Editor: Piscuits
Nhóm người tu chân đi tới phụ cận, nơi phát ra tiếng rồng gầm, tìm như thế nào cũng không thấy tung tích của rồng. Mưa to cùng một cổ linh lực khác đem hơi thở của rồng che giấu kín mít.
Có người đắc thủ trước bọn họ.
Vài tên tu sĩ liếc nhau, cuối cùng cũng chỉ có thể bất lực trở về.
Bên kia, Vân Nguyệt xách theo Long Ngạo đã hóa thân rồng, một chân đá văng cửa lớn nhà của Long Ngạo.
Long Ngạo bị Vân Nguyệt mạnh mẽ thu nhỏ lại bằng cánh tay, thẳng tắp cũng không dám giãy giụa, nhìn thế nào cũng giống như gậy gỗ.
Vân Nguyệt phẫn nộ đem Long Ngạo ném trên sô pha, nổi giận nói: “Biến trở về ngay.”
Gậy gỗ xoay hai vòng, biến trở về thành người.
“Cậu có bản lĩnh a, tùy tùy tiện tiện liền ở bên ngoài hóa rồng?” Vân Nguyệt muốn tức chết rồi, nếu không phải anh ra tay đến kịp thời, sợ là đêm nay con rồng này bị đem đi nướng lên ăn: “Trước kia cậu hóa rồng đều biết ẩn nấp hơi thở, sao lần này lại cố ý phát ra hơi thở, cậu là ngại thịt của bản thân không đủ ngon hả?”
Long Ngạo hốc mắt đỏ bừng, rớt nước mắt ào ào. Hắn giơ tay lau nước mắt, nức nở nói: “Anh đừng đi, tôi về sau sẽ không như vậy, tôi…… em về sau đều nghe anh, anh đừng đi.”
Vân Nguyệt vốn là không muốn chạy, anh muốn ẩn nấp ở một bên tính toán để Long Ngạo một mình cho hắn bình tĩnh lại rồi đem hắn mang về nhà, chỉ là không dự đoán được Long Ngạo sẽ đột nhiên hóa rồng, khiến anh phải lập tức hiện thân lôi Long Ngạo trở về.
Vân Nguyệt ăn mềm không ăn cứng, thấy vậy cũng hết giận một nửa. Anh sờ sờ đầu Long Ngạo: “Cậu đột nhiên nghĩ tào lao cái gì vậy? Vì sao cảm thấy tôi phải đi? Tôi cho rằng thái độ của mình đã thực rõ ràng, không nói tới thực lực của tôi tùy thời đều có thể đi, liền tính tôi không có thực lực, nếu thật sự muốn chạy, vào buổi tối thứ nhất cậu bắt tôi, vào thời điểm cậu chạy đi tôi nên chạy thoát.”
Bị sức lực không nhẹ vuốt ở trên đầu , Long Ngạo cảm xúc miễn cưỡng ổn định một chút, hắn hít hít mũi: “Em…… vừa rồi thức tỉnh một bộ phận truyền thừa nhỏ.”
“Hả?” Vân Nguyệt kinh ngạc.
Long Ngạo là chủng tộc có truyền thừa, qua mỗi một đoạn thời gian liền sẽ thức tỉnh một bộ phận, thời điểm khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng sẽ thức tỉnh một bộ phận. Thức tỉnh truyền thừa càng nhiều, Long Ngạo cũng liền trở nên càng mạnh.
Nhưng hiện tại căn bản không phải là thời gian thức tỉnh, chẳng lẽ là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ? Chính là…… Bọn họ đi ra ngoài ăn bữa tối, cái này có cái gì có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Long Ngạo?
Hơn nữa, thức tỉnh truyền thừa cùng với việc cảm thấy anh muốn chạy trốn có quan hệ gì?
Vân Nguyệt nghĩ trăm lần cũng không ra, vẫn là Long Ngạo mở miệng giải hoặc: “Nghe được bọn họ nói thời điểm khai giảng, em suy nghĩ một chút, thời gian em đi học thì anh sẽ làm cái gì.”
Long Ngạo lúc này không còn cảm thấy Vân Nguyệt sẽ nhân lúc hắn đi học chạy trốn, bởi vì hắn đã tính toán tốt, thời điểm đi học đem Vân Nguyệt nhốt ở nhà, hoàn toàn không cho anh cơ hội bỏ đi.
Nhưng mà lúc đó đầu hắn đột nhiên giống như muốn nổ tung ra, cảm giác này hắn rất quen thuộc, là thức tỉnh truyền thừa.
Nhưng mà lần này thức tỉnh không có mang đến linh lực sức mạnh, chỉ mang đến một tin tức ――
“Hắn(Vân Nguyệt) sẽ đi.”
Thức tỉnh truyền thừa của hắn nói với hắn như vậy.
“Đem hắn nhốt lại hắn sẽ lén lút đi, đem hắn khóa lên hắn cũng sẽ tránh thoát khỏi gông xiềng, hắn nói sẽ luôn bên cạnh ngươi, sẽ trở về xem ngươi, cũng đều là giả, gạt người. Chỉ có thể đem hắn mang theo trên người, vẫn luôn nhìn hắn, không cho hắn bất cứ cơ hội rời đi.”
Ảnh hưởng từ truyền thừa có thể nói là thập phần to lớn, cho nên Long Ngạo mới có thể mất lý trí như vậy.
Nghe xong lời thuật lại của Long Ngạo, Vân Nguyệt kinh ngạc nói: “Làm thế quái nào lại có loại truyền thừa này?”
Không nói tới việc truyền thừa này có phải giả hay không, chủ yếu chính là, anh căn bản là không có viết qua cái truyền thừa này, cốt truyện đã lệch khỏi quỹ đạo nhiều như vậy sao?
“Là thật sự!” Long Ngạo nóng nảy: “Em không có lừa anh!”
“Rồi rồi,” Vân Nguyệt tiếp tục trấn an Long Ngạo: “Tôi tin tưởng cậu, tôi cũng sẽ không đi, rốt cuộc còn chờ cậu lớn lên về sau lại hầu hạ tôi đâu.”
Long Ngạo không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên mặt đỏ, vẻ mặt biệt nữu nói: “Ai muốn hầu hạ anh…… Kỳ thật hiện tại cũng có thể……”
Vân Nguyệt: “……” A, ngạo kiều.
Vân Nguyệt đương nhiên sẽ không khách khí, lập tức ở ngồi xuống sô pha, đem chân giơ lên, đưa ngón tay gõ gõ đùi.
Long Ngạo đỏ mặt, tay sờ soạng lên.
“Cậu không ăn cơm sao, sức lực nhỏ như vậy? Chờ một chút, nhẹ chút…… Nhẹ chút!”
Một lát sau, Vân Nguyệt kéo cái chân đau nhức nằm lên giường, đi theo phía sau là mặt tươi cười hề hề của Long Ngạo.
Long Ngạo đi theo nằm lên giường: “Lần sau em lại tiếp tục hầu hạ anh.”
“Con trai bất hiếu, kỹ thuật của cậu quá kém, không có lần sau.” Vân Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.
Long Ngạo ôm lấy eo Vân Nguyệt: “Rốt cuộc em cũng là lần đầu tiên, từ từ rồi tiến bộ.”
Vân Nguyệt tỏ vẻ không tin: “Đấm một lần chân tôi như bị chặt đứt, đấm hai lần tôi sợ là có thể bán thân bất toại*.”
*Liệt nửa người, ý nói hai chân dưới què luôn*
Long Ngạo có chút xấu hổ, hắn cũng là quá kích động, nhất thời không kiềm chế được sức lực. Hắn tin tưởng nếu đấm nhiều lần, nhất định có thể làm Vân Nguyệt thoải mái dễ chịu!
Vân Nguyệt quăng tay trên eo ra, Long Ngạo còn ở sau lưng nhích tới nhích lui, không thể nhịn được nữa, Vân Nguyệt đạp cho hắn một cái, Long Ngạo lúc này mới an phận mà ngủ.
Có lẽ là bởi vì quá mệt nhọc, Vân Nguyệt rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng, anh mơ trở về lại thế giới trước, lúc bệnh tật còn quấn lấy anh tha thiết.
Anh viết xong một chương mới, cảm giác trái tim ẩn ẩn đau, hô hấp cũng có chút khó khăn, đành phải bất đắc dĩ nằm lên giường.
Người hầu tới thay nước, đưa thuốc, uống thuốc xong, anh mơ mơ hồ hồ đi ngủ.
Trong lúc ngủ anh lại mơ gặp được nam nhân kia. Nam nhân kia tóc đen mắt vàng, ngồi ở phía trên tảng đá vừa bự vừa cao.
Vân Nguyệt chậm rãi đến gần, nam nhân từ trên tảng đá nhảy xuống, đi đến trước mặt anh.
“Anh đã lâu không có tới thăm tôi!” Nam nhân bất mãn nói.
Vân Nguyệt cười cười: “Đúng là đã lâu không mơ thấy cậu.”
“Mơ cái gì, anh luôn cho rằng anh đang nằm mơ sao, tôi cũng là giả sao.” Nam nhân có chút sinh khí.
Vân Nguyệt không có cãi cọ, đi một bước về phía tảng đá lớn.
“Anh muốn đi lên thì trực tiếp nói với tôi không được sao.” Nam nhân lẩm bẩm, duỗi tay ôm lấy Vân Nguyệt, ôm anh bay đến phía trên tảng đá lớn.
Gió ở trên tảng đá lớn rất mạnh, Vân Nguyệt ngồi xuống ở bên cạnh, hưởng thụ cơn gió mãnh liệt mà ngoài thực tế không có khả năng xuất hiện.
Nam nhân rầm rì dựa lại, đem đầu dựa lên vai Vân Nguyệt. Vân Nguyệt nhớ tới chương truyện mới vừa mới viết kia, có chút chột dạ hỏi: “Gần đây cậu như thế nào?”
“Không tốt.” Nam nhân nói: “Cho nên anh phải tới bồi tôi nhiều chút.”
Vân Nguyệt sờ sờ đầu nam nhân, “Nhanh thôi sẽ kết thúc, chờ tôi nghĩ ra phương pháp giải quyết Boss, cậu cũng không cần chịu khổ.”
Nam nhân cũng không có mừng rỡ như Vân Nguyệt tưởng tượng, hắn chỉ lẳng lặng mà dựa vào Vân Nguyệt, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Sau khi mọi dứt chấm dứt…… Anh còn sẽ đến xem tôi sao?”
“Ờm……” Vân Nguyệt có chút không biết trả lời như thế nào, nằm mơ đương nhiên không phải do anh khống chế, sao có thể cam đoan đâu?
Tuy rằng người nam nhân này cũng là người trong mộng, nhưng Vân Nguyệt không muốn nói dối hắn, đành phải nói: “Tôi sẽ tận lực đến đây.”
Từng mảng bóng tối bắt đầu cắn nuốt cảnh trong mơ, thân hình nam nhân cũng dần dần biến mất trong bóng đêm, trong mộng Vân Nguyệt trước khi tỉnh lại, nghe thấy hắn nói một câu cuối cùng: “Tôi chờ anh.”
Lúc sau đó, bệnh tình Vân Nguyệt chuyển biến xấu, bị đưa đi cấp cứu.
Đến khi tử vong, anh cũng không có mơ thấy nam nhân kia nữa.
Anh nuốt lời.
Vân Nguyệt từ trong mộng bừng tỉnh, Long Ngạo phía sau lưng còn ngủ say, hơi thở nóng bỏng phà vào sau cổ của anh, một tay gắt gao vòng trên eo Vân Nguyệt, lực tay làm anh cảm thấy an tâm.
Vân Nguyệt hoảng hốt một lát, lại tiếp tục ngủ.
-------------------------------
Mà từ bây giờ lịch ra chương không còn 1 ngày 1 chương nữa mà là 2 ngày mới có 1 chương do tui bận học online rồi bận học để chuẩn bị ôn thi đại học nữa nên sẽ hơi bận, nên từ ngày mai sẽ không có chương, ngày mốt mới có nhoe :333