Edit: Kim Đồng Ngọc Nữ.
––––––––––––––
Đối mặt với yêu cầu mỗi ngày phải hôn một chút của Long Ngạo, Vân Nguyệt từ chối cho ý kiến mà thúc giục hắn đi ngủ.
Long Ngạo: "Ta còn nhỏ, ta muốn ngủ cùng ngươi!"
"Không được, tiểu hài tử cũng ngủ một mình." Vân nguyệt vỗ vỗ bả vai Long Ngạo "Ngươi phải độc lập một chút, gia trưởng cũng cần có không gian riêng tư."
Nói xong, anh đứng dậy nhặt thanh kiếm ném ở một góc muốn đi vào phòng.
Long Ngạo thấy thế liền nhảy xuống sô pha, trừng đôi đồng tử màu hoàng kim nói "Ngươi không ngủ cùng ta không tính, còn muốn ôm tên nam nhân không rõ lai lịch này vào phòng? Ta không cho phép!"
Vân Nguyệt & thanh kiếm: "....."
Kiếm tức giận đến mức phát run, nếu không phải bị phong ấn, nó nhất định phải nhảy dựng lên đánh tên bạo long chó chết này.
Nhận thấy thanh kiếm giãy giụa, Vân Nguyệt lại cho nó thêm một đạo phong ấn, bất đắc dĩ nói: "Ta đi luyện hóa nó, ngươi đừng ăn nói xà lơ như thế."
Long Ngạo mới không quản anh muốn làm gì, lập tức hướng cửa phòng ngủ Vân Nguyệt ngồi xuống, chắn ở nơi đó, còn thở phì phì nhìn anh.
Vân Nguyệt lười cùng Long Ngạo tranh luận, xoay người đi phòng ngủ của hắn, ở nơi nào luyện hóa còn không giống nhau? Nhưng vừa vào cửa, nhìn một đống châu báu lóa mắt kia, anh lại yên lặng lui ra.
Kỳ thật cũng không phải không thể luyện hóa ở phòng khách, nhưng phòng khách luôn có chút ầm ĩ, khả năng sẽ quấy rầy đến việc nghỉ ngơi của Long Ngạo.
Tinh thần và thể xác của Vân Nguyệt đều mệt mỏi, đem kiếm ném đi: “Không luyện, lăn trở về ngủ.”
Long Ngạo híp mắt trầm tư vài giây, rốt cuộc đứng lên đi đến phòng ngủ của mình, lúc ngang qua thanh kiếm còn không quên đem nó đá tới góc tường.
Nhìn Long Ngạo đóng lại cửa phòng, Vân Nguyệt một lần nữa thêm trùng trùng điệp điệp phong ấn cho kiếm, tính toán ngày hôm sau khi Long Ngạo đi học lại tiến hành luyện hóa.
⁎⁎⁎⁎⁎
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi đưa xong Long Ngạo đến trường học, Vân Nguyệt về nhà đem phong ấn trên thân kiếm giải trừ, thanh kiếm cũ nát lại biến thành nam nhân khí chất tàn nhẫn hôm qua.
Nam nhân ngồi ở góc tường, kinh nghi bất định* nhìn Vân Nguyệt. Nó làm cổ kiếm, đã ở trong thành phố hơn một ngàn năm, có thể nói không gì trong thành phố nó không biết. Thân là một cổ kiếm chuyên tàn phá, vì bảo hộ mình an toàn, nó nắm giữ toàn bộ danh sách người tu chân tương đối có thực lực tại Tu chân giới, một khi người nào lợi hại xuất hiện thì liền lập tức chạy trốn.
*Kinh nghi bất định: không biết nên tin hay không.
Nhưng mà, nó thật sự chưa từng nghe qua tên trước mặt này!
Dựa theo dung mạo và khí chất này, chẳng sợ thực lực của anh như con gà, cũng phải có rất nhiều danh khí trên mạng. Rốt cuộc nhiều nữ tu cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì theo đuổi theo minh tinh như vậy, nếu các nàng biết Tu chân giới có người dung mạo như vậy, khẳng định sẽ đem ảnh chụp anh dán đầy tiểu khu!
Nhưng các nàng không làm như vậy, đã nói lên Tu chân giới không ai biết hắn. Chẳng lẽ.... Đây là vị lão tổ nào đó bế quan ngàn năm mới xuất hiện trong giang hồ?
Vân Nguyệt không biết suy nghĩ trong lòng cổ kiếm, anh duỗi tay chạm nhẹ vào đầu nam nhân một cái, nam nhân tức khắc cứng đờ.
Cổ kiếm nội tâm sợ hãi, xin tha nói: "Là ta có mắt không thấy Thái Sơn, không biết con rồng kia là con mồi của ngài, ta đảm bảo sẽ không nói cho bất kì người nào về hắn, cầu ngài tha cho ta một mạng!"
Vân Nguyệt không nói chuyện, tiếp tục động tác trên tay, nam nhân lại biến thành một thanh kiếm, hơn nữa càng lúc càng nhỏ, thẳng đến kích cỡ như que diêm, Vân Nguyệt mới ngừng lại.
"Không tồi." Nhéo nhéo qua diêm hình kiếm, Vân Nguyệt hài lòng gật đầu: "Về sau ngươi phụ trách việc vệ sinh nơi này, quét tước xong thì biến thành như này trốn đi."
Vân Nguyệt gần đây vẫn luôn lo lắng vấn đề vệ sinh, anh lười làm, Long Ngạo lại tùy tiện, cũng không có thời gian làm. Vừa vặn gặp phải thứ này, Vân Nguyệt liền giao việc này cho nó.
Cổ kiếm không thể tin được mình vừa nghe được thứ gì, nó đã biết được bí mật lớn như thế mà cứ vậy cho qua?
Khi mà nó cho rằng Vân Nguyệt là một tên ngốc, lại bị một đạo chú ngữ chui vào giữa trán. Chỉ cần nó nói bất cứ một tin tức hay chút mang ác niệm nào với Long Ngạo liền sẽ hồn phi phách tán.
Linh lực dư thừa phiêu tán toàn thân, cổ kiếm có thể cảm giác được thân thể khô khốc đang dần dễ chịu hơn, nhẹ nhàng lại thoải mái. Tu giả bình thường rất khó dùng linh lực trực tiếp tu bổ linh kiếm, vì phải tiêu hao một lượng rất lớn linh lực, trừ phi tu vi đã đạt đến thượng thừa.
Sửa chữa hết thanh kiếm tương đương mất thời gian, dù có tu bổ đơn giản nhất cũng đã đến chiều. Cổ kiếm khôi phục hình người, bùm một phát quỳ xuống bên chân Vân Nguyệt nói lời cảm tạ.
Vân Nguyệt cũng không để ý, nhưng đột nhiên nhớ tới một việc "Ngươi có biết Từ Diệp không?"
Ở trong tiểu thuyết, trừ bỏ những người hiện tại còn vô danh tiểu tốt thì Từ Diệp chính là tu giả có tính uy hϊếp nhất đối với Long Ngạo.
Người này thực lực cường đại, xuất quỷ nhập thần, không có chỗ ở cố định, cơ hồ bất cứ ai nhắc đến tên đều biến sắc. Tuy Vân Nguyệt là tác giả cũng vô pháp biết được chính xác vị trí của của người này.
Vân Nguyệt ôm tâm lí may mắn hỏi một câu, không nghĩ tới cổ kiếm cũng biết đến hắn ta.
Lúc trước khi tìm kiếm tài liệu có thể tu bổ thân kiếm, vừa vặn đυ.ng phải Từ Diệp ở ngoại ô rừng rậm. Từ Diệp đang chờ mấy chú sâu bảo bối của hắn phá kén, hẳn là đêm nay sẽ rời đi.
Vân Nguyệt vừa sử dụng một lượng lớn linh lực giúp tu bổ thanh kiếm, theo lý mà nói thì kiện tại không nên đi tìm Từ Diệp, rất nguy hiểm. Nhưng bỏ lỡ lúc này, về sau liền không nhất định có thể thấy được.
Nhớ tới cảnh trong tiểu thuyết, Từ Diệp ở phía sau màn gây cho Long Ngạo không biết bao nhiêu vết thương mà Long Ngạo vẫn không hay biết gì. Vân Nguyệt khẽ cắn môi, quyết định đêm nay sẽ gặp hắn.
Không có việc gì ngoài chơi domino và ăn cơm chiều, Vân Nguyệt như ý định mà đến ngoại ô rừng rậm, nơi Từ Diệp đang ở.
⁎⁎⁎⁎⁎⁎
Trong trường học.
Long Ngạo ngồi tính toán làm đề, trong phòng không khí yên lặng mà hài hòa nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy trong lòng bồn chồn không yên, nôn nóng không thôi.
"Cùm cụp."
Cây bút trong tay bị hắn vô thức bẻ gãy làm tiểu béo ngồi cạnh đang múa bút thành văn hoảng sợ nhảy dựng lên, nhỏ giọng hỏi "Long Ngạo, ngươi không sao chứ?"
"Không có việc gì, ngươi cứ tiếp tuc làm bài đi, không cần chú ý tới ta." Long Ngạo hít sâu một hơi, xoa bóp mũi, trốn tránh tầm mắt của lão sư móc ra di động.
Hắn gửi cho vân Nguyệt một tin nhắn làm nũng: "Ngày mai cuối tuần, chúng ta đi ra ngoài chơi được không?"
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Long Ngạo đem đầu vùi vào sách, trực tiếp gọi điện thoại cho Vân Nguyệt.
"Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không không liên lạc được, vui lòng......" Giọng nữ điềm đạm bình tĩnh vang lên, nhưng Long Ngạo lại trực tiếp cúp điện thoại.
Hắn muốn về nhà, lại nhớ đến Vân Nguyệt nói buổi tối sẽ ra ngoài tản bộ, sợ lúc này mà về thì có thể sẽ không gặp được anh, chỉ có thể buồn bã mà ngao một cái.
Thật vất vả ngao đến tan học, trước ánh mắt kinh ngạo của lão sư và bạn học mà lao nhanh xuống lầu, một đường chạy về phía cổng trường.
Hiện tại chỉ có chính mắt nhìn thấy Vân Nguyệt thì hắn mới yên tâm được. Cổng trường càng ngày càng gần, ngoài cửa cũng xác thật có một người đang đứng chờ hắn, khóe miệng Long Ngạo giương lên, nhưng khi thấy rõ người nọ là ai, hắn không cười nổi nữa.
Kia không phải Vân Nguyệt, mà là thanh kiếm đột biến mọc hai chi hắn mới thấy tối hôm qua.
Chạy đến trước mặt cổ kiếm, Long Ngạo một phen xách cổ áo nó lên, nôn nóng nói: "Tại sao ngươi lại ở đây? Anh sao có thể để ngươi đến đón ta, anh đi đâu rồi?"
Cổ kiếm lâm thời nhận được tin tức Vân Nguyệt kêu hắn tới đón Long Ngạo về nhà, tâm tình thực mờ mịt, nhưng cũng có thể mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra, hoàn toàn không dám nói thật với Long Ngạo, đành phải theo chỉ thị của Vân Nguyệt mà nói: "Hắn nói hắn tìm được một vật rất thú vị, đêm nay sẽ không về, nói ngươi đi ngủ sớm một chút."
Nó ngừng lại, Long Ngạo trước mặt phát ra khí thế cơ hồ muốn đem nó bóp nát. Hắn híp mắt, một tia kim quang áp chế không được từ đôi mắt màu đen lộ ra, thấp giọng uy hϊếp nói: "Ngươi đang nói dối, nói cho ta, hắn ở nơi nào?"
Hết chương 16
––––––––––––––
Sau này bộ này sẽ chính thức do mình thầu nha