''Em biết em cũng có lỗi. Em cho là em có thể chịu được…….Nhưng mà bây giờ em không chịu được. Em thật ích kỷ, bởi vì trước kia em cảm thấy anh có lẽ sẽ thích em cho nên chuyện gì em cũng nguyện ý nhẫn nhịn, Nhưng mà………''. Cô nói không được nữa. Đây là lần đầu tiên cô thổ lộ với anh, nhưng mà cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ thổ lộ với anh trong tình huống này.
Nghe xong tất cả những lời trong lòng của cô anh ngây ngẩn cả người. Cho đến bây giờ anh trước mặt Thì Đông luôn chín chắn. Nhưng bây giờ anh lại luống cuống, anh hiểu cá tính của cô, một khi cô đã nói ra khỏi miệng thì có nghĩa là cô đã quyết định chắc chắn. Cô không phải là loại người thuận miệng nói lời đe dọa với người khác.
''Thì Đông. Anh không muốn nghe. Em không thể làm như vậy''. Anh cố gắng bình tĩnh ''Em nhất định phải chờ anh, nếu không anh sẽ đánh mông em''. Anh âm thầm hy vọng đe dọa cô có hiệu quả.
Diêu Thì Đông nghe xong, cười khổ một chút. Lúc này mà anh vẫn không quên uy hϊếp cô?
''Em có nghe không?''. Đầu bên kia điện thoại ép cô hứa hẹn.
''Em biết, em nghe rồi………''. Cho dù anh đến thì cũng thay đổi được gì đâu? Cô thật sự không muốn quan hệ hai người trở nên không thể cứu vãn được nữa. Nếu cô không xúc động nói ra miệng, tương lai hai người vẫn duy trì quan hệ học trưởng và học muội đúng không?
Chẳng qua hiện tại nghĩ lại cũng đã quá muộn.
Anh đi tới bên người cô thì cô vẫn còn đang ngủ, dưới viền mắt của cô có dấu hiệu mệt mỏi nhàn nhạt. Anh rất may mắn bởi vì trước đó cô đã thông báo cho lễ tân khách sạn, nếu không thì sẽ phải đánh thức cô rồi.
Thấy cô bình an vô sự, anh mới bắt đầu có cảm giác mệt mỏi. Mười tiếng qua thật khó khăn với anh, anh ngồi trên máy bay không ngủ được chút nào. Anh không ngừng nghĩ tới giọng nói đau thương của cô ở trong điện thoại, còn là những lời nói thật lòng. Anh biết anh có rất nhiều thói hư tật xấu, các bạn bè của anh cũng cười anh có cá tính cổ quái lại khó trị. Nhưng thất bại nhất của anh không chỉ như thế, đến hôm qua anh mới phát hiện ra, thì ra mẹ anh, người đã nuôi dưỡng anh hơn mười năm cũng không hiểu rõ tính cách của anh.
Đúng. Anh rất khó trị.
Đúng. Anh rất biếи ŧɦái, càng yêu thích vật gì thì lại càng bắt nạt nó.
Đúng. Người nào bị anh yêu thì người đó rất xui xẻo.
Trước kia anh không cảm thấy như vậy, nhưng bây giờ anh cảm thấy Thì Đông rất đáng thương. Bởi vì anh chưa bao giờ yêu thích một ai như vậy, cho nên anh dung tất cả thủ đoạn tồi tệ đối với cô.
Không sai! Anh rất thích bắt nạt cô. Lúc đầu là bởi vì cô phản ứng rất thú vị. Sau lại phát hiện vành mắt cô đỏ ửng, ngấn nước mắt thật đáng yêu, đáng yêu đến nổi anh không nhịn được trêu chọc cô. Không cẩn thận đã mất khống chế, càng làm càng quá phận, nhưng anh thật sự không muốn làm cho cô đau lòng.
Nhưng mà, nhìn cô gái trước mắt này hình như bị anh phá hỏng rồi. Đúng như cái tên họ Mạc kia nói.
Thế nhưng, cô cũng làm anh thất vọng. Sau khi trải qua sự dạy dỗ tỉ mỉ của anh, sao cô lại vô dụng như vậy, nhanh như vậy cô đã buông tay. Anh không đáng để cho cô tiếp tục thích nữa sao? Sao không kiên trì thêm chút nữa?
Anh vuốt ve những sợi tóc rối của cô, nghiêng người hôn cô.
''Xin lỗi……….''. Anh thì thầm nói. Đây là lần đầu tiên anh nói thật lòng như vậy! Nếu như cô còn không nhận thì thật là không biết phân biệt đúng sai.
Nhưng mà, dĩ nhiên là cô không thể có phản ứng gì, cô ngủ say như đầu heo.
''Con mẹ nó! Anh nói thành ý như vậy mà em cũng không dậy à?''. Anh kề mặt vào cô nói nhỏ ''Được rồi! Cùng lắm thì sau này anh bắt nạt em ít đi một chút là được, nhưng muốn anh không bắt nạt nữa là không thể nào. Em có biết tâm tình của anh không? Anh ở nước Mĩ ba năm nhàm chán đến muốn chết, anh mới bắt nạt em có chút xíu như vậy mà em đã không chịu nổi? Em có còn cảm thấy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi xem phim kinh dị không?''. Đường Ẩn Khiêm chống ở trên cái trán của cô lẩm bẩm.
Nói một lúc, anh rốt cuộc không chịu nổi bộ dạng giống như tên ngốc mà lầm bầm lầu bầu một mình. Anh trả thù cô bằng cách hung hăng cắn mũi cô từ trên xuống dưới, thấy cô đau đến hơi nhíu mày, tâm trạng mới thoải mái một chút.
''Xin lỗi em……..''. Xem ra anh đối xử với cô rất xấu xa rồi!
Đường Ẩn Khiêm dịu dàng vuốt giữa hàng lông mày của cô. Sau đó mở hành lí lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Trong thoáng chốc, Diêu Thì Đông hình như nghe thấy giọng nói của anh, cô cố hết sức mở ra mí mắt nặng nề, nhưng không nhìn thấy bóng người nào. Mang theo sự thất vọng cô lại nhắm mắt ngủ say.
Anh tắm xong trở về phòng, rất tự nhiên bò lên giường của cô. Cô đang mặc áo tắm của khách sạn, bao bọc chặt chẽ. Anh đáng tiếc ''Chậc'' một tiếng, tốn năm giây suy nghĩ có nên cởϊ áσ tắm của cô rồi đổ lỗi cho tư thế ngủ của cô. Uhm……Thôi. Chờ tinh thần anh phục hồi trở lại sẽ tính toán với cô. Vì vậy anh ôm cô vào trong ngực, vui vẻ mà đi tim Chu công.
Sau khi anh ngủ, Diêu Thì Đông lại tỉnh, có chút không biết được mình đang ở đâu. Cô nháy mắt vài cái, mới nhìn thấy gương mặt ở trước mắt.
Nhìn thấy anh,Diêu Thì Đông có chút kích động, kìm lòng không được đưa tay lên sờ mặt anh, cẩn thận suy nghĩ về anh. Thật ra thì cô đã phát hiện từ sớm là anh và Legolas không giống nhau. Anh có dáng người đậm nét phương Đông, có một đôi mắt phượng, khuôn mặt tương đối nhọn, mũi lại rất thẳng; mà môi của anh so với Legolas hơi dày. Người ta nói môi mỏng thường nói những lời nói cay nghiệt, còn nói đàn ông môi mỏng đều rất bạc tình. Nhưng cô lại thấy anh không giống một người đàn ông tốt. Nhưng mà, cô chính là thích anh, chính là muốn ở bên cạnh anh……..Haiz! Cô không biết mình phải làm sao bây giờ, cô chỉ biết cả đời này cô chỉ yêu một mình anh, cô không thể yêu được người khác.
Cô tựa sát vào trong ngực anh, nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ sau khi tỉnh lại sẽ đối mặt với sự chia ly.
Từng trận mưa hôn rơi vào má cô, dưới cổ, trước ngực, trên đùi………Đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê cô không nhịn được bật cười, phẩy tay giống như đang xua đi chú cún nhỏ. Thế nhưng hai tay của cô đột nhiên bị nắm lấy, cô không chịu nổi xúc cảm nong nóng bên tai, đành phải mở mắt ra………….
Mắt cô vừa mở, môi hồng lập tức bị chiếm lấy. Anh dùng đầu lưỡi cạy môi cô, trong lúc cô chưa kịp thở đem hơi thở của anh xâm nhập vào bên trong miệng lưỡi của cô, cùng cô ôm hôn triền miên.
Anh nhiệt tình như một dã thú đói khát, không ngừng đòi lấy sự ngọt ngào trong miệng của cô. Trời mới biết anh đã muốn làm như vậy từ lâu rồi, nếu không phải tại cô có quan niệm bảo thủ, tư tưởng truyền thống……..Anh gặp quỷ mới có thể khắc chế du͙© vọиɠ của mình, hại anh kìm nén đến nội thương. Mà cái cô gái ngu ngốc này lại nói cho anh biết, cô không chơi! Sau khi để cho anh chờ cô lâu như vậy, cô cho là cô còn có quyền lên tiếng sao?
Diêu Thì Đông nằm ở trên giường, tay nhỏ bé mềm mại chống đỡ bả vai của anh. Cô không có chỗ có thể trốn, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Nụ hôn này làm cho cô tan ra, từ giằng co lẫn nhau giữa môi và lưỡi, cô cảm thấy hơi thở thân mật trước nay chưa từng có. Anh chắc muốn nhiều lắm, khiến cho cô thiếu chút nữa không thở nổi. Khi cô cho là cô sẽ vì nụ hôn này hít thở không thông mà chết thì anh đột nhiên thả ra, theo bản năng cô hít thở lấy không khí, còn chưa xong anh lại chờ không được lại hôn cô.
Cô giống như nghe thấy âm thanh sôi trào trong đầu mình, nóng bỏng khiến cô không cách nào suy nghĩ được. Cô không tự chủ bởi vì anh mạnh mẽ chiếm đoạt mà ưm ra tiếng. Còn anh vì âm thanh khiêu gợi của cô mà càng thêm nóng bỏng, cho đến khi trong hơi thở của bọn họ không phân biệt được là của ai……….
''Học trưởng…..''. Thật vất vả kết thúc nụ hôn điên cuồng nóng bỏng, cô mơ mơ màng màng xụi lơ ở trên giường yêu kiều gọi anh. Hoàn toàn không biết lúc này cô hấp dẫn như thế nào. Cũng không phát hiện âm thanh của cô ngây thơ mê người như thế nào.