Thái Tử Phi Nghịch Ngợm Của Ta

C1: Hiện đai

Đại học Hev nước F có 1 nhóm nghiên cứu sinh đang ở đó Một sinh viên bỗng nhiên la lên :"" Này Louis .""

Cậu liền chạy lại :"" Hửm Victor cậu gọi tôi có việc gì?""

VIctor gãi đầu 1 lát rồi đáp :""À thì em gái tôi muốn chụp hình chung với cậu ! "" ,Cậu đầy nghi hoặc hỏi :""Lúc trước chẳng phải đã chụp chung rồi sao? Bộ hôm nay tôi khác bính thường hả?""

Victor gật đầu liên tục rồi đáp :"" Đúng vậy ,cậu xem trường chúng ta tốt nghiệp là đặc biệt nhất."

Bỗng nhiên ở ngoài kia trầm trồ lên , hai người cũng bất giác nhìn ra ngoài sinh viên A :"" Aaaaa đó là học tỷ a , đã 1 năm không thấy chị ấy rồi.

Sinh viên B cũng gật đầu phụ họa theo :"" Đúng vậy ,nhưng đáng tiếc chị ấy không phải người chúng ta nên mơ tưởng a."" Bỗng người con gái được gọi là học tỷ ấy tiến lại gần cậu :"" Đã lâu không găp Louis "" phi ,mình tại sao phải dự lễ tốt nghiệp của tiểu tử này chứ. Cậu liền đáp lại:"" Đã lâu không học tỷ"" và 1 nụ cười không thể nào thân thiện hơn đã lâu không gặp chết liền ngày nào về nhà cũng gặp, cũng bị sắp xếp.Tức khắc mọi người liền xì xào bàn tán, bỗng nhiên có giọng nói vang lên: ""Tôi nói quả thực không sai mà 2 người có tư tình a.""



Cậu liền đáp lại :"" Hà Chính Lâm anh có tin tôi không tạo cơ hội cho anh và em gái tôi không gặp mặt nhau luôn không? "" với 1 nụ cười thánh cmn thiện .

Hà Chính Lâm nụ cười cứng đờ , khóe mắt giựt giựt :"" Ách đại nhân đừng chấp nhất tiểu nhân có được không hả? ""

Cậu vẫn mặt lạnh :"" không""

Hà Chính Lâm đành bất đắc dĩ thở dài , quay sang:"" Chị dâu ,cứu người a! Bạn yêu cứu người"".

Như bị chọc trúng chỗ ngứa ,cô từ tốn đáp và có 1 sự khinh bỉ không hề nhẹ ở đây :"" KHÔNG BAO GIỜ với lại gớm chết đi được .""

Có người la lên :"" HIỆU TRƯỞNG TỚI , TỔNG THỐNG TỚI.""

Mọi người lập tức chen lấn , cậu không may bị xô xuống hồ đầu còn đập trúng đá ngầm nữa chứ . Nhưng có cái gì đó sai sai sao ở dưới hồ lại có mùi thuốc mê ,sau đó liền mất ý thức .Một lát au mọi người không thấy cậu đâu , mọi bắt đầu luống cuống chia nhau ra tìm , rốt cuộc nửa tiếng sau , tìm thấy cậu ở dưới hồ .

Sau quá trình sơ cứu của mọi người ,cậu đã tỉnh lại . Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh , cô liền đỡ đầu cậu dậy nói trong đó có cả tiếng nấc :"" May qu..quá..... em không sau"" , cậu đưa tay sờ mặt cô như muốn nói điều gì đó nhưng lại bị nghẹn lại , dùng ất cả khí lực còn lại nói ra được ,thứ mà cậu để lại cho cô , thứ duy nhất cậu làm được chính là nói chữ:"" Xin lỗi"" cùng với một giọt nước mắt hối hận sau đó ra đi vĩnh viễn.

........................................................................

?Tại sao được sơ cứu đã tỉnh lại mà cậu vẫn ra đi?

Rất đơn giản vì tác giả thích thế , đùa thôi chứ cha này bị bệnh máu trắng . Mất máu là coi như xu cà na luôn.

Câu hỏi cho đọc giả:

1. Liệu cậu có quên đi được cô để có cuộc sống mới không?

2.Cuộc sống của cô sẽ ra sao nếu như không có cậu?

Một chút tâm sự :

Cậu và cô yêu nhau như vậy sau không đến với nhau? Đơn giản vì lòng tự trọng của họ quá cao , nếu như hai người chịu trải lòng với nhau 1 chút có lẽ đã hạnh phúc .

Vì sao họ lại cố chấp không đến với nhau? Vì từ lúc nhỏ họ đã được sắp xếp với nhau có thể nói là thanh mai trúc mã ,nhưng họ lại nói :"" Dù nhân loại có chết hết cũng không lấy người kia"" quả thực là tâm hữu linh tê nhưng tiếc có duyên lại không có phận.

Đến lúc biết rằng mình không thể ở bên người kia nữa thì mới thực sự trải lòng nhưng đã quá muộn.

Vì vậy tôi khuyên mọi người một câu :"" Nên trân trọng người trước mặt đừng để khúc mắt khiến ta hối hận cả đời như 2 tên cố chấp này. Trân trọng từng phút giây ,cơ hội hãy sống hết mình , yêu hết mình đừng bao giờ để nó là thứ hối tiếc trong thanh xuân của bạn. Vì thế hãy trân trọng , cố gắng trải lòng và cho bản thân cũng như đối phương một cơ hội.""