Bàn Luận Về Cách Chinh Phục Một Con Rồng Ngạo Kiều

Chương 10: Sừng rồng nướng sa tế

Editor: Piscuits

Vân Nguyệt mặc trên người là quần áo mới mua, càng tôn lên vóc người eo thon chân dài của anh, đứng ở trong một đám học sinh mặc đồng phục rộng thùng thình nhìn như hạc trong bầy gà, khí chất bất phàm.

Âm thanh ồn ào xung quanh đều biến mất, đám học sinh thở mạnh cũng không dám, sợ quấy nhiễu đến người trước mắt.

Ý chí chiến đấu của ác nữ sớm trong nháy mắt đã bị quăng dô thùng rác, cô nàng không được tự nhiên vuốt vuốt tóc, bày ra tư thế thục nữ, âm thanh ẹo ẹo nói: “Cũng…… Cũng không có chuyện gì……”

“Như vậy sao,” Vân Nguyệt vẫy tay về phía Long Ngạo, ý bảo hắn lại đây, sau đó quay qua ác nữ hơi mỉm cười: “Chúng tôi liền đi trước.”

“Vâng, tốt, ngài đi thong thả.”

Trên mặt của ẻm hiện lên hai mảnh đỏ ửng, ngoan ngoãn nhìn theo Vân Nguyệt mang Long Ngạo rời đi. Mặt khác, quần chúng vây xem cũng y vậy, ngoan ngoãn dạt ra hai bên, tạo thành lối đi, nhìn bọn họ đi xa.

Thật lâu sau đó, có người phát ra một tiếng cảm thán: “Tớ cũng muốn có anh trai như vậy tới đón……”

Mọi người trầm mặc một lát, đồng thời gật đầu.

Bên kia, Long Ngạo nhảy chân sáo đi bên cạnh người Vân Nguyệt, vui sướиɠ giống như con chim nhỏ tăng động.

“Đại bảo bối, anh tại sao đột nhiên lại tới đón em vậy?”

Vân Nguyệt: “……”

Kế hoạch đưa đón Long Ngạo đi học của Vân Nguyệt ban đầu là: Lặng lẽ đi theo sau Long Ngạo, không cho hắn phát hiện đồng thời bảo đảm hắn an toàn. Nếu là tan học, thì thời điểm Long Ngạo sắp về đến nhà phải thuấn di về trong nhà trước, dù sao cũng không thể cho Long Ngạo biết anh vẫn luôn đi theo hắn.

Lại nói vì sao anh làm vậy, phần lớn lý do cũng phải nói tới Long Ngạo, phải cho hắn không gian riêng tư. Anh lúc trước có xem tin tức, thiếu niên ở tuổi dậy thì vì bị gia trưởng quản quá nghiêm, thành ra không có không gian riêng tư mà sinh ra vấn đề tâm lý nghiêm trọng.

Hơn nữa ngày thường, Long Ngạo hay đi về nhà cùng với bạn bè, một đường nói chuyện phiếm, khoác lác, rất vui vẻ, Vân Nguyệt cũng không muốn quấy nhiễu niềm vui sướиɠ này của hắn. Hơn nữa, anh không xuất hiện, càng có thể làm địch nhân thả lỏng cảnh giác, càng dễ dàng bắt được địch nhân hơn.

Còn phần nhỏ lý do thì chính là…… Anh là gia trưởng nghiêm khắc lãnh khốc như vậy, làm sao có thể để cho Long Ngạo phát hiện ra anh lại làm hành động nhão nhão dính dính suốt ngày đều theo dõi nhìn hắn đi học? Anh còn muốn mặt mũi hay không?

Không được, tuyệt đối không được!

Lần này anh ra mặt, bởi vì muốn dùng một lần liền giải quyết phiền toái nhỏ này, nếu không anh mới còn lâu mới lộ diện.

Long Ngạo còn đang hưng phấn cọ tới lui trên người anh: “Vì cái gì nha? Rốt cuộc là vì cái gì nha?”

Vân Nguyệt duỗi tay đè Long Ngạo lại, không cho hắn tiếp tục cọ loạn, kiếm bừa cái lý do: “Tôi…… đi tản bộ, vừa lúc đi đến trường cậu, thấy gần tan học, liền thuận tiện đón cậu luôn.”

“Ồ, vậy về sau anh còn đi tản bộ nữa không?” Long Ngạo đầy mặt chờ mong.

“Sẽ không.” Vân Nguyệt trưng ra vẻ mặt đại gia trưởng lãnh khốc.

“Nga……”

Long Ngạo thương tâm muốn chết, giống như cô vợ nhỏ hờn dỗi đi theo Vân Nguyệt trở về nhà.

Về đến nhà, Vân Nguyệt thúc giục Long Ngạo đi tắm rồi ngủ sớm, sau đó chính mình cũng trở về phòng.

Nằm ở trên giường lớn giống như kẹo bông gòn mềm mại, Vân Nguyệt thích ý nhắm mắt lại, tiếp tục nhớ lại tư liệu về vai ác có sức uy hϊếp.

Nhưng vì số chương của tiểu thuyết này, anh viết đã không ít ngày, có kha khá chương, rất nhiều nhân vật, Vân Nguyệt chỉ có thể miễn cưỡng nhớ lại sơ sơ, còn chi tiết cụ thể lại quên đến không còn một mảnh.

“Lạch cạch ――”

Cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Vân Nguyệt trợn mắt nhìn lại, liền thấy một cái đầu từ khe cửa tiến vào.

Vân Nguyệt: “…… Cậu không ngủ được hay sao mà chạy tới đây làm cái gì?”

“Em có việc muốn nói với anh.” Long Ngạo quan sát sắc mặt Vân Nguyệt một phen, xác nhận tâm tình của anh không tồi sau đó mới tiến vào, bổ nhào vào trên giường.

Giường này vốn dĩ đàn hồi tốt lại mềm nữa, Long Ngạo nhào lên một phác, giường liền bắn Vân Nguyệt lên.

Vân Nguyệt gân xanh ứa ra: “……” Nhãi ranh.

Long Ngạo vui sướиɠ tiếp được Vân Nguyệt rơi xuống, ôm ở trong lòng ngực.

Long Ngạo mới tắm rửa xong, trên người còn mang theo hơi nước cùng mùi sữa tắm, thập phần dễ ngửi. Vân Nguyệt giãy giụa hai cái, cũng liền mặc kệ hắn luôn.

Long Ngạo ôm mỹ nhân trong ngực, nhìn gương mặt như được điêu khắc một cách tinh tế của Vân Nguyệt, làn da trắng nõn nà, hắn cầm lòng không được mà cọ cọ.

Hắn với Vân Nguyệt cùng mặc loại áo ngủ rộng thùng thình, mà hắn lại cọ tới lui như vậy, hắn liền cọ tới cái bụng nóng hầm hập của Vân Nguyệt.

Làn da mềm mại, còn co dãn, còn hết sức mịn màng, sờ lên có thể nói là thập phần mỹ diệu, Long Ngạo lập tức yêu cái cảm giác này, hơn nữa muốn mở rộng phạm vi cọ cọ.

Vân Nguyệt thân thể cứng đờ, lập tức đem người đẩy ra: “Có việc gì thì mau nói, nói xong lăn trở về đi ngủ.”

“Ân…… Cũng không có gì, chính là……” Long Ngạo sắc mặt ửng đỏ, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, tỏ vẻ hợp tình hợp lý nói: “Chính là muốn một nụ hôn ngủ ngon!”

“Trở về ngủ.” Vân Nguyệt lại một lần nữa hạ lệnh trục khách.

Long Ngạo không phục, nhấc nửa thân trên lên, đem mặt tiến đến phía trước Vân Nguyệt :“Anh rõ ràng là bảo vật mà em cướp về, vì sao không thể thỏa mãn tâm nguyện nhỏ này của em?”

“Cậu mất trí nhớ hả,” bị hắn từ phía trên nhìn xuống, Vân Nguyệt nhíu mày: “Đã quên thực lực của tôi?”

Long Ngạo đương nhiên không có mất trí nhớ, hắn tức giận bất bình nói: “Cho nên anh là tự nguyện bị em cướp về! Vậy anh hẳn là thực thích em a, vì sao không muốn?”

Nhìn đôi mắt nhỏ phẫn nộ lại thuần khiết của Long Ngạo, Vân Nguyệt không biết nói gì. Anh có thể nói cái gì, chẳng lẽ muốn anh giải thích cho Long Ngạo rằng anh là một người đàn ông trưởng thành, không thể chơi trò hôn hôn này với hắn hả?

Vân Nguyệt đương nhiên không có khả năng nói với Long Ngạo - người cái gì cũng không biết lại hết sức ngây thơ, cho nên chỉ có thể tiếp tục làm gia trưởng không cần tình thân: " Gì mà nhiều vì sao như vậy, mau trở về ngủ, bộ cậu ngày mai không muốn đi học?”

Long Ngạo nhìn mặt Vân Nguyệt, ánh kim sắc trong đôi mắt đột nhiên ảm đạm xuống: “…… Em đã sớm biết, mục đích trở về cùng em.”

Vân Nguyệt: “?...” Hùng hài tử( ý nói mấy tên trẻ trâu) lại nghĩ cái gì nữa?

Long Ngạo cố nén cảm xúc lại, hắn sớm nên nghĩ tới, một tu sĩ, lại còn là một tu sũ mạnh hơn hắn, nếu không phải vì thích hắn nên mới cùng hắn trở về, thì còn nguyên nhân gì sao?

Hắn là một con rồng, trên thế giới là độc nhất vô nhị. Mỗi bộ phận trên người, đối với tu sĩ mà nói đều cực kỳ có giá trị, là tài nguyên quý giá khả ngộ bất khả cầu (mong được nhìn thấy một lần chứ không dám dụng).

Tuy rằng có thể cường đoạt, nhưng rồng có linh hồn, cường đoạt sẽ không có được tinh thần tự nguyện dâng lên của hắn, cường đoạt sẽ tăng thêm oán khí.

Mục đích Vân Nguyệt đi theo hắn trở về vừa nhìn là đã hiểu, Long Ngạo hiện tại cảm thấy chính mình hẳn là nên phẫn nộ, nên tiến hành trả đùa tên nhân loại đáng giận muốn lợi dụng hắn, đem anh xé thành mảnh nhỏ.

Liền tính đánh không lại, cũng muốn xuất toàn lực chiến một trận, cho anh biết hậu quả của việc dám lừa hắn. Nhưng trên thực tế, hắn trong bụng đầy ủy khuất, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất:

Anh không thích hắn.

Sự thật này làm hắn toàn thân vô lực, từng giọt lệ lớn nhỏ chảy ra từ đôi mắt kim sắc ảm đạm, nhỏ giọt ở trên mặt Vân Nguyệt.

"Tại sao lại khóc?” Vân Nguyệt vô thố mà lau đi nước mắt của Long Ngạo, nhưng càng lau thì nước mắt chảy càng nhiều, một lúc sau tựa như nước vỡ bờ đê, tuôn ào ào.

Vân Nguyệt thật sự không thể hiểu nổi, bất đắc dĩ hỏi: “Không hôn làm cậu khó chịu như vậy sao?”

Long Ngạo không có trả lời, hắn yên lặng chảy nước mắt, một lúc sau tự mình lau khô nước mắt, duỗi tay đè vai Vân Nguyệt lại.

“Em đã biết…… Em biết nên làm như thế nào, anh không cần nói nữa.”

Long Ngạo cúi người xuống, tới gần mặt Vân Nguyệt, dùng âm thanh khẩn trương nói: “Anh không phải muốn tài nguyên sao, em tự nguyện cho anh. Một giọt máu, hôn một cái.”

Anh hẳn là mừng rỡ như điên? Sau đó sẽ cho hắn rất nhiều, rất nhiều cái hôn môi đi?

Long Ngạo muốn cười lại cười không nổi, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi động tác kế tiếp của Vân Nguyệt, lại thấy sắc mặt vốn nên mừng rỡ như điên của Vân Nguyệt từ từ thay đổi, trên người phát ra uy áp thuộc về tu sĩ đỉnh cấp.

Lấy thực lực hiện tại của Long Ngạo mà nói thì hoàn toàn không có khả năng chống trả, hắn trực tiếp bị áp đến biến về bản thể.

Vân Nguyệt đẩy ngã Long Ngạo xuống, lại giơ tay ấn ở trên ngực hắn, đề phòng hắn đứng dậy, đối với Long Ngạo đang sợ hãi nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi cực cực khổ khổ bảo vệ cậu, không cho người tu chân phát hiện ra cậu, không cho cậu bị đuổi gϊếŧ, làm cho cậu bình bình an an đi học, kết quả cậu báo ơn tôi như vậy?”

Long Ngạo một cử động nhỏ cũng không dám, trên đầu chỉ có hai cái sừng rồng, có chút không thể tin được mình nghe cái gì.

Vân Nguyệt lửa giận tận trời, quả thực hận không thể đem cái con rồng muốn tự mình hại mình đem nhét lại dô trứng rồng: “Nếu cậu muốn dùng thân thể làm trao đổi như vậy, vậy cậu nghe cho rõ. Từ giờ trở đi, mọi bộ phận trên người của cậu, từng giọt máu trong cơ thể của cậu, toàn bộ đều là của tôi, cậu không có quyền tự tổn thương mình , nếu thiếu một cọng lông tơ, tôi sẽ tìm cậu tính sổ. Lần sau mà dám để tôi nghe được cậu nói những lời này……”

Anh cho tay của Long Ngạo ở trước ngực duỗi về phía trước, nắm lấy sừng rồng của hắn, Long Ngạo nhất thời đỏ mặt, lại muốn đem đầu vùi ở trong lòng ngực Vân Nguyệt cọ cọ.

Vân Nguyệt lãnh khốc vô tình, nắm chặt sừng rồng, không cho hắn động đậy, uy hϊếp nói: “Nếu để tôi nghe được cậu nói những lời này, tôi liền bẻ sừng của cậu làm sừng rồng nướng sa tế.”