Cưới Rồi Dạy Bảo Sau

Chương 25

“Các người làm sao mệt bằng tôi được, tối hôm qua làm mô hình kiến trúc đến tận mười hai giờ đêm, tắm rửa xong, ngủ không đến tám giờ đã bị kêu đi vẽ bản đồ, giờ nhiệt độ không khí ba mươi mấy độ mà vẫn còn phải đi làm.” Trợ lý Tiểu Uông xoa xoa hai mắt gấu mèo của mình, dáng vẻ chưa được ngủ đủ giấc.

“A Ken, làm việc dưới trướng anh Hàn đều xấu số như vậy sao?” Tiểu Lý vụиɠ ŧяộʍ dòm ngó Hàn Thận Kỳ vẫn còn đang trong xưởng rượu tiến hành chụp ảnh.

“Tôi cảm thấy mình bị cô em phòng lễ tân lừa dối, lại còn bảo tôi rằng làm việc với anh Hàn tuyệt đối không vất vả chút nào, hơn nữa chỉ cần tăng ca, vợ của anh ấy sẽ đưa bữa khuya đến, chết tiệt, ngày nào tôi đây cũng tăng ca mà mỗi đêm chỉ được cắn bánh với gặm mỳ ăn liền là sao.” Tiểu Lý tiếp tục nói lảm nhảm.

A Ken đưa mắt liếc nhìn Hàn Thận Kỳ một cái, thì ra không phải mình anh đa tâm, mọi người đều cảm giác được sự thay đổi của lão đại.

Trước kia mọi người cũng thường tăng ca cho kịp tiến độ, nhưng chỉ cần quá 10 giờ, cô giáo Đồng nhất định sẽ đến văn phòng ra lệnh cho họ phải tan tầm, tuyệt đối không xảy ra tình trạng thức đến qua rạng sáng.

Nhưng mà nửa tháng nay, mọi người căn bản chính là sống trong địa ngục, mỗi ngày phải thức đêm thức hôm không nói, nếu phải cùng nhau đẩy nhanh tiến độ công trình, lão đại chưa đi ăn cơm, nào có ai dám rời khỏi chỗ ngồi chứ.

Làm việc bán mạng như không muốn sống giống lão đại thế kia, rõ ràng là hành vi biểu hiện của người thất tình, chẳng lẽ lão đại cãi nhau với bà xã?

“A Ken, đã mười hai rưỡi rồi, chúng tôi có thể đi ăn cơm trước, đợi lát nữa rồi quay về làm tiếp được không? Ngay cả bữa sáng còn chưa ăn mà tôi đã phải chạy đến đây rồi đó!” Tiểu Ưu ra sức xoa xoa an ủi cái bụng trống không của mình.

“Để tôi đi hỏi anh Hàn một chút.” A Ken đội mũ lưỡi trai lên, đi tới xưởng rượu dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, thấy Hàn Thận Kì đang ngẩn người nhìn bức tường với những hình vẽ xấu xí.

Trên vách tường vẽ một người con trai, còn có một cô gái mặc trang phục Taekwondo màu trắng, cô gái nâng cao chân, đá vào mặt anh chàng.

Trên bộ quần áo Taekwondo màu trắng, còn viết một chữ “Đồng”.

Trong con ngươi đen sẫm của Hàn Thận Kỳ hiện lên một tia đau đớn, lòng cũng chua xót theo, cảm thấy thật có lỗi với Mộc Tiệp, cũng cảm thấy thật chán ghét chính bản thân mình.

Bức vẽ xấu xí trên tường làm cho anh nhớ lại những ngọt ngào đã qua, hai người cùng nhau lái xe ô tô dọc theo những hàng cây loan, đi đến xưởng rượu này.

“Lão đại!” A Ken hít sâu một hơi, nhìn thấy vẻ mặt tim đập loạn xạ của anh, đã sớm đoán được thay đổi của lão đại nhất định có liên quan đến cô giáo Đồng.

“Làm sao vậy?” Anh lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn A Ken một cái.

“Đã hơn mười hai giờ rồi, anh có muốn nghỉ ngơi chút hay không, để vài thực tập sinh đi ăn cơm trước đã?”

Anh đưa mắt liếc nhìn đồng hồ, gật đầu nói: “Được rồi, mọi người cứ đi ăn cơm trước đi.”

A Ken đang muốn rời đi, nhưng bất chợt nghĩ ra điều gì, lại vòng quay trở lại.

“Lão đại, em nhớ nơi này cách đại học C khá gần, hay anh thuận đường hẹn cô giáo Đồng ra ăn cơm đi?” A Ken dè dặt cẩn trọng quan sát vẻ mặt của Hàn Thận Kì, tỏ vẻ lơ đãng nhắc khéo: “Hoặc là đi mua cơm hộp rồi đưa đến chỗ cô ấy cũng được? Trước kia đều là cô giáo Đồng đưa cơm đến chỗ anh, thi thoảng cánh đàn ông chúng ta cũng nên thể hiện ngược lại một chút chứ...”

Hàn Thận Kì nhìn cậu ta, vẻ mặt không chút cảm xúc, một lúc lâu sau mới mở miệng.

“Cậu đưa thực tập sinh đi ăn cơm, bữa trưa này coi như tôi mời.” Anh lấy từ ví ra hai tờ tiền lớn, đưa cho A Ken.

“Cám ơn, vậy em dẫn bọn họ đi ăn cơm trước.” A Ken cười không khép được miệng, nhận lấy tiền mặt, cùng nhóm thực tập sinh rời khỏi xưởng rượu.

Hàn Thận Kỳ đăm chiêu nhìn bức vẽ trên tường. Những lời vừa rồi A Ken nói như đã đánh thức anh, Mộc Tiệp tình nguyện giống như con chim đà điểu mà trốn tránh mình, cũng không chịu bằng lòng gặp anh, anh không thể lại bị động đứng ở chỗ này chờ đợi, nhất định phải làm chút việc để đánh vỡ cục diện bế tắc lúc này.

Giữa trưa, Đồng Mộc Tiệp ngồi trong phòng nghiên cứu sửa chữa bản luận văn của mình, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Hàn Thận Kỳ, hỏi cô có muốn cùng đi ăn cơm trưa hay không, cô liền nói dối rằng mình đang đi ăn cơm với thực tập sinh, cự tuyệt lời mời của anh.

Gác điện thoại rồi, cô không nhịn được thở dài một tiếng.

Không phải cô cố ý lạnh nhạt với anh, chẳng qua không biết nên dùng cách nào để đối mặt mà thôi.

Không phải cô chưa từng nghĩ sẽ tha thứ cho anh, nhưng lại cảm thấy như vậy quá mức dối trá, bởi vì trong lòng rõ ràng vẫn còn khúc mắc, chưa thể giải phóng hoàn toàn.

Vết son môi trên chiếc áo sơ mi trắng của anh kia, là sự nhục nhã đối với cô, cho dù không muốn mất đi anh, cô cũng không có cách nào coi như chưa từng xảy ra chuyện gì hết.

Cô phiền muộn thở dài, đứng lên pha tách cà phê, lấy ra cái bánh mì chưa ăn hết của bữa sáng, cắn một miếng đưa vào miệng.

Cộc! Cộc!

Bên ngoài vang lên một chuỗi tiếng đập cửa.

“Mời vào.” Cô bỏ bánh mì xuống, rút khăn giấy ra lau miệng, khẽ nâng mắt, bất chợt đối diện với gương mặt tuấn tú của Hàn Thận Kỳ.

Anh cầm hai hộp cơm đi tới, tiện tay khép cửa lại.

Cô sững sờ một chút, vội vàng rũ mắt xuống, không có dũng khí nhìn anh.

Sự trầm mặc dần dần lan tỏa, không khí bỗng nhiên trở nên có chút gượng gạo.

Hàn Thận Kì nhìn thấy cái bánh mì còn chưa ăn xong trên bàn của cô, biết ngay cô gái này đang nói dối, căn bản cô không hề cùng nghiên cứu sinh đi dùng căm, chẳng qua chỉ tìm cớ không muốn gặp anh mà thôi.

“Đừng ăn bánh nữa, anh mua cơm cà ri với sườn rán mà em thích nhất rồi đây.” Anh mở hộp cơm ra, chủ động tách đũa, đưa tới trước mặt cô.

Đối mặt với sự săn sóc của anh, Đồng Mộc Tiệp không tránh được cảm thấy chua xót trong lòng, xúc động muốn bật khóc

Cô xoay mặt không muốn nhìn anh, chỉ sợ nước mắt không khống chế được sẽ chảy xuống.

“Mộc Tiệp, em chán ghét anh đến vậy hay sao?” Thanh âm trầm thấp của anh chất chứa sự đau đớn.

Cô lắc đầu, chính bởi vì không thể chán ghét anh, cho nên đối mặt với sự ôn nhu của anh mới có thể cảm thấy đau lòng.

“Em không còn cảm giác với anh sao?” Anh khổ sở truy vấn.

Cô mím môi, không biết nên trả lời anh như thế nào.

“Nói anh biết, em không cần anh nữa hay sao?” Anh nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, bắt cô phải đối diện với ánh mắt của mình.

Đối diện với gương mặt hao gầy mỏi mệt của anh, đáy mắt cô trở nên thấm lệ.

“Anh biết mình đã phạm sai lầm, cũng rất muốn bù đắp lại nó, nếu có thể, anh tình nguyện thay thế em chịu đừng mọi khổ sở và khó khăn này.”

Nước mắt đau thương tràn ra khỏi khóe mi, chảy xuôi xuống dọc theo gương mặt cô.

“Nói cho anh biết, phải làm thế nào mới có thể bù đắp được mọi thứ, để quay trở lại như ngày xưa đây?”

Cô nghẹn ngào nói: “Trong tiềm thức anh căn bản không hề muốn kết hôn, không muốn buông tha cho cuộc sống vui cơi, tự do tự tại ngày trước. Nếu anh muốn tự do, em có thể buông tay để anh đi...”

“Anh không muốn rời khỏi em, không muốn mất đi em.” Anh kích động gầm nhẹ.

“Nếu anh không phải thật lòng muốn em quay trở lại, thì đừng nói những lời dối trá với em, điều đó chỉ khiến cho vết thương của em thêm nặng mà thôi.”

Lớp vỏ ngụy trang kiên cường suốt mấy ngày qua rốt cục tan vỡ, cô ngồi xổm xuống đất, vùi mặt vào hai đầu gối nức nở bật khóc.

“Anh xin lỗi...” Anh vươn tay muốn ôm lấy bả vai run run của cô.

“Đừng đυ.ng vào em...”

Cô nức nở, từng giọt nước mắt làm tim anh đau xót, lúc này anh mới cảm nhận được sâu sắc sự khổ sở và đau đớn mà cô đã phải chịu.