Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tôi ngã ngoài bậc thang, trong đầu chỉ còn chút ý thức mơ hồ, hình như thậm chí tôi thấy Cố Đình Sâm ấm áp kia đang gọi tôi từ sát bên tai tôi…
“Thời Sanh, cô tỉnh lại ngay! Cố gắng lên!”
Trong mơ hồ, hình như tôi lại nghe thấy một giọng điệu đau thương. Anh khẽ khàng cầu xin tôi: “Chỉ cần cô không sao… tôi sẽ đồng ý yêu đương với cô, cả đời cũng được.”
Tôi có một giấc mơ, địa điểm là ở biệt thự nhà họ Thời. Nhà tôi có ba mẹ tôi và cả Cố Đình Sâm, họ trò chuyện quen thuộc và bàn bạc về buổi tiệc sinh nhật thứ hai mươi ba của tôi.
Tôi đứng ở chỗ ghế sô pha nghe giọng nói ấm áp của Cố Đình Sâm: “Sanh Nhi thích màu đỏ nên buổi tiệc dùng hoa hồng đỏ để trang trí đi, lúc đó con sẽ tự chơi một bản nhạc piano ở buổi tiệc.”
Cố Đình Sâm có vẻ mặt dịu dàng, đôi mắt tỏa ra thứ ánh sáng hiền hậu, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu xuống người khiến anh càng có vẻ điển trai và hiền lành. Tôi muốn giơ tay sờ chân mày của anh nhưng ngón tay cứ xuyên thẳng qua anh rồi dừng lại đầy trống rỗng giữa không gian. Tôi hoảng hốt gọi tên anh, nhưng anh chẳng hề đáp lại tôi câu nào, tôi khóc đến vô cùng buồn khổ, nhưng một giây thoáng qua, tôi chỉ thấy một mảng trắng xoá.
Tôi vội mở mắt, thấy bản thân đang nằm trong phòng bệnh, trên người vẫn còn mặc bộ váy áo sáng màu lúc trước, còn người đứng bên cạnh tôi là Cố Đình Sâm với vẻ mặt lạnh lẽo.
Hình như vì đã gặp được một Cố Đình Sâm dịu dàng như thế ở trong mơ, nên cuối cùng tôi không chịu nổi anh lạnh nhạt như trước mắt. Tôi nhắm mắt lại rồi thản nhiên hỏi: “Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Đình Sâm cụp mắt không đáp. Chủ tịch Cố bất ngờ đẩy cửa phòng bệnh đi vào tới, ông ấy lạnh lùng nhìn thoáng qua Cố Đình Sâm rồi giận dữ nói: “Lúc nãy con ngã xuống, mặt con toàn máu không, khiến ba giật cả mình. Nếu không phải do người đàn bà kia của nó thì sao con lại chạy đến bệnh viện rồi để xảy ra loại chuyện này? Sanh Nhi, bình thường con quá bao dung cho Đình Sâm, nó là người chồng mà con phải quản lý cho tốt vào!”
Chồng…
Tôi nhớ rõ mình vừa ly hôn xong.
Tôi ngước mắt nhìn về phía Cố Đình Sâm, thấy khuôn mặt sắc sảo của anh vẫn cứ lạnh băng tận xương, hình như chẳng thèm để ý đến lời nói của ba anh. Tôi cười nói: “Ba, bọn con ly hôn rồi.”
Nghe thế, đột nhiên đồng tử của Cố Đình Sâm co lại, vẻ mặt của chủ tịch Cố cũng lộ ra vẻ giật mình, chắc bởi hồi sáng tôi đã chào ông ấy. Rồi ông ấy nhanh chóng phản ứng lại mà hỏi: “Con mới nói chuyện này hồi sáng thôi mà, sao lại nhanh như vậy…”
Tôi mím môi rồi hỏi lại: “Nhanh lắm à? Ba năm trước Cố Đình Sâm đã muốn ly hôn rồi, kéo dài đến lúc này thì ai cũng không có lợi lộc gì cả. Đúng rồi, con không giỏi buôn bán lắm, tập đoàn Thời Gia mà ở trong tay con thì sớm muộn gì cũng sẽ sẽ tiêu hao hết, con để lại cho mọi người vậy, dù có sáp nhập với tập đoàn Cố gia thì con cũng không có ý kiến.”
Ông ấy thở dài: “Con đang hoàn toàn chắp tay nhường lại đấy…”
Tôi chịu đựng cơn đau đớn ở bụng mà đứng dậy rời khỏi bệnh viện, Cố Đình Sâm đi theo bên cạnh tôi. Tôi đang định thử lái xe rồi khỏi thì anh lại dừng chiếc Maybach màu đen trước mặt tôi.
Tôi nhướng mày hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Lên xe, tôi đưa cô về nhà.”
Cố Đình Sâm chưa từng để tôi ngồi xe của anh, lúc này hai người ly hôn thì lại càng không có lý do để ngồi nữa. Tôi thản nhiên nhắc nhở: “Không cần đâu, xe của em cũng ở đây mà. Em cũng đâu thể ném nó ở đây chứ? Cố Đình Sâm, hợp tan trong vui vẻ đi, anh vẫn nên dùng thái độ như người xa lạ với em đi.”