư càng ngày càng nhăn, một cái thang máy chở được 30 người một lần, chỉ chở năm người thì thật quá lãng phí!
Đến tầng mười, không đợi nhân viên bên ngoài mở miệng, hắn nói trước: "Vào hết đi."
Trong chớp mắt, thang máy đã chật ních người.
Thang máy đi một đường lặng yên như tờ đến tận tầng hai. Khuất Thiếu Tư đi ra ngoài ăn cơm tối, phát hiện người khác chẳng ai nhúc nhích, hắn đầy chấm hỏi quay đầu lại: "Các cô cậu không ăn cơm tối ở căn tin à?"
Rất nhiều nhân viên chân đã đặt xuống rồi lại im lặng rút lên lại, trăm miệng một lời nói: "Chủ tịch Khuất, em về nhà ăn ạ."
Khuất Thiếu Tư gật đầu, xoay người đi về phía nhà ăn, mấy người nhân viên ai cũng thở phào nhẹ nhõm, liều mạng đưa mắt ra hiệu với đồng nghiệp: "Đóng cửa nhanh!". Đọc thêm nhiều truyện ở _ TRUмtгцу en. OгG _
Cửa thang máy sắp đóng lại, Khuất Thiếu Tư quay đầu đột ngột, trên mặt viết hai chữ khen ngợi: "Cố lên, nhớ giữ gìn thói quen tốt đẹp này nhé!"
Ding dong.
Thang máy theo tiếng chuông mà đóng lại, chiếu ngược lại khuôn mặt khϊếp sợ của đám người trong thang máy.
_______
Khuất Thiếu Tư ăn cơm tối xong, muốn đi lấy xe trong bãi đỗ theo phản xạ, nghĩ lại, cảm thấy phí tiền quá, dứt khoát đi bộ đến trung tâm thương mại gần nhất luôn.
Khuất Thiếu Tư trước giờ chỉ đến mua đồ, không rõ về mảng bán đồ, hắn không rõ lắm chỗ nào là chỗ mua lại hàng xa xỉ second-hand, tìm đại một cửa hàng đồng hồ mà đi vào.
Nhân viên coi quầy nhìn thấy Khuất Thiếu Tư, chạy nhanh đến chào, mỉm cười hỏi: "Ngài cứ nhìn tự nhiên, gần đây nhập thêm một lô mới..."
"Tôi không đến mua đồ." Khuất Thiếu Tư ngắt lời anh ta, trầm giọng hỏi: "Chỗ của anh, có mua lại đồ second-hand không?"
Sắc mặt nhân viên coi quầy khẽ đổi, nụ cười nhạt đi không ít, giọng nói cũng hơi không kiên nhẫn: "Cửa hàng chúng tôi không phải chỗ thu mua đồ cũ."
Sau đó xoay người đi.
Mà từ lúc Khuất Thiếu Tư bước vào cửa hàng kia, người đàn ông ngồi không xa đã nhìn về phía này.
Nghe được cuộc đối thoại giữa Khuất Thiếu Tư và nhân viên coi quầy, khoé môi hắn nhếch lên một chút, bỏ đồng hồ xuống, đứng dậy đi về phía Khuất Thiếu Tư.
Trong giọng nói mang ý cười.
"Chủ tịch Khuất muốn bán gì? Tôi mua."
________
Lời của editor: Dạo này hơi bận, để các bạn ủng hộ mình trên s1apihd.com chờ lâu rồi UwU
Cháo bí đỏ hạt kê rất tốt cho dạ dày đó các bạn, phải bảo vệ dạ dày đó nha, mình bị đau dạ dày mãn tính biết nó khó chịu đến mức nào đấy.