Cặp Đôi Trời Định

Chương 19

Chương 19: Cái được gọi là động phòng hoa chúc
Ngày thành hôn, cô dâu nổi cơn xù lông xù cánh cuối cùng cũng gặp được chú rể mà mình muốn lấy.

Không có cảnh chú rể đưa tay vén khăn voan, không có rượu giao bôi cũng không có động phòng hoa chúc. Tất cả những thứ Tân Mi tưởng tượng vừa nãy đều không xảy ra, lúc này chú rể không mặc áo cưới đang đứng trước mặt cô dâu, đôi mắt biến thành một màu đỏ.

….Chẳng lẽ hắn bị đau mắt hột?

Tân Mi nhìn đôi tay mình, rồi lại nhìn hắn, nàng đang xem xét mình nên trực tiếp chạy lên đập hắn một trận thành nhân bánh bao, hay là nàng nên khoan hồng độ lượng cho hắn một cơ hội giải thích, tỏ rõ phong thái hiền thục của người vợ hiền đây.

Không đợi nàng đắn đo, cân nhắc, chú rể đã mở miệng trước: “Cô thả Tư Lan ra đi, ta ở đây rồi, có chuyện gì cứ nói với ta là được.”

Nàng ném Tư Lan sang một bên, bỗng nhiên nàng cảm thấy tình cảnh trước mắt rất giống những vở kịch hàng đầu người ta vẫn diễn trên sân khấu.

Ngay sau đây nói không chừng Lục Thiên Kiều sẽ bày ra vẻ mặt lạnh lùng như muốn đẩy người khác ra xa cả ngàn dặm, rồi hắn sẽ dùng đôi môi mỏng lạnh như băng thốt ra những lời vô cùng cay nghiệt như: “Từ trước tới giờ ta chưa bao giờ thích cô”, “Tất cả chỉ là cô mơ mộng hão huyền”. Sau đó chờ đến lúc nàng tức giận đau khổ, khóc thảm thiết ôm mặt chạy đi, nam chính nhìn qua như kẻ vô tình nhưng thực ra rất nặng tình mới chậm rãi phun ra một búng máu, yếu ớt níu lấy vật chống là Tư Lan rồi từ từ gục xuống, phông nền xung quanh sẽ chuyển thành cảnh những cánh hoa đào lả tả rơi rụng trên mặt đất, phảng phất như muốn nói ta thật sự rất rất yêu em, nhưng ta không thể để em biết tình yêu khắc cốt ghi tâm của ta …. bất tỉnh …

Nàng bị cảnh tượng mình suy diễn ra ghê tởm đến mức thụt lùi ba bước, hét lớn: “Lục Thiên Kiều, ngươi nói dối, ngươi phải cho ta một lời giải thích! Những lời ghê tởm dọa người ta không muốn nghe!”

Hắn quả thật rất nể tình, gật gật đầu nói: “Biến kiếp của ta sắp đến, ta có thể vượt qua được hay không vẫn chưa thể biết.”

Hắn đang sợ hắn mà chết rồi, nàng gả tới đây chưa đầy một tháng đã biến thành một bé góa phụ sao? Tân Mi khoanh tay, lại bắt đầu tưởng tượng, sau khi hắn gục xuống, vừa hộc máu vừa yếu ớt run giọng nói: “Tư Lan… Đừng để nàng biết sự thật… không phải ta bị đau mắt hột, ta chỉ không muốn sau này nàng phải trở thành góa phụ…”

Tân Mi đã nổi da gà khắp người, nàng gầm lên giận dữ: “Đổi lý do khác!”

“Hôn sự này do mẹ ta sắp đặt …” Lục Thiên Kiều từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh: “Bà là người ngồi trong xe ngựa ngày đó. Dù là trong tộc chiến quỷ, bà cũng là một vị phu nhân có địa vị vô cùng cao quý. Loại chuyện nhỏ này, Vinh Chính đế sẽ rất vui vẻ nể mặt bà mà ban chỉ tứ hôn. Nếu như ta không vượt qua được biến kiếp, cô cũng không thể sống được. Vậy chi bằng cứ để cô tuẫn táng theo ta đi nhỉ, để sau khi chết ta cũng không đến mức cô đơn, lạnh lẽo.”

Tân Mi cuối cùng cũng khϊếp sợ: “Tuẫn táng? Sao… sao ta chưa nghe nói tới …”

Lục Thiên Kiều thoáng nở nụ cười, nét mặt âm trầm: “Tân Mi, nếu cô cứ khăng khăng muốn gả cho ta, vậy thì cứ gả tới đây đi, theo ta cùng du sơn ngoạn thủy dưới suối vàng cũng vui lắm đó.”

Hắn vươn tay ra: “Tới đây, ngay đêm nay chúng ta sẽ động phòng hoa chúc.”

Nàng vội vã thụt lùi ba bước, trốn ra phía sau một thân cây, chỉ dám ló đầu ngó ra, ánh mắt tràn ngập nghi ngờ nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới: “Là thật… thật sao?

Lục Thiên Kiều bình tĩnh nhìn nàng: “Có cưới cô hay không thật ra cũng chẳng ảnh hưởng gì đến toàn cục, nhưng giờ đây cô đã trở thành con cờ mẹ ta dùng để uy hϊếp ta, cũng là gánh nặng của ta. Ta định âm thầm tránh né, nhưng cô lại gióng trống khua chiêng chạy đến đây…”

Nàng bị cái giọng điệu nhẹ nhàng hời hợt của hắn chọc phát tức: “Ta không muốn nghe những lời này! Lục Thiên Kiều, ngươi có dám nói một câu thật lòng mình không? Có thật là ngươi không muốn cưới ta hay không? Có thật là ngươi không thích ta hay không?”

Nàng hỏi rất nhiều câu to gan lại vô cùng sắc bén, ngay cả Tư Lan cũng bị chấn động, cho dù là nữ yêu, y cũng chưa từng gặp qua cái loại mạnh mẽ và mặt dày mày dạn đến mức này.

Lục Thiên Kiều cũng không trốn tránh ánh mắt nàng, một lúc sau, hắn mới chậm chạp nói: “Ta không ghét cô …”

“Vậy vì sao lại muốn đào hôn?”

“… Nhưng cũng không thích đến mức liều lĩnh mà cưới cô.”

Nàng lặng im đứng đó.

Lục Thiên Kiều xoay người đi, trầm giọng nói: “Tân Mi, nếu cô muốn gả cho ta như vậy? Vậy thì đi theo ta, nhân lúc ta còn sức, chúng ta sẽ trở thành vợ chồng thật sự trong mấy ngày còn lại này.”

Rất lâu sau, lâu đến mức Tư Lan cứ nghĩ nàng sẽ không mở miệng, bỗng nhiên Tân Mi lại lên tiếng.

“Lục Thiên Kiều.” nàng hỏi: “Ngươi có nhớ ta từng bảo ngươi làm một tượng gỗ tướng quân tặng ta làm quà sinh nhật không? Ngươi đã làm chưa?”

Hắn hơi nhíu mày, nghĩ nghĩ trong chốc lát mới giật mình: “Ta quên rồi.”

“… Vậy được rồi, ngươi đã nói đến nước này… Ta có ở lại cũng chỉ tự rước lấy nhục nhã. Bây giờ ta đi …”

Nàng bước ra từ đằng sau thân cây, bất ngờ nàng cười một tiếng thật to, cất giọng sang sảng: “… Ngươi cho rằng ta sẽ nói như vậy sao, sau đó sẽ ngoan ngoãn rời đi?”

Lục Thiên Kiều ngạc nhiên thấy nàng vênh mặt lên, từ đầu đến cuối nàng vẫn đứng thẳng như cây tùng cây bách, thẳng tắp đến kiêu ngạo, dường như bất cứ chuyện gì cũng không thể đánh sập tư thế ngẩng cao đầu của nàng. Ánh mắt nàng sáng đến lạ thường, trong đó chứa đựng một thứ … thứ đó được gọi là lửa giận.

“Ngươi là kẻ nhu nhược!”

Hành động của nàng nhanh như ma quỷ, trong chốc lát đã phóng đến trước mặt hắn, ngay lập tức một quả đấm nện thẳng vào mặt hắn, đương nhiên hắn không có chút phòng bị nào, ngã ngửa ra sau. Đột nhiên, hắn cảm thấy trên người mình nằng nặng, nàng đã trèo lên ngồi trên người hắn tự lúc nào rồi, túm lấy cổ áo hắn lắc điên cuồng, vừa lắc vừa gầm lên tức tối: “Ngươi nghĩ rằng bà dễ lừa vậy sao? Cái bộ dạng này của ngươi bà đã xem trong các vở kịch không biết bao nhiêu lần rồi! Ngươi dám nói không thích bà lần nữa không?! Ngươi dám không?”

Tận mắt nhìn thấy đường đường là Phiêu kỵ tướng quân lại bị nàng túm áo lắc đến tan tác, Tư Lan đứng bên cạnh sốt ruột đến mức vò đầu bứt tóc, muốn đưa thân ra che chở cho tướng quân, lại không có cách nào ra tay được, sức lực của Tân Mi khi tức giận mạnh đến đáng sợ, mười kẻ như y cũng không phải là đối thủ.

"Trước tiên ngươi đùa giỡn tình cảm của bà, sau đó lại bỡn cợt thể diện bà! Bây giờ còn định đùa bỡn thân thể bà sao?" Nàng tóm lấy hắn, đấm một cú: "Ngươi cho rằng bà không dám sao? Dù ngày mai ngươi chết, hôm nay cũng phải động phòng hoa chúc với bà rồi nói sau! Ngươi tới đây! Tới đây ngay!"

Nàng túm lấy chiếc trường bào mềm mại của hắn, "Roẹt" một tiếng, chiếc áo bị nàng xé rách một mảng dài, bộ ngực rắn chắc trắng trẻo của hắn cứ thế phơi ra giữa nắng giữa gió.

Tư Lan sốt ruột đến mức sắp ngất luôn rồi, ôi trinh tiết tướng quân của ta! Trinh tiết quý giá của ngài sẽ bị hủy trong tay tiểu ma tinh kia sao?! Y đang định liều chết xông lên ngăn cản, chợt nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn từ ngoài rừng hoa đào truyền vào, hình như đám quan viên đón dâu đã tìm được tới đây rồi, bọn họ vừa theo tiếng động chạy tới vừa lớn tiếng hỏi: "Cô nương! Tướng quân? Chúng tôi nghe thấy có tiếng động, hai người ở đây sao?"

Tân Mi gầm lên giận dữ: "Cút ngay! Chúng ta đang động phòng hoa chúc!"

Trong nháy mắt, xung quanh trở nên hoàn toàn tĩnh lặng.

"A… xin lỗi a a a a…."

Mọi người nước mắt tuôn rơi quay đầu bỏ chạy. Sự dũng mãnh của con người thật sự không thể hiểu được nguyên do mà, ngay cả động phòng hoa chúc cũng có thể làm giữa rừng, giữa thanh thiên bạch nhật thế này sao, hai người bọn họ còn có chuyện gì mà không dám làm không ?"

Nàng nắm chặt cổ áo rách te tua của Lục Thiên Kiều, đang suy nghĩ xem làm thế nào mới gọi là động phòng hoa chúc, trong lúc không phòng bị, hắn bất ngờ bắt lấy cổ tay nàng.

Hắn nằm ngửa trên đất, mái tóc đen xõa tung ra, khóe môi trái bị nàng đánh rách da chảy xuống một dòng máu nhỏ, nhưng dường như hắn lại không cảm thấy đau đớn chút nào, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, khẽ nói: "Tân Mi, đừng càn quấy nữa."

Nàng lại tung thêm một đấm, lần này nàng đập vào má phải của hắn, dường như đã đánh gãy nửa chiếc răng của hắn, hắn nhướng mày, phun ra một ngụm máu , trong đó còn có cả nửa chiếc răng gãy nát.

"Ngươi có biết cha ta đã vui mừng đến mức nào không? Bây giờ ngươi lại bảo ta quay về? Sao trước kia ngươi không nói rõ đi?! Ai mướn ngươi làm rối gỗ tặng ta?! Ai mướn ngươi quan tâm ta làm gì?! Kẻ càn quấy nhất là ai chứ?"

"… Cô thật sự muốn lấy ta?” Lục Thiên Kiều nhỏ giọng hỏi một câu.

Nắm đấm của nàng dừng lại giữa không trung, Tân Mi bình tĩnh trừng mắt nhìn hắn, nàng bỗng nhiên không thể nói gì được nữa.

Hắn chậm rãi nhắm chặt mắt lại, đưa tay vuốt vuốt đầu nàng, cất tiếng nhỏ nhẹ: "Xin lỗi em, ta đã làm tan nát giấc mộng cô dâu của em rồi."

Trong cuộc đời một lần nàng mặc áo cưới, một lần duy nhất che khăn voan thấp thỏm thẹn thùng, ngồi trên kiệu hoa suy đoán tâm trạng của hắn, lúc đó hình ảnh hắn tràn ngập trong đầu nàng … Hóa ra, nàng thực sự mong muốn được gả cho hắn.

"Đúng vậy!" Giọng nói nàng vang dội vô cùng mạnh mẽ: "Ta thật sự muốn gả cho ngươi đó! Thế thì sao?!"

Lục Thiên Kiều khép chặt đôi mắt lại, hàng lông mi của hắn run rẩy dữ dội, hắn cảm nhận được sau lưng một luồng khí lúc lạnh lúc nóng đang không ngừng dâng lên, cổ tay bắt đầu hơi run rẩy, không cách nào kiềm chế được, cũng không thể khống chế được.

"Biến kiếp gì chứ, tuẫn táng gì chứ, ta không thèm quan tâm những thứ đó! Ngươi muốn dùng lý do này đuổi ta về, ngươi quá ấu trĩ rồi!" Nàng giơ tay ôm lấy khuôn mặt hắn, ra sức mà lắc: "Mở mắt ra cho ta! Không cho phép ngươi trốn tránh!"

Hắn run rẩy mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt sáng rực như ánh mặt trời của nàng, không có chút dấu vết của sự hối tiếc bi thương nào, cũng không cố làm ra vẻ e dè kệch cỡm, Tân Mi từ trước tới giờ chưa bao giờ dùng cái gọi là đức hạnh tốt đẹp của một người phụ nữ để trang trí vỏ ngoài cả, nàng chỉ nói những lời muốn nói, làm những chuyện muốn làm, thích … người nàng muốn thích.

"Ta…" Cổ họng hắn nghẹn lại, không thể nói nên lời.

Nàng thở dài một hơi, buông tay ra: "Vậy, chúng ta tiếp tục động phòng hoa chúc."

"Ngươi… ngươi đủ rồi đó!" Tư Lan không nhịn được nữa, đỏ mặt hét lớn: "Ngươi nhìn cho kỹ! Đây là chỗ nào? Ta còn đứng ở đây ! Động phòng gì chứ?!"

Tân Mi ngạc nhiên liếc nhìn Tư Lan một cái : "Ngươi vẫn còn ở đây sao?"

"Ngươi…" Toàn thân y run rẩy chỉ thẳng vào nàng, tức đến nổ đom đóm mắt.

Trên đỉnh đầu bất chợt truyền tới tiếng bò kêu, ba người đồng loạt ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một chiếc xe bò cũ nát chậm chạp bay ra từ đám mây, bên cạnh còn có một điểm đen nhỏ xíu xoay rất nhanh xung quanh chiếc xe đó, phát ra âm thanh quạ quạ vô cùng chói tai, chiếc xe đó chạy xung quanh rừng hoa đào một vòng, giống như đã phát hiện ra bọn họ, ngay tức khắc phóng thẳng tới, tất nhiên vật đen bay xung quanh đó là bé quạ đen.

"Tướng quân! Quạ đen bé bỏng tỉnh rồi, về chuyện ngài muốn hỏi…"

Mi Sơn quân khá lâu không thấy mặt, giờ phút này đang nhanh nhẹn nhảy xuống chiếc xe bò, vẻ mặt vội vã, chờ đến lúc y nhìn thấy cảnh tượng trong rừng, cả người y bỗng cứng ngắc.

Cái này… Tiểu Mi đang ngồi, ngồi trên người tướng quân hả? Nàng đang mặc… áo cưới sao? Áo rách? Váy bị xé tan nát? Là, là xảy ra chuyện gì? Mi Sơn quân lại nhìn tới tướng quân, hắn nằm ngửa trên mặt đất, một tay ôm lấy lưng nàng, một tay thoải mái giang ra, quần áo rối thành một đống, còn phơi ra một mảng ngực trần rất lớn… Hai người, một người đỏ mặt, một người đang cố nén khóc…

Mi Sơn quân biến sắc, gương mặt trắng bệch ra, y lảo đảo lui lại: "Các người… các người… Đang làm gì?!"

"Đang động phòng hoa chúc." Tư Lan từ nãy giờ vẫn bị xem như phông nền đến lúc này cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng: "Mi Sơn tiên nhân, ngài sớm không đến, muộn không đến lại đến đúng lúc này, chắc là có việc gì quan trọng?"

"Động… động phòng…" Hai chữ này như sét đánh giữa trời quang, bổ thẳng vào Mi Sơn, khiến y lảo đảo mấy bước.

Y chẳng qua chỉ mất một tháng bận bịu chăm sóc vết thương của quạ đen bé bỏng thôi mà, hai người bọn họ sao lại đã thành thân rồi? Còn … Còn động phòng nữa chứ?! Tướng quân, ngươi có cần phải ra tay nhanh đến vậy không?

"… Có chuyện gì thì nói đi." Lục Thiên Kiều nhíu mày.

Lục Thiên Kiều không còn kiên nhẫn nữa rồi! Theo ánh mắt hắn liếc nhìn y, y biết hắn đang bảo y nói cho nhanh rồi biến đi cho khuất mắt, đừng quấy rầy bọn họ động phòng hoa chúc!

Nước mắt Mi Sơn quân tuôn rào rào như suối, nức nở: "Về việc biến kiếp của chiến quỷ có nửa dòng máu người thường… cũng không phải không có bất kỳ ai sống sót vượt qua được … quạ đen bé bỏng chỉ điều tra được đến đó, sau đó thì… thì bị người trong tộc của tướng quân đánh bị thương…"

Lục Thiên Kiều chỉ trầm tư trong khoảnh khắc, không giống như Mi Sơn tưởng tượng hắn sẽ mừng như điên, chẳng qua Lục Thiên Kiều chỉ gật đầu: "Cảm ơn. Tư Lan, đem bảng danh sách các nguyên liệu và cách phối chế ra rượu thần tế trời trả công cho y đi."

Tư Lan lấy trong lòng ra một quyển sách mỏng, đưa cho y: "Mi Sơn tiên nhân, đa tạ ngài."

Mi Sơn quân hồn bay phách lạc đưa tay đón lấy quyển sách, chẳng biết tại sao, ngay cả hứng thú liếc qua nó một cái cũng không có. Mi Sơn nhìn chằm chằm Tân Mi, nước mắt tuôn như mưa rào, thì thào cất tiếng: "Tiểu Mi… Nàng… nàng lấy hắn sao?"

Tân Mi đáp rất sảng khoái : "Đúng đó. Mi Sơn đại nhân, ngài về trước đi, sau này rảnh vợ chồng ta sẽ đến thăm ngài."

Không, không cần đâu, chỉ cần một mình nàng tới là đủ rồi!

"…Đi đi." Lục Thiên Kiều bỗng chốc đỏ mặt: "Tân Mi… em, em đứng lên trước đi."

Vẻ mặt nàng vẫn còn tức giận: "Hừ! Định không động phòng hoa chúc sao?"

Hắn vươn tay vỗ nhẹ trán nàng: "Được rồi, đứng lên đi."

Mi Sơn quân ngơ ngẩn đứng đó nhìn ba người bọn họ biến mất ở chỗ sâu nhất trong rừng hoa đào, một cơn gió lạnh thổi qua, thổi tung ngàn cánh hoa trắng tuyết, trong rừng lửa ma trơi chập chờn bay ra, tiếng quỷ khóc vang lên từng cơn…

Mi Sơn, y đặc biệt đến đây hôm nay là để tự rước lấy nhục nhã sao?

Y rất muốn khóc.