Cưới Rồi Dạy Bảo Sau

Chương 7

“Thế nào?”

Cô cười mừng rỡ: “Khổ hình của chúng ta cuối cùng cũng kết thúc rồi, anh Quân đã lấy được chìa khóa, có thể cởi bỏ còng tay giúp chúng ta.”

“Chán ghê, anh vừa mới bắt đầu cảm thấy như thế này cũng tốt lắm, không ngờ đã kết thúc sớm như vậy rồi.” Anh cố ý lộ ra vẻ mặt đáng tiếc.

“Làm trò.”

“Là thật, không phải kẻ nào cũng có kinh nghiệm được nhốt chung một chỗ với mỹ nữ nha.”

“Tôi nghĩ nên thay quần bò đã rồi mới đến quán bar”. Không nghĩ sẽ hưởng ứng những lời nói ngọt xớt của anh, cô đứng lên, chỉ về hướng phòng.

“Ok.” Anh rất ăn ý đi theo sau cô.

Đi vào phòng, Đồng Mộc Tiệp từ trong tủ quần áo lấy ra một cái quần bò, đi vào trong phòng tắm, kéo mành che xuống.

“Có cần giúp gì không?” Hàn Thận Kì luôn theo sát ở phía sau trêu tức nói.

Cô yêu kiều trừng mắt nhìn anh lườm một cái.

“Xem ra là không cần rồi.”

“Này,” Giọng nói dặn dò của cô từ sau mành truyền đến: “Không cho phép nhìn lén!”

“Nhìn lén là hành vi của kẻ tiểu nhân, anh mới khinh thường làm. Kẻ quân tử giống anh đây đều là quang minh chính đại mà thưởng thức.”

“Này--” Cô mắng nhỏ, vẻ mặt lo lắng.

“Được rồi, đừng lo lắng, anh sẽ không nhìn lén.” Anh quay mặt qua chỗ khác, nhìn chằm chằm vách tường đối diện.

Thế này cô mới yên tâm mà buông mành, cởi váy ngắn và thay quần bò vào.

Cách một tầng vải mỏng manh, ánh sáng chiếu xuyên qua mờ ảo, anh hơi hơi quay đầu, mơ hồ có thể thấy được dáng người với những đường cong yêu mị của cô sau khi cởi váy, ánh mắt thâm thuý u ám đi vài phần.

Bởi vì quan hệ của ngành giải trí, bên người anh tràn ngập những phụ nữ chỉ có ngoại hình mà khuyết thiếu tâm hồn, nhưng cô không chỉ vô cùng hấp dẫn, lại còn nói chuyện cùng anh rất hợp, như vậy làm sao anh có thể không động tâm được đây.

Không biết vì sao, đối với khổ hình ngọt ngào sắp chấm dứt này, anh lại có chút luyến tiếc.

Thay xong quần bò, Hàn Thận Kì và Đồng Mộc Tiệp cùng nhau gọi xe taxi đến quán bar ở gần võ quán Taekwondo, anh còn cố ý dùng áo khoác phủ lên cổ tay hai người để tránh cho chiếc còng tay bắt gian bị mọi người chú ý đến.

__________________

Bắp cải xào cay:

Trứng sốt cà chua:

Chân gà chiên hương thảo:

Súp miso rong biển:

Tìиɧ ɖu͙©! Hạ lưu! Ghê tởm! Đồi phong bại tục! Không có văn hoá! Rối loạn xã hội!

Trong quán bar, tiếng ca của hoàng hậu nhạc đồng ca Rock’n’Roll vang lên, Hàn Thận Kì cùng Đồng Mộc Tiệp gọi một chai Heineken, ngồi xuống một vị trí gần các bàn bi-a, quan sát những người chơi khác.

Khoảng chừng 15 phút sau, Lạc Siêu Quân xuất hiện tại quán bar, tìm được hai người, anh lấy chìa khoá giúp bọn họ cởi bỏ còng tay.

“Ba của em đâu? Ông còn đang tức giận sao?” Mộc Tiệp xoa xoa cổ tay, truy vấn tình trạng của cha.

“Hôm nay cục trưởng ra ngoài giải quyết một số vấn đề, có một người dân bị chết do ma tuý, tin tức bị lộ, một đống phóng viên đến để lấy tin, cục trưởng vội vàng ra mặt đối phó bọn họ.” Lạc Siêu Quân đè thấp giọn, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được để nói.

“Có nghĩa là tạm thời ba em sẽ không đếm xỉa gì đến em đúng không?” Cô thở dài nhẹ nhõm, hoạt bát nháy mắt mấy cái.

“Vị này là…” Lạc Siêu Quân nhận lấy còng tay, ánh mắt sắc bén đánh giá người đàn ông đang sóng vai ngồi cùng Đồng Mộc Tiệp, cảm thấy anh ta có chút quen mặt, lại không nhớ rõ đã gặp qua nơi nào.

Những người tồn tại trong trí nhớ của anh trước giờ, không có ai khác ngoài những tội phạm truy nã với diện mạo hung ác và những kẻ nghiện thuốc đáng khinh, hình như không có ấn tượng với người đàn ông tuấn tú nhã nhặn nào.

“Anh ấy là em sinh đôi của đồng nghiệp Hàn Thận Tước chỗ em làm, Hàn Thận Kì, cũng là người mẫu nam đang nổi tiếng, chụp rất nhiều ảnh quảng cáo cho các thương phẩm dành cho nam.” Mộc Tiệp ôn nhu mỉm cười, giới thiệu hai người quen biết nhau.

“Xin chào.” Hàn Thận Kì vươn tay ra trước, chào hỏi với anh.

“Tôi là Lạc Siêu Quân, là bạn của Mộc Tiệp.” Hoá ra là người mẫu chỉ có khuôn mặt không có cơ bắp! Khi Mộc Tiệp giới thiệu, Lạc Siêu Quân rốt cuộc cũng nhớ ra vì sao lại cảm thấy Hàn Thận Kì quen mắt.

“Muốn uống chút gì không?” Mộc Tiệp hỏi.

“Trong cục còn có việc, anh không thể ở lâu, em nhớ cẩn thận một chút, đừng uống nhiều rượu quá.” Ánh mắt Lạc Siêu Quân lưu luyến không rời dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Tiệp, không nhịn được dặn dò cô: “Cục trưởng hôm nay không rảnh quan tâm chuyện của em, không có nghĩa là ông ấy không để ý, không có việc gì thì về nhà sớm một chút.”

“Em biết rồi!” Đồng Mộc Tiệp vẫy vẫy tay với Lạc Siêu Quân, nhìn anh vừa nhận điện thoại vừa lách qua đám người mới tới, bước ra ngoài cửa.

Tiễn Lạc Siêu Quân đi rồi, Hàn Thận Kì thu hồi ánh mắt, ngửa đầu uống một ngụm bia, nói: “Anh ta thích em.”

“Cái gì?” Cô sửng sốt một chút, hoài nghi mình đã nghe lầm.

“Anh nói Lạc Siêu Quân thích em, có lẽ đã thầm mến em rất lâu rồi.” Dựa vào trực giác của đàn ông, anh có thể cảm giác được người kia có tình cảm với Đồng Mộc Tiệp.

“Làm sao có thể thế được?” Cô không cho là đúng mỉm cười phủ nhận: “Em cùng anh Quân quen biết mười mấy năm, chúng em không những là hàng xóm, còn học chung Taekwondo tại võ quán, nếu anh ấy thích mình, làm sao em có thể không có cảm giác gì được chứ?”

“Nếu anh ta thực sự theo đuổi em, em sẽ thấy thế nào?” Hàn Thận Kì thử hỏi, khoé miệng theo thói quen khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười yếu ớt mê người.

“Em không dám tưởng tưởng hình ảnh mình cùng anh Quân nắm tay nhau, rất quỷ dị, anh ấy giống như anh trai của em vậy, yêu đương với ảnh, em cảm thấy có vẻ lσạи ɭυâи.” Cô nhăn mày nói.

Hàn Thận Kì không khỏi thấp giọng cười.

Anh càng lúc càng thích cảm giác ở bên cạnh cô, những thành kiến đối với nghề nghiệp của cô trước đây cũng đã hoàn toàn biến mất, càng hiểu biết cô, anh càng phát hiện cô không hề nghiêm túc khó tiếp cận như trong tưởng tượng của mình, ngược lại cô có một loại khí chất thông minh vừa độc đáo vừa mê người, làm cho anh rất muốn kết giao cùng cô, muốn nhìn xem tình yêu của hai người sẽ thành cái gì?

“Cho nên nói, anh với Lạc Siêu Quân là tình địch nha?”

Anh thấp giọng nói làm chấn động lòng cô, nâng mắt nhìn ngũ quan tuấn lãng của anh, rõ ràng khuôn mặt này với cô rất quen thuộc, nhưng khi giáp mặt với người anh trai song sinh Hàn Thận Tước, cô đều không tự giác được cảm thấy nghiêm túc hẳn lên, bởi vì tính cách của Hàn Thận Tước rất cẩn thận và phép tắc, làm cho đồng nghiệp bên cạnh như có một áp lực vô hình vậy.

Nhưng khi đối mặt với Hàn Thận Kì thì hoàn toàn ngược lại, anh sáng sủa và hài hước, cho dù gặp tình huống khó khăn cũng có thể thoái mái lạc quan, cùng ở chung với anh thật sự rất thoải mái, hoàn toàn không có áp lực.

“Chuyện cười này của anh thật nhạt nhẽo.” Cô cố ý nhắm mắt không nhìn anh, đầu ngón tay nhịp nhịp theo giai điệu âm nhạc, nhưng trái tim lại vì câu nói nửa đùa nửa thật này mà đập chệch đi một nhịp.

Người đàn ông trước mặt này vô cùng chói mắt, rất có sức quyến rũ song lại quá mức nguy hiểm, biết rõ lòng mình không nên dao động, nhưng lòng cô vẫn bất tri bất giác bị anh hấp dẫn.

“Anh nghiêm túc, có lẽ chúng ta nên kết giao thử xem.” Hàn Thận Kì thuận tay vén sợi tóc bên má của cô ra sau tai, cử chỉ tự nhiên lại vô cùng thân mật.

“Nhưng fan của anh rất nhiều, cạnh tranh cùng nhiều chị em như vậy, áp lực rất lớn.” Cô ngửa đầu uống một ngụm bia, thái độ trốn tránh, không trả lời thẳng thắn.

“Ai dám cùng cao thủ Taekwondo tranh giành đàn ông đây?” Anh cầm lấy chai Heineken chưa uống hết của cô để sát vào miệng mình và uống.

“Bây giờ anh đang ngồi luận võ kén rể đấy à? Hay là đang chiến đấu ở trên võ đài?” Cô cúi đầu cười, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu bên má.