Nhất Bác nằm trườn dài trên chiếc ghế sofa, lúc lúc lại liếc nhìn đồng hồ.
- Đã quá nửa đêm rồi, sao anh còn chưa về.
Lạch cạch.
Cậu vờ giận dỗi, nhắm chặt mắt phồng phồng má.
- Được rồi, dậy đi. Đừng giả vờ nữa, anh biết là em chưa ngủ.
Im lặng.
- Nến à, cậu nói xem bánh kem đã có rồi, người chúc cũng có luôn mà chủ nhân của nó lại không muốn ăn, bỏ thì lãng phí lắm.
Nhất Bác ngồi bật dậy chạy vội vào bàn ăn.
- Ai, ai nói là em không ăn chứ.
- Ồ, dậy rồi à. Nào thổi nến, chúc mừng cún con 20 tuổi rồi.
- Em không phải cún con.
- Được, là cún bự a.
- Hứ.
- Được rồi, đừng dỗi nữa cắt bánh đi.
Một lớn một nhỏ ngồi ăn đến vui vẻ, nhưng phản chiếu qua ánh mắt của người qua đường chỉ là một kẻ điên có vẻ ngoài tuấn mỹ.
Sáng hôm sau, A Thành đến gọi cửa nhà Tiêu Chiến.
- Mới sáng sớm, cậu tới đây làm gì.
- Cậu quên rồi sao, hôm nay phải đi tái khám rồi.
"Anh có bệnh sao. Từ khi nào vậy, anh không biết thế"
- Ừm cậu đợi tôi một lát.
Nói rồi anh xoay người vào trong đi thay một bộ đồ khác. Trước khi đi, anh đứng dưới lầu nói vọng lên.
- Nhất Bác, đồ ăn anh để trên bàn, dậy nhớ hâm lại ăn nha.
Ánh mắt A Thành chợt thoáng lên một chút đau lòng.
"Tiêu Chiến, cậu quên rồi, triệt để quên rồi".
(...)
Sau khi thăm khám tâm lý xong, A Thành chở anh đến một nghĩa trang ở sườn đồi.
- Đi thăm ai thế.
- Đến đó rồi cậu sẽ biết thôi.
Nhớ lại, tại phòng khám tâm lý. Bác sĩ Trần đã nói chuyện riêng với A Thành về bệnh tình của anh.
- Cần cho người bệnh trực tiếp đón nhận sự thật. Tình trạng này còn kéo dài nữa, e sẽ bào mòn đi thực tại của bệnh nhân.
- Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.
A Thành dừng xe lại ở một nghĩa trang rồi cùng Tiêu Chiến bước xuống.
(...)
Cả hai đứng trước một ngôi mộ đã được quét dọn sạch sẽ, trên bình hoa là bạch mẫu đơn trắng toả hương.
- Ngôi mộ này, không có tên cũng chẳng có hình. Tôi, quen biết người này sao.
- Phải, cậu ấy hằng năm đều đợi cậu đến viếng.
Anh dường như chẳng có ấn tượng gì về một người bạn đã mất nhưng nơi ngực trái lại ẩn nhẫn đau.
- Người này, sao lại trùng năm sinh với Nhất Bác vậy.
Một bên A Thành đứng nhìn biểu cảm có chút biến chuyển của anh, mà cảm thấy xót xa.
"Tiêu Chiến 3 năm rồi, cậu ấy đã mất rồi mà còn là trước mặt anh. Nó đau lắm đúng không hả, nhìn người mình nhất mực bảo bọc trong vòng tay từ từ lịm dần mất đi hơi thở.
Kẻ đáng tội, cũng đã chết rồi nhưng mà chưa đủ có phải không? Một người mất đi, sụp đổ cả bầu trời ấm áp, nụ cười biến mất, giá lạnh tâm cang mà hung thủ lại không chỉ là một người".
- A Thành, cậu khóc à. Thân lắm sao? " Ánh mắt Chiến nhìn vào ngôi mộ"
- Không thân lắm.
- Về thôi, muộn rồi. Nhất Bác vẫn đang đợi tôi.
Tiêu Chiến nở một nụ cười ấm áp ngập tràn.
"Tiêu Chiến, mãi giữ nụ cười này nhé. Nó đẹp lắm".
Hai thân ảnh khuất dần đi. Từ sau một cái cây ở gần đó một bóng người bước ra nhìn vào ngôi mộ nhíu chặt mày.