Bàn Luận Về Cách Chinh Phục Một Con Rồng Ngạo Kiều

Chương 8: Làm thổ hào

Editor: Piscuits

Khi bọn họ trở về, nhân viên bán hàng đã giao giường tới, Vân Nguyệt cố ý chế tạo ra một nhân bản đặt ở trong nhà, ký nhận hàng thay bọn họ.

Vân Nguyệt về đến nhà, thân thể nhân bản hóa thành một cổ linh lực bay vào trong cơ thể Vân Nguyệt.

"Em họ, nên đi ngủ, ngày mai cậu còn phải đi học.” Tâm tình vui sướиɠ - Vân Nguyệt ôm Long Ngạo lên đi đến phòng ngủ chính, đặt hắn lên giường cũ, vỗ vỗ đầu của hắn, đem người hắn khôi phục lại như bình thường.

Long Ngạo còn gắt gao ôm cổ Vân Nguyệt, Vân Nguyệt cũng không nghĩ tới hắn sẽ không buông tay, đột nhiên bị Long Ngạo biến lớn kéo ngã xuống giường.

Chóp mũi đan xen, hô hấp cận kề, không chờ anh phản ứng, môi Vân Nguyệt dán lên một thứ mềm mại mà ấm áp.Trước mắt là Long Ngạo bởi vì khϊếp sợ mà trừng lớn hai mắt, ánh vàng kim trong mắt quang mang đại thịnh (hào quang cực sáng; hưng phấn cực độ?), khiến Vân Nguyệt phải nhắm hai mắt lại.

Vân Nguyệt tuy rằng bề ngoài xuất chúng, đông đảo kẻ ái mộ, nhưng tâm khí cao ngạo, lại bởi vì bệnh tật có thể khiến người ta chờ đợi thật lâu, cho nên hơn hai mươi năm qua, phương diện tình cảm vẫn là một tờ giấy trắng.

Long Ngạo ngày thường tuy rằng thích ôm anh, nhưng anh có thể phân biệt sự yêu thích của Long Ngạo thực đơn thuần, cũng không hàm chứa bất kỳ sắc tình nào. Cũng chính vì như thế, Vân Nguyệt mới tùy ý hắn.

Lần đầu tiên chạm vào môi Long Ngạo, đại não anh nháy mắt trống rỗng, tay chân không nghe sai sử.

Bởi vì nhắm mắt nên không thấy gì, khiến toàn bộ lực chú ý đều tập trung tại xúc giác cùng thính giác.

Thân hình bị anh đè ở dưới người nóng bỏng mà cứng đờ, nhưng tim đập như muốn nhảy ra ngoài. Bên tai là tiếng hít thở nặng nề, mí mắt hơi ngứa, là cảm giác từ lông mi Long Ngạo quét qua mắt anh.

Đôi môi kề sát môi anh hơi hơi mở ra, có một đồ vật nóng ướt tính liếʍ môi dưới của anh, Vân Nguyệt ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng đứng dậy kéo ra khoảng cách.

Long Ngạo thả cổ tay run rẩy vô lực của anh ra, anh rất dễ dàng thoát thân.

Vân Nguyệt nhìn chằm chằm vách tường, ngữ tốc bay nhanh nói: “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai đừng đi học muộn.” Nói xong chạy trối chết.

Long Ngạo ngốc ngốc nhìn Vân Nguyệt rời đi, cũng không có ngăn cản, sau một lúc lâu vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếʍ liếʍ môi.

“Thật ngọt.”

Vân Nguyệt nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng vô pháp đi ngủ. Có cảm giác trên môi có dán cái gì đó, không phải sự đơn thuần, cũng không phải không biết thế sự. Đơn giản lấy tu vi hiện tại của anh cũng không cần ngủ, ngày thường ngủ chỉ là thói quen mà thôi, cứ như vậy thức tới hừng đông.

“Cốc cốc cốc ――”

Cửa phòng ngủ bị gõ vang, âm thanh Long Ngạo ở ngoài cửa vang lên: “Đại bảo bối, em đi rồi!”

Đã tới thời gian Long Ngạo đi học, Vân Nguyệt đem chính mình cuộn vào trong chăn, rầu rĩ nói: “Đã biết.”

Long Ngạo bước chân ở ngoài cửa một hồi trong chốc lát, cuối cùng vẫn là rời đi.

Vân Nguyệt nằm ở trên giường đã phát ngốc, bỗng nhiên nhớ tới anh phải bảo vệ Long Ngạo, vội vàng phân ra một sợi thần hồn đi tìm.

Một sợi thần hồn tìm Long Ngạo hơi thở, tìm được rồi thì đã tới trường học hắn, cũng bám vào trên người hắn.

Thần hồn như một đôi mắt khác của Vân Nguyệt, thấy rõ ràng mọi thứ.

Long Ngạo ngồi ở chỗ ngồi, đôi tay chống cằm, nhìn trần nhà phát ngốc.

Hắn vẫn duy trì tư thế thiếu nữ hoài xuân này cho đến lúc vào tiết, ở trong tiếng đọc sách, đại học bá Long Ngạo lén lút móc di động ra, ở trên diễn đàn nào đó đăng một bài xin giúp đỡ:

Không cẩn thận hôn bảo vật mình thích nhất, tim đập đến thật nhanh a, hiện tại cả ngày liền nghĩ muốn hôn một chút, như vậy bình thường sao?

Thực mau liền có người bình luận:

: Bình thường, bảo bối mà tôi thích mỗi ngày mang ở trên người, rất mau bị tôi bàn ra bao tương (?).

: Lâu chủ à, nếu là bảo vật của ngươi, thì muốn hôn thì hôn thôi, ai dám nói ngươi cái gì.

: Nếu thích như vậy thì có thể từ đầu tới đuôi đều cẩn thận hôn một lần a, hôn nhiều rồi ngươi sẽ không phải nghĩ cả ngày nữa.

Từ…… Từ đầu tới đuôi hôn một lần!

Long Ngạo thoáng nghĩ một chút, lập tức đem mặt nóng lên chôn ở trong sách tiếng Anh.

Luôn quan sát hắn - Vân Nguyệt cũng đỏ mặt che chắn tầm mắt, chỉ làm thần hồn không bị hắn phát hiện cũng không nói cho hắn.

Vân Nguyệt ở trên giường nằm nửa ngày, quyết định làm cái gì đó để phân tán lực chú ý.

Làm một người tu chân, theo đạo lý mà nói hẳn là cần tu luyện thêm, nhưng là hệ thống không có cho anh phương pháp tu luyện, hơn nữa thực lực của anh hiện tại là cao nhất, vô pháp gia tăng. Hơn nữa hiện tại anh khó mà có địch thủ, cho nên tu luyện đối với Vân Nguyệt mà nói là không cần thiết.

Vân Nguyệt liếc mắt nhìn ở trong phòng ngủ dạo qua một vòng, dừng ở tủ đầu giường một cái thẻ ngân hàng.

Đây là thẻ hệ thống cho hắn, bên trong có mấy chục trăm triệu( để nguyên vậy luôn).

Anh trước kia tuy rằng gia cảnh giàu có, nhưng bệnh tật quấn thân, đúng là chưa hưởng thụ qua cảm giác suốt ngày mua mua, muốn gì mua nấy, anh muốn đồ vật gì thì cũng được quản gia lấy lòng đưa đến trong tầm tay, cho nên khi thấy ở trên TV, thấy người khác nói hâm mộ cảm giác mua đồ vật không cần xem giá cả của thổ hào, thổ hào khi mua đồ vật nhất định thực vui vẻ, anh hơi hoang mang.

Làm một thổ hào vung tiền như rác, thật sự có vui vẻ như vậy sao?

Từ lúc xuyên qua tới nay còn không có thời gian để trải nghiệm loại cảm giác này, Vân Nguyệt cầm lấy thẻ.

Khu thương mại cao cấp nhất - An thị.

Tiểu Giáp nhàm chán đứng ở trong tiệm, cô ta là nhân viên của cửa hàng nhãn hiệu xa xỉ, ngày thường trong tiệm khách hàng thưa thớt, ngẫu nhiên có người ăn mặc bình thường, muốn vào trong tiệm tham quan, khách hàng như vậy bị cô ta xem thường hầu hạ.

Một thanh niên mặc quần jean muốn tiến vào nhìn xem, Tiểu Giáp tùy tiện nhìn thấy, phán định hắn toàn thân trên dưới quần áo không vượt qua 500 khối. Lại xem khí chất, vẻ mặt thanh niên thật cẩn thận, một bộ dáng chưa hiểu việc đời. Cho nên tuy rằng thanh niên này lớn lên rất tuấn tú, nhưng Tiểu Giáp vẫn xem thường như cũ.

Trong tình huống bình thường, khách hàng bị cô ta đối đãi như vậy đều sẽ quay đầu đi liền, nhưng thanh niên này vẫn là nhận lấy xem thường đi vào trong tiệm.

Tiểu Giáp cũng lười đi qua phục vụ, tiếp tục đứng ở cửa nhìn mặt đất phát ngốc.

Không biết qua bao lâu, lại một đôi chân đi vào tầm mắt của cô ta.

Từ dưới hướng lên trên nhìn, giày chơi bóng, quần jean, áo thun trắng rộng thùng thình.

Bộ quần áo này sợ là còn không bằng thanh niên phía trước, nhìn thế nào cũng không quá 300 khối!

Tiểu Giáp lại càng xem thường hơn, nhưng lúc tròng mắt vừa thấy được mặt người nọ.

Tiểu Giáp:!!!

Tuy rằng ăn mặc quần áo bình thường, nhưng diện mạo người này một chút cũng không bình thường, Tiểu Giáp có một dự cảm mãnh liệt, người này thậm chí có thể mua toàn bộ quần áo trong tiệm!

Cô ta lập tức đem bản mặt xem thường thu lại, nặn ra bộ mặt đẹp nhất nói: “Ngài hảo, hoan nghênh quang lâm.”

Vân Nguyệt gật gật đầu, đi vào trong tiệm, Tiểu Giáp theo sát phía sau.

Trên người anh vẫn là quần áo của Long Ngạo, Long Ngạo tuy rằng có sở thích với thu thập các loại châu báu sáng long lanh, nhưng ở phương diện mặc quần áo vẫn rất phù hợp với thân phận học sinh trung học của hắn, quần áo hầu hết có giá cả bình thường.

Vân Nguyệt ăn mặc một thân quần áo này cũng không cảm thấy nơi nào không tốt, ngược lại là đối với quần áo hàng hiệu trước mặt có chút ghét bỏ.

Cực kỳ bình thường a, quần áo bình thường, so với đồ trước kia anh mặc còn kém hơn, giá cả cũng bình thường, mắt không chớp mua mấy thứ này căn bản không thể mang đến vui sướиɠ! TV đều là gạt người!

Anh dạo qua một vòng, không phát hiện ra thứ mình thích, liền tính toán đi cửa hàng khác.

Vừa vặn đi đến thanh niên bên cạnh, tay thanh niên cầm một kiện quần áo giới bài ( đồ kiểu mẫu mới và bán chạy nhất), môi cắn chặt như muốn cắn sứt luôn cái môi.

Cậu ta nhìn thấy Tiểu Giáp đi tới theo Vân Nguyệt, lấy hết can đảm mở miệng: “Xin…… Xin hỏi, bộ quần áo này có thể giảm giá chút không?”

Tiểu Giáp lập tức nhịn không được trợn trắng mắt: “Không thể, cậu cho rằng nơi này là chợ bán thức ăn hả? Còn có thể cò kè mặc cả?”

“Nga……” Thanh niên nghe thấy Tiểu Giáp nói, mặt đều nghẹn đỏ, cậu ta đem bộ quần áo treo lại, sửa sửa quần áo, xoay người muốn đi.

“Mua không nổi cũng đừng sờ a, quỷ nghèo.” Tiểu Giáp nhỏ giọng nói thầm.

Vân Nguyệt nghe được câu nói thầm kia, chân mày cau lại.

“Uy, cậu muốn mua bộ quần áo này làm gì?” Vân Nguyệt gọi lại thanh niên kia, dò hỏi.

Thanh niên quay đầu lại, có chút hoang mang chỉ chỉ chính mình, xác nhận Vân Nguyệt là đang nói với mình sau đó mới nói: “Tôi muốn mua bộ đó để đi thử kính, kiện quần áo kia thực phù hợp với tính cách nhân vật…… Bất quá, vẫn là mặc quần áo bình thường đi cũng được, quan trọng nhất vẫn là kỹ thuật diễn.”

“Tiểu minh tinh tuyến 38(diễn viên vô danh) từ đâu ra không biết, mua không nổi thì mua không nổi, nói dễ nghe như vậy làm cái gì.” Tiểu Giáp cực kỳ khinh thường.

“Gói lại, cà thẻ.” Vân Nguyệt lạnh lùng liếc Tiểu Giáp một cái, lại đối thanh niên gật gật đầu: “Cho cậu.”

Đôi mắt thanh niên đều trợn tròn, không nhịn được lại nói: “Không được, tôi không thể vô duyên vô cớ nhận đồ của anh, anh lấy về đi.”

“Cho cậu thì cậu cầm đi, nếu không cần thì ném, tôi mua gì, cho ai, làm sao kệ tôi, tôi cao hứng là được.” Vân Nguyệt cà thẻ xong, cũng không liếc mắt nhìn thanh niên một cái, trực tiếp đi ra cửa.

------------------

Editor: ha hả, không hiểu sao chương này hơn 2000 chữ :")""""""""""""