Editor + beta-er: Piscuits
--------------------------------
Thiếu niên Long Ngạo vừa mới lao ra cửa liền hối hận.
Trước mắt đã là đêm khuya, bên ngoài một mảnh yên tĩnh, đèn dưới hàng hiên còn sáng lên, chiếu ra bóng dáng của hắn.
Trên tóc phảng phất còn mang theo độ ấm từ tay của người nọ chạm vào, tuy rằng mới vừa rời đi, nhưng hắn đã bắt đầu không cầm được lòng nhớ người ta.
Long Ngạo đi ra ngoài nắm lấy chốt cửa, lại như bị điện giật lùi về sau.
Không được, hắn mới vừa chạy ra, liền lập tức trở về cũng quá mất mặt. Hơn nữa hắn rõ ràng phải tức giận mới đúng, chứ không phải đứng ở chỗ này nhớ người kia!
Long Ngạo phẫn nộ giấu đi thân hình, kéo ra cửa sổ hàng hiên nhảy xuống.
Cũng không có tý gió mát ban đêm nào đánh vào trên mặt, thiếu niên khống chế giảm tốc độ xuống, nhìn tầng lầu cao trên kia, ánh đèn từ phòng của hắn cũng càng ngày càng xa, thẳng đến khi biến mất không thấy.
Long Ngạo đột ngột dừng lại, quay đầu chạy trở về.
Lúc trước không gặp mặt thì còn tốt, nếu đã gặp mặt anh, cho dù một giây hắn cũng không chịu chia lìa.
Long Ngạo cũng không nhớ rõ trước kia có gặp qua Vân Nguyệt hay không, nhưng cảm giác của hắn đối với Vân Nguyệt cũng không xa lạ. Bọn họ phảng phất đã từng làm bạn vượt qua rất nhiều ngày đêm, bọn họ đều gặp phải đủ loại khốn khổ, bọn họ liếʍ láp đau xót lẫn nhau. Thậm chí lúc hắn còn là cái trứng rồng, đều có thể cảm nhận được sự chờ mong cùng với tình yêu kia đối với hắn, làm hắn ngày đêm không yên.
Hiện tại chủ nhân của cảm giác này rốt cuộc cũng hiện thân, hắn quả thực hận không thể một ngày đều dán ở trên thân của người nọ, lại bởi vì xúc động nhất thời mà chạy ra ngoài, Long Ngạo có thể nói là cực kỳ hối hận.
Bóp chân…… Liền bóp chân thôi! Hắn đường đường là rồng đen cao quý, sao có thể cảm thấy uỷ khuất, bóp chân còn có thể thuận tiện sờ đùi, có cái gì không tốt?
Long Ngạo hoả tốc trở về nhà, thành công phát hiện Vân Nguyệt ngủ ở phòng cho khách.
Nhìn thấy giường trong phòng ngủ chính đã bị thiêu thành đống tro, Long Ngạo lập tức cùng Vân Nguyệt nằm trên cùng một chiếc giường, tay chân cũng không thành thật mà sờ tới sờ lui.
Thơm quá, thật mềm, ôm thật thoải mái!
Bị nháo đến tỉnh Vân Nguyệt trên trán nổi ra gân xanh: “……”
Bình tĩnh, đây là con trai do chính tay anh viết ra, không thể đánh chết.
Long Ngạo như bị nghiện, đem Vân Nguyệt nhét vào trong lòng ngực của chính mình, rồi mới ngủ.
Thiếu niên còn ngây ngô, ôm ấp cũng không có cảm giác gì, nhưng lại làm Vân Nguyệt an tâm, làm người rất khó đi vào giấc ngủ như anh cũng bất tri bất giác đi vào mộng đẹp.
Đang trong thời kỳ phát dục sinh trưởng, rồng rất nhanh đói, sáng sớm ngày hôm sau, Long Ngạo liền bị đói đến tỉnh lại. Ngủ dậy một giấc là có thể thấy đại bảo bối trong lòng ngực, Long Ngạo cao hứng gần chết.
Hắn tiến đến cần cổ Vân Nguyệt hít một ngụm to, sau đó vui vẻ xuống giường rửa mặt rồi đi mua bữa sáng.
Hắn vừa đi, Vân Nguyệt liền mở mắt.
Một bên tiếng di động ong ong vang lên, lấy lại nhìn thì vừa thấy là các loại tin tức Vân gia nhắn tới, phần lớn là hỏi hắn có còn sống hay không, lại kêu hắn nghĩ cách đem rồng lừa đến Vân gia lần nữa.
Vân Nguyệt cười lạnh một tiếng, đem mấy dãy số gửi tin nhắn đến kéo vào sổ đen.
Một đám cuồng vọng tự đại ngu ngốc, cũng không biết là ai cho bọn họ tự tin lớn như vậy, cho rằng có thể ra lệnh cho hắn làm theo sao.
Nếu Vân gia đã kiêu ngạo như vậy, vậy có nên xử Vân gia trước hay không……Vân Nguyệt vừa tự hỏi vừa đi đến phòng khách, vừa vặn thấy Long Ngạo xách theo bao lớn bao nhỏ về tới cửa.
Trên người hắn còn ăn mặc áo ngủ của Long Ngạo, Long Ngạo lúc đầu không nhìn kỹ, hiện giờ vừa thấy mới kinh hãi, bữa sáng trong đều sắp rớt: “Ngươi, ngươi tại sao lại có thể mặc quần áo của ta! Một chút cũng không rụt rè!”
“…… Cái gì?” Vân Nguyệt quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình: “Không rụt rè?”
Trong nguyên tác anh đúng là không có viết tình tiết Long Ngạo đối xử với mỹ nhân như nào, bởi vì Long Ngạo căn bản sẽ không bị mỹ nhân hấp dẫn. Mà hiện giờ anh xuất hiện lại dẫn tới cốt truyện bị lệch khỏi quỹ đạo, nhưng anh trăm triệu không nghĩ tới sẽ lệch khỏi quỹ đạo sẽ thành ra một Long Ngạo ngứa đòn như thế này.
Nhìn trên mặt Long Ngạo đỏ tới mức có thể nhỏ ra máu, Vân Nguyệt cười nhạo một tiếng: “Xem ra cậu không vui khi quần áo bị tôi mặc nha.”
“Không phải……” Long Ngạo bị câu nói của Vân Nguyệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ chưa kịp dùng não đã thốt ra liền hối hận, hắn lắp bắp đang muốn giải thích, liền thấy Vân Nguyệt vén lên vạt áo, lộ ra vòng eo thon nhỏ.
Long Ngạo: “!!!”
Vân Nguyệt nhẹ giọng nói: “Nếu cậu không vui, vậy tôi đây…… cởϊ qυầи áo ra được không?”
Long Ngạo che lại cái mũi, điên cuồng gật đầu: “Được!”
“Được cái rắm!” Vân Nguyệt thả vạt áo xuống, hung hăng xoa xoa cái đầu chó của Long Ngạo, âm trầm trầm nói: “Nếu như tôi đã tới đây, vậy toàn bộ đồ vật trong nhà đều là của tôi hết, biết chưa.”
Anh cứ nghĩ rằng Long Ngạo sẽ không phục lắm, đang định dùng võ lực áp chế, không nghĩ tới Long Ngạo cúi đầu lên tiếng, thoạt nhìn ngoan đến muốn khi dễ.
Thực bất bình thường. Theo lý mà nói, bị một cái mỹ nhân mới cướp về làm cho mất hết mặt mũi, Long Ngạo hẳn là sẽ phát bạo, cho anh biết mặt một chút, chứ không phải cụp mi rũ mắt giống như bây giờ.
Vân Nguyệt nghi hoặc trong lòng, bỗng nhiên nghĩ ra một ý nghĩ đáng sợ.
Anh đẩy Long Ngạo về phía sau, làm hắn dính sát ở trên tường, tiếp theo duỗi tay giam người trên tường thành tư thế Kabe-don, kỳ quái nói: “Vì sao phản ứng như vậy, chẳng lẽ cậu thích tôi sao?”
Long Ngạo cả người như muốn nổ tung: “Ngươi…… Ngươi không cần nói lung tung! Ngươi bị ta cướp về, ta thích thì sao, không thích thì sao, dù sao ngươi cũng là của ta!”
Vân Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Xem ra ý Long Ngạo là như vậy, hẳn là thích vẻ ngoài của anh, cho nên đem anh cướp về, cộng với yêu thích bảo vật đẹp đẽ.
May mắn không phải là thật sự thích anh, bằng không anh đúng là không biết nên làm cái gì bây giờ. Anh viết tiểu thuyết này nhiều năm, đã sớm đem Long Ngạo thành bạn bè, là người nhà, thậm chí có thể nói Long Ngạo là con anh, tự nhiên giữa đường nói yêu đương với người ta, chỗ nào cũng thấy kì quái.
Long Ngạo chui ra từ dưới cánh tay đang giam hắn của Vân Nguyệt, đem bữa sáng đặt ở trên bàn, giọng thô nói: “Ăn cái gì ăn đi.”
Long Ngạo mua một túi bữa sáng thật to, bánh bao màn thầu, sủi cảo xíu mại, sữa đậu nành, bánh quẩy, cái gì ăn cho buổi sáng cũng đều có.
Long Ngạo căn bản bị doạ đến im re, nhưng nhìn một bàn đầy bữa sáng, lại nhìn vẻ mặt quý khí của Vân Nguyệt, người nhìn tới nhìn lui cũng không giống người hay ăn sáng, lại nhịn không được biệt nữu mở miệng: “Ngươi lại ăn thử một miếng.”
Vân Nguyệt tùy tiện cầm lấy một cái bánh bao, cắn một ngụm, thiếu chút nữa phun ra, thật là ngọt muốn tiểu đường. Nhưng là nhìn mặt Long Ngạo có chút khẩn trương cùng với chờ mong, còn thấy thái dương của hắn bởi vì chạy mà toát ra mồ hôi, anh miễn cưỡng đem bánh bao nuốt vào bụng, trái lương tâm tán dương: “Tạm ngon”
Long Ngạo bị đả kích, ghé vào trên bàn không chịu đứng dậy.
Vân Nguyệt không biết làm sao, đối với Long Ngạo nói “Tạm ngon” đã là đánh giá tương đối cao, nhưng Long Ngạo nghe thấy cái nhận xét này đương nhiên rất thất vọng.
Anh nhìn cái gáy tròn tròn của Long Ngạo, đột nhiên ý thức được Bọn họ hiểu biết lẫn nhau, thật sự ít đến đáng thương. Hơn nữa hiện tại Long Ngạo cũng không phải là Long Ngạo khúc sau của truyện mà anh biết, một con rồng mạnh mẽ độc lập, mà hiện giờ hắn chỉ là một con rồng chưa hiểu sự đời, chưa trải nghiệm bất cứ thứ gì hết.
Cùng một con rồng nhỏ rối rắm về vấn đề tình cảm, đúng là anh suy nghĩ quá nhiều, có thể là diện mạo của anh thật sự thực hợp mắt rồng đi.
Vân Nguyệt ánh mắt nhu hoà, anh thử nói cái gì đó để kéo gần khoảng cách giữa hai người, quan tâm sinh hoạt của rồng nhỏ một chút. Nhưng từ nhỏ đến lớn, Vân Nguyệt toàn là do người khác chủ động làm quen với anh. Anh cơ bản là không có kinh nghiệm chủ động làm quen với người khác.
Vì thế chỉ có thể bắt đầu từ bước cơ bản nhất hỏi: “ Tên cậu là gì?”
Long Ngạo giật giật, nói ra cái tên hắn luôn nhớ kỹ trong lòng: “Ta kêu Long Ngạo……”
“A, Long Ngạo à.” Vân Nguyệt vắt hết óc, điên cuồng hồi ức các loại đề tài bắt chuyện, sau một hồi lâu mới nhả ra một câu quan tâm: “ Bài tập hè của cậu, làm xong chưa?”
Long Ngạo đang cực kỳ mong chờ: “???”