Hành Trình Huyền Thoại

Quyển 3 - Chương 17: Cô Gái Bí Ẩn

John nghe cô ấy nhắc đến chuyện người anh hùng kia, hắn thầm cười trong bụng, nhưng không muốn cho người khác biết về bí mật này của bản thân nên đáp: “ người trùng tên nhau cũng rất nhiều mà đúng không?”

Vi nhìn lên nhìn xuống John gật gật đầu nói: “ cậu nói đúng, được rồi mau để vũ khí ở ngoài mới có thể vào bên trong được.”

Vi

John nói: “ có thể cho tôi cầm theo nó vào được chứ? Thanh kiếm này tôi không muốn tách rời với nó.”

Vi lắc đầu nói: “ rất tiếc, đây là quy định, cậu đừng lo không ai lấy thanh kiếm ấy đâu mà lo.”

John suy nghĩ một lúc đành chấp nhận, dù sao đây cũng là nơi đất khách quê người,sau khi đưa binh lính tạm thời cất giữ thanh kiếm ấy Vi đưa tay vào bên trong nói: “ cứ đi thẳng vào bên trong hiện tại đoàn tham quan của cậu đang gặp gỡ với thị trưởng đấy.”

John gật đầu sau đó nhanh chóng tiến vào bên trong, đi qua vài cái hành lang nhỏ hắn đến được chỗ mọi người đang nói chuyện, thị trưởng là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, thân hình có chút mập mạp,khuôn mặt tròn tròn luôn nở nụ cười, ông ấy đang giới thiệu về thành phố cho mọi người trong đoàn tham quan.

John nhẹ nhàng đứng vào hàng, hắn nghe hết mọi chuyện mà thị trưởng kể về thành phố.

Viện phó Gillad cười nói: “ thị trưởng Samson quả nhiêu có khả năng ăn nói, mọi chuyện ngài kể nghe thật hấp dẫn.”

Thị trưởng thành phố tên là Samson ông ấy chính là thị trưởng duy nhất trong lịch sử của thành phố Piltover ngồi trên chiếc ghế này hơn mười năm, nói như thế cũng hiểu ông ấy rất được lòng những người dân tại Piltover này.

Thị trưởng Samson cười nói: “ viện phó nói thế là khen ta quá rồi, tối nay ta mời mọi người cùng ăn, sau đó ngày mai sẽ dẫn mọi người đi tham quan một vòng quanh thành phố thấy thế nào.”

Viện phó Gillad gật đầu: “ được thị trưởng mời thì còn gì bằng.”

“vậy mọi người mau đi theo ta, ta dẫn mọi người đến phòng ăn, tất cả đều được ta chuẩn bị sẵn cả rồi.”- Thị trưởng đưa tay dẫn đường nói.

Viện phó Gillad gật đầu sau đó bước đi theo ông thấy John đã ở trong hàng cười nói: “ đã dẫn cậu bé về rồi à?”

John gật đầu.

Tối hôm đó, thị trưởng cùng mọi người trong đoàn ăn uống rất vui vẻ, những món ăn ngon nhất và đặc trưng nhất của thành phố Piltover đều được đưa lên. Tiếng cười nói rôm rả cả căn phòng.

Viện phó Gillad nói: “ thị trưởng, nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như ngài có một người con gái đúng chứ? Vậy sao tối nay không thấy cô ấy xuất hiện.”

Thị trưởng cười ngượng ngùng nói: “không dấu gì ngài, con gái ta chính là cảnh sát trưởng của thành phố Piltover này, công việc của nó rất bận rộn, vốn dĩ là tối nay nó sẽ đến ăn cùng chúng ta nhưng ai ngờ lại có một vụ án nên không thể đến được.”

“ồ”- Viện phó Gillad ồ kinh ngạc nói: “ con gái ngài là cảnh trưởng trưởng à, ha…ha…. Đúng là cha nào con nấy, đều giỏi như như.”

“ha…ha….”- thị trưởng Samson cười ha hả khoái chí.

Cùng lúc đó tại một ngôi nhà bên trong thành phố Piltover, một cô gái trên lưng đeo một cây súng ngắm rất dài, đầu đội chiếc nón cao, cô mang trên người một chiếc váy ngắn để lộ đôi chân thon dài, chiếc áo nửa kín nửa hở động lòng người. Mặc dù ăn mặc như thế nhưng tuyệt nhiên không có một ánh mắt nào dám nhìn vào cô.

Khuôn mặt xinh đẹp nhưng pha chút gì đó lạnh lùng, cô nhìn qua hiện trường trước mắt, những cổ máy bị nổ tung, vách tường bị bể nát………

Một thanh niên cao to vạm vỡ mang trên mình chiếc áo khoác dài đến tận đầu gối, khuôn mặt điển trai tiến đến cạnh cô nói: “ cảnh sát trưởng, cô thấy thế nào?”

Hóa ra cô gái kia chính là cảnh sát trưởng của thành phố Piltover- Caitlyn, cô ấy liền đáp: “ tình hình ở đây tôi nghĩ có lẽ là do một tai nạn trong lúc thí nghiệm của giáo sư mà ra thôi, Jayce anh đừng quá đau buồn.”

Caitlyn

Jayce thở dài gật đầu nói: “ đúng như tôi nghĩ, hài….ông ấy thật là quá cố chấp, tôi đã nói rất nhiều, không thể nào tạo ra được loại máy như thế cả…”

Caitlyn vổ vai anh ta nói: “ được rồi, cậu mau lo thu dọn và làm tang lễ cho giáo sư, tôi còn có rất nhiều việc để làm.”

Jayce gật đầu nói: “ tối nay thực sự làm phiền cô rồi,hình như tối nay cô có hẹn đúng chứ?”

Caitlyn cười lắc đầu: “ không sao cả đâu, chuyện này vẫn thường xảy ra mà, cha tôi nhất định hiểu,à đúng rồi, hôm nay có đoàn tham quan từ học viện ma pháp đến, chắc ngày mai họ sẽ đến tham quan nơi cậu làm, đến lúc đó đừng làm mất mặt thành phố đấy.”

“ha…ha….”- Jayce đột nhiên cười lớn: “ có bao giờ tôi làm điều gì khiến thành phố ta bị mất mặt chưa!”

“được rồi tôi phải về đây, dạo này có một số thông tin báo rằng có vài tên rất khả nghi đột nhập vào thành phố, nếu cậu có tin tức gì báo lại cho tôi biết.”- Caitlyn trước khi đi để lại lời nhắn.

Jayce xoay lại nhìn vào đống đổ nát trước mặt thở dài nói: “ thật sự là đáng tiếc mà.”

Jayce

Tối nay John xin viện phó được trở về sớm vì hắn cảm thấy không được khỏe, chung quy là bởi vì những bữa tiệc của giới quý tộc khiến hắn không chút quen thuộc. Đi trên con đường được chiếu sáng bởi những ánh đèn điện, hắn trong lòng đột nhiên nỗi lên một cảm giác buồn buồn, hắn nhìn cánh tay bị mất của mình, hắn nhớ đến lúc trước, khi ở trên xa trường hắn tung hoành ngang dọc, khi ở bên những người hắn thích, hắn có thể tùy ý phóng túng, thế mà giờ đây hắn thực sự cảm thấy quá trống trải.

“he…he…cô gái…đừng chạy…đêm nay ở với bọn anh đi.”

Đột nhiên một tiếng nói đầy vẻ dâʍ đãиɠ lọt vào tai của John, mặc dù không thể sử dụng sức mạnh phép thuật nhưng với khả năng nghe cực thính của mình hắn vẫn có thể nghe những âm thanh cách đó khá xa.

John xoay về hướng bên trái chạy thật nhanh về hướng đó, đi qua vài con hẻm gấp khúc hắn bắt gặp hai tên thanh niên một tên thì mập như cái thùng phi, một tên thì ốm tong teo như que củi, hai tên này đi cùng nhau thực sự quá hợp, chỉ có điều cái hành động mà chúng đang làm lại không hay chút nào.

Bọn chúng đang cố sức làm cái trò bỉ ổi với một cô gái trong con hẻm này, cô gái ấy liên tục lùi lại, nhưng không hề la hét hay có bất cứ hành động nào.

Tên mập xoa xoa hai lòng bàn tay nói: “ kìa em….đừng đi, đêm nay phục vụ anh đi.”

“đúng phục vụ phục vụ đi…he….he…”- tên ốm còm nhom kia nói theo.

“soạt”- Tên mập ngó vậy mà thật nhanh, tay phải hắn nhanh chóng nắm lấy vai của cô gái rồi xoa xoa cười dâʍ đãиɠ nói: “ vai em thật mềm, ha..ha…đêm khuya đi ngoài đường thế này…thực sự là muốn câu dẫn mấy anh mà.”

“dừng tay”- Cánh tay cô gái đột nhiên phửng lên ngọn lửa màu tím, ngay khi cô định làm điều gì đó thì đột nhiên một tiếng nói từ phía sau vang lên, tiếp theo đó là “bịch”- một cước mạnh như một thanh sắt đánh vào người, khiến ả mập ú ấy hộc máu lăn vài vòng ra đất.

John đứng trước mặt cô gái, ánh mắt hắn nhìn lũ dâʍ đãиɠ trước mặt nhìn những con thú hoang, tức giận nói: “ ta cho các người ba giây để cút khỏi đây.”

“1”

“con mẹ ngươi, ngươi nghĩ ngươi là ai cơ chứ?”- tên còm nhom ấy rút trong người ra một con dao lao đến đâm vào người John.

“bịch”

Dễ hơn ăn kẹo, John đã cho tên còn nhom ấy lăm theo tên đồng bọn của mình vài vòng trên đất, máu chảy đầy miệng.

“2”

“chúng ta gặp thứ dữ rồi, chạy mau”

Hai tên kia quá sợ hãi lập tức bỏ chạy thật nhanh, John xoay người nhìn cô gái trước mặt, dưới ánh trăng sáng khuôn mặt cô gái hiện lên, đôi mắt John đột nhiên tỏ ra kinh ngạc, cả người hắn cứng đờ ra như một tượng đá.

Vóc người thon thả lồi lõm động người, mặc dù khoắc lên trên mình một bộ quần áo khá cũ kí và có vài chỗ rách nát nhưng vẫn không thể nào che đi những đường cong tuyệt mỹ của cô, đôi chân thon dài lộ qua những vết rách trên chiếc quần của mình, không vì thế mà làm cô xấu đi, có cảm giác dù cô ấy mang đồ gì thì cũng đều rất mê người. Khuôn mặt đầy đặn,chiếc mũi cao cao, đôi mi dài kết hợp với khuôn mặt tạo nên một vẻ đẹp khiến lòng người mê mẩn, có cảm giác như khi nhìn vào khuôn mặt ấy những hào quan ánh sáng đủ màu sắc liên tục xuất hiện, chiếc môi anh đào đỏ đỏ không có tí phấn son, vừa giản dị vừa mê người, đặc biệt cái khí chất mà cô phát ra khiến người đứng cạnh cứ như đang lạc vào nơi gì đó đầy bí ẩn đầy hoang mang.

Đôi mắt xinh đẹp kia, đôi con ngươi màu tím kì lạ mang đầy vẻ huyền ảo, khuôn mặt xinh đẹp, nước da trắng như tuyết, mái tóc tím dài đang bay theo từng đợt gió thổi ngang qua, tất cả đều xuất hiện dưới ánh trăng sáng. Trước mặt John, một bức tranh tuyệt mỹ lần đầu tiên hắn thấy.

John đứng đơ cả người hắn thực sự không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này thế nào? Đẹp? một chữ không thể diễn tả. Nếu so sánh cô với Sona hay những người con gái trước đây hắn gặp thì mỗi người một vẻ khác nhau, tuy nhiên cái khí chất mà cô gái trước mặt có là thứ khí chất quá mức đặc biệt mà không ai có cả, vừa mang chút bí ẩn vừa chút gì đó khiến mình phải lao vào tìm hiểu.

Đôi mắt xinh đẹp chớp chớp nhìn hắn, cánh tay phải mảnh mai, nhẹ nhàng đưa lên má hắn vuốt nhẹ, cái vuốt ấy khiến John giật nảy người choàng tỉnh, hắn lùi lại một bước nói: “ là cô sao? Cô gái mà ta đã gặp ở trong hẻm lúc chìu nay.”

Cô gái có mái tóc tím gật gật đầu, John kì lạ nhìn cô ấy không hiểu sao hắn có cảm giác rất lạ, nó giống như có gì đó kết nối giữa hai người vậy.

John cố gắng giữ vứng tâm trạng nói: “ cô tên gì vậy?”

“tôi tên gì?”

“tôi là ai?”

“á”

Đột nhiên cô gái ấy ôm đầu hét lên đau đớn, cô ngồi bệch ra đất đau đớn ôm đầu mình, cô liên tục hỏi tên mình là gì, rồi mình là ai. John ngay lập tức nhận ra cô ấy có lẽ đã mất trí nhớ, hắn ngồi cạnh cô, tay giữ chặt vai nói: “ không sao không nhớ thì không cần phải cố gắng…đừng suy nghĩ nữa.”

“không? Tên? Tôi tên gì? Tôi là ai? Tôi là ai?”- Cô gái ấy cứ liên tục lẩm bẩm những từ đó.

John thấy tình trạng của cô gái ấy càng ngày càng như vậy thì vô cùng lo lắng, hắn nhìn quanh khu vực cạnh đó, đột nhiên hắn thấy những cửa tiệm bên đường, ngay lập tức hắn nói: “ cô tên là Sally Alberona…phải đúng rồi là Sally Alberona.”

“sao? Đấy là tên tôi à?”- Cô gái ấy ngẩn đầu lên nhìn hắn, đôi mắt mông lung nhìn hắn một cách khó hiểu.

“Sally, đấy là tên tôi,tên của tôi là Sally…….”- Cô gái ấy đột nhiên bỏ chạy, cô liên tục gọi cái tên mà John trong nhất thời nhìn những cửa tiệm bán hàng bên đường mà nghĩ ra.

Hắn nhìn cô gái xinh đẹp ấy thở dài, hắn xoay người trở về khách sạn, ngày hôm nay thực sự có quá nhiều chuyện xảy ra.

………………………

Những ngày tiếp theo sau đó, hắn không còn gặp lại cô gái tóc tím ấy nữa, buổi sáng cùng những người trong đoàn tham qua hắn đi một vòng xung quanh thành phố Piltover để tham quan đủ mọi nơi, từ học viện khoa kĩ cho đến những di tích, những kiến trúc nổi tiếng tại Piltover như: Cảng công nghệ cao Piltover, Tòa nhà tại trung tâm thành phố Chruno-Poreter……

Sau những buổi tham quan và tìm hiểu về thành phố Piltover đến chiều, John thường hay đến khu xóm nghèo để tham đám nhóc Ricky, trong những ngày này hắn cũng làm quen với Janna lẫn Rebeca, tình cảm giữa họ ngày một tiến triển tốt đẹp, những buổi ăn tối cùng nhau, mặc dù thức ăn có chút đạm bạc nhưng điều đó không quan trọng, nhiều lúc hắn có cảm giác đấy như một gia đình vậy. Đến đây chơi nhiều ngày hắn mới biết Janna vốn không phải người của thành phố Piltover, cô sinh ra tại Zaun, một thành phố gần với Piltover nhưng so với Piltover hai thành phố như hai thế giới khác nhau.

Rồi một ngày vì không chịu nổi cuộc sống tại đó cô đã bỏ đi đến sống tại Piltover này, cô làm quen và kết bạn được với Caitlyn cho nên cô vẫn thường hay hỗ trợ Caitlyn truy bắt tội phạm. Janna vốn xuất thân là một đứa trẻ mồ côi, cho nên khi đến đây cô rất quan tâm những đứa trẻ vô gia cư như Rebeca và Ricky, cô luôn cố gắng giúp đỡ bọn chúng.

Đêm nay trăng thật sáng, John ngồi trên một chiếc ghế gỗ dài đặt bên ngoài căn nhà của đám nhóc Ricky và Rebeca, đôi mắt hắn không hề rời đi ánh trăng ấy, cảm xúc lúc này thật khó diễn tả, hắn nhìn ánh trăng nhớ đến Diana, không biết giờ này cô thế nào rồi, đã tiếp nhận được bao nhiêu sức mạnh tối thượng từ cô gái ấy rồi, hắn lại nhớ đến Nami người con gái duy nhất có kết nối sinh mệnh với mình, nếu mình chết thì Nami cũng chết, đây là điều hắn không hề mong muốn, hắn nhìn qua cánh tay bị mất của mình, một sự đau khổ trào dâng,hắn nghĩ: “ nếu như Nami kết nối sinh mệnh với mình thi khi cánh tay này bị mất chắc chắn cô ấy cũng sẽ cảm nhận được, Nami,bây giờ em sao rồi?”

“trông anh hình như đang nghĩ ngợi điều gì nhỉ?”- Janna xinh đẹp tiến lại ngồi cạnh hắn, mùi hương trên mái tóc vàng của cô phả vào mũi hắn khiến hắn nhất thời bị cuốn hút. John cười nói: “ chỉ là nghĩ về quá khứ chút thôi.”

Janna cười nói: “ anh biết không, tên anh rất giống với một vị anh hùng mà dạo này mọi người hay truyền tụng nhau,hì….cái tên ấy có lẽ khá đặc biệt.”

John nhìn Janna cười nói: “ cô nghĩ sao về người anh hùng đó?”