Cưới Rồi Dạy Bảo Sau

Chương 19

Tuy rằng không có trải qua hẹn hò, những thử thách, những khó khăn như các cặp đôi yêu nhau bình thường nhưng lại càng ấm áp, càng bền chặt hơn.

Những việc vụn vặt trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày cũng không khiến sự nhiệt tình giữa hai người mất đi, ngược lại càng làm cho bọn họ phát hiện ra sự ăn ý ngọt ngào của vợ chồng, trong thế giới hai người lúc nào cũng có những lãng mạn nhỏ bé, đấy cũng là một loại hạnh phúc khó tìm kiếm được.

Một tiếng rưỡi sau, Hàn Thận Kì cuối cùng cũng bày hai đĩa cơm cà ri và sườn heo rán lên bàn.

“Bà xã, ăn cơm thôi.”

Cô đem máy tính dẹp qua chỗ khác của bàn ăn, chờ mong nhìn món cà ri vàng óng ánh trên bàn.

“Thơm quá! Nhìn trông cũng không tệ!” Cô cười nịnh nọt nói.

“Ông xã dùng thành ý và tâm ý làm nên món sườn lợn rán cùng cơm cà ri hai ý này cho vợ đấy, ăn tuyệt đối rất ngon.” Anh cực kỳ tự tin nói.

“Để em nếm thử.”

Cô dùng thìa múc cà ri cùng một chút cơm trắng đưa vào miệng, nghiêm túc mà nhấm nháp… Cà ri có chút nhạt.

“Hương vị thế nào?”

“Giống như em tưởng tượng, tuyệt vời!” Nhưng mà so sánh với tài nấu nướng của đàn ông bình thường thì xem như anh được 70 điểm.

“Lại đây ăn thử món sườn lợn rán xem.”

“Ngon.” Cô cắn một miếng sườn lợn rán… rán quá tay rồi.

“Có quá chín không?”

Cô cười nịnh nọt nói: “Không thể tưởng tượng được ông xã của em còn có khả năng tiềm ẩn này nha, tương lai chắc chắn sẽ có tiến bộ, thật đáng để chờ mong.”

Anh cũng cắn một miếng sườn lợn rán…

Thịt quá lửa rồi, thật đúng là có tiến bộ mà.

__________________

Tôm hùm salad:

Hoa gừng tây:

Cơm cà ri:

Sườn lợn rán:

“Em yêu, em không biết anh đã phải dụng tâm khổ sở thế nào đâu, chờ khi kế hoạch này hoàn thành, chúng ta không phải sẽ là đôi vợ chồng đầu tiên được sử dụng sao? Rất có giá trị kỷ niệm đấy nhé.”

Đầu hạ, ánh nắng gay gắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá chiếu xuống, trên con đường ồn ào náo động ngẫu nhiên nghe thấy đâu đây có tiếng ve kêu rả rích.

Cuộc sống hôn nhân của Hàn Thận Kì và Đồng Mộc Tiệp cũng giống như nhiệt độ không khí bây giờ, càng lúc càng nóng, tình cảm cũng mỗi lúc một đậm sâu.

Sau ba tháng trăng mật ngọt ngào, hai người từ xa lạ trở thành thân mật, tình cảm càng không ngừng phát triển, bồi dưỡng thành một bông hoa tình yêu rực rỡ, yêu kiều.

Sau khi kết hôn, Đồng Mộc Tiệp trở lại trường học tiếp tục đi dạy, cuộc sống nghỉ ngơi cũng giống như trước khi kết hôn, mỗi ngày vội vàng lên lớp, viết luận văn, có khác thì chính là giờ đây thêm một vị tài xế riêng chuyên đưa đón mỗi ngày.

Mà Hàn Thận Kì sau khi rời khỏi giới giải trí, trở lại công ty do cha mình sáng lập: “Công ty kiến trúc Quật Kỳ”, chuyên tâm làm một kiến trúc sư, cứ đều đặn sáng 9h vào làm, 5h tan ca, chỉ đôi khi công ty có việc bận rộn, tình huống đặc biệt thì mới phải ở lại tăng ca.

“Công ty kiến trúc Quật Kỳ” là một công ty quốc tế khá nổi tiếng, do Hàn Nguyên Đạo đảm nhiệm chức tổng giám đốc, mở các văn phòng ở Đài Bắc và Bắc Kinh, phụ trách các công trình hợp tác, thiết kế kiến trúc, dự án quy hoạch đô thị và vô số các dự án xây dựng khác.

Hàn Nguyên Đạo quản lý công ty ở Bắc Kinh, còn Hàn Thận Kì phụ trách văn phòng ở Đài Loan, lúc mới vào công ty, Hàn Nguyên Đạo nhờ vài vị kiến trúc sư lão thành hướng dẫn anh làm quen với công việc và phương hướng kinh doanh của công ty lúc này.

Buổi sáng, anh lái xe đưa Mộc Tiệp đến trường lên lớp rồi mới tới công ty đi làm, sau khi vào văn phòng, anh buông túi công văn, tiếp theo liền lật xem tài liệu trợ lý đưa tới.

“Sếp, thời gian họp sắp bắt đầu, mời anh đến phòng họp.” Trợ lý A Ken đứng ở cửa lên tiếng nhắc nhở.

“Được.”

Anh cầm bản số liệu đi ra văn phòng, cùng A Ken tiến vào phòng họp.

Bên trong phòng họp, hai bên dãy bàn dài có vài vị kiến trúc sư thâm niên cao trong nghề và các trưởng phòng thiết kế, đôi mắt tinh nhuệ của Hàn Thận Kì đảo quanh phòng họp, đi đến đầu bàn, kéo ghế ra ngồi xuống.

“A Ken, các nhân viên tham gia cuộc họp đều đã đến đủ rồi phải không?” Anh hỏi.

“Đúng vậy.” A Ken gật gật đầu, đem tài liệu đã chuẩn bị tốt chia cho từng đồng nghiệp.

“Hôm nay trọng điểm họp có hai việc, việc thứ nhất chính là chính phủ muốn đem nhà xưởng Tự Cường san bằng lập nên viện bảo tàng mỹ thuật, tuần trước tôi đã cùng Hàn tổng bàn qua, quyết định sẽ tham gia đấu thầu dự án này.” Hàn Thận Kì nói.

Vài kiến trúc sư tham dự hội nghị cúi đầu xem tài liệu, trước đây mọi người vẫn còn đối với người con trai của tổng giám đốc nhảy dù vào ghế quản lí công ty này phê bình và không phục, nhưng trải qua mấy tháng, khả năng thiết kế và trình độ quản lí của Hàn Thận Kì đã khiến nhiều người kinh ngạc, thuận lợi ăn ý làm việc, tác phong chuyên nghiệp của anh đã loại trừ đi không ít lời đồn đãi bên ngoài.

“Mấy ngày tới tôi sẽ đến nhà xưởng Tự Cường khảo sát tình hình, bản thiết kế chú trọng không chỉ sự sáng tạo cá nhân mà còn cần thể hiện ra cảm giác văn hóa nghệ thuật hài hòa.” Hàn Thận Kì liếc về phía trợ lý của mình: “A Ken, cậu tìm thêm hai trợ lý nữa đến phụ giúp việc làm mô hình.”

“Vâng. “A Ken gật đầu.

“Chuyện thứ hai là vấn đề diện tích của Hán Phương, sir Trần, công trình ‘Văn tỉ đại địa’ này có chút gấp, phiền anh cùng kỹ sư kết cấu tại công trình đẩy nhanh tiến độ, tôi muốn anh theo dõi chặt chẽ tiến độ công trình này được chứ?”

“Vâng, tôi sẽ phụ trách giám sát thi công công trình này.” Sir Trần nói.

“Các vị phụ trách các hạng mục khác trước mắt còn vấn đề gì không?”

“Không có” Mọi người đều lắc đầu nói.

“Vậy thì hội nghị kết thúc ở đây.” Hàn Thận Kì ngắn gọn nói.

Sau khi tan họp, các nhân viên thu hồi tài liệu trên bàn, nhộn nhịp rời đi.

Hàn Thận Kì liếc nhìn đồng hồ một cái “A Ken, lịch trình hôm nay còn gì không?”

“Văn Tỉ Đại Địa muốn bắt đầu làm một dự án quảng cáo, ông chủ Tiêu hy vọng anh có thể giúp mình nhìn qua dự án quảng cáo này, muốn mời anh bớt chút thời gian qua đó gặp mặt.”

“Hôm nay sao?”

“Vâng.”

“Còn cuộc hẹn nào khác không?”

“Không còn nữa.” A Ken nói.

“Lát nữa tôi sẽ qua gặp mặt, công ty có chuyện gì thì liên lạc với tôi.”

“Được”

Hàn Thận Kì đứng lên, trầm ổn bước đi, rời khỏi phòng họp.

***

Ba giờ chiều, Hàn Thận Kì kết thúc cuộc nói chuyện với Tiêu Kiến Thương, ông chủ “Văn Tỉ Đại Địa”, dưới sự dẫn đường của ông chủ Tiêu bước ra khỏi văn phòng.

“Hàn tiên sinh, cám ơn cậu đã bớt chút thời gian qua đây một chuyến.” Ông chủ Tiêu rất coi trọng vị kiến trúc sư trẻ tuổi này, dọc theo đường đi hai người nói chuyện vô cùng thân thiết. “Ngày đó nghe thư ký nói, cậu từng là người mẫu nổi tiếng, đại diện cho rất nhiều sản phẩm nổi tiếng, cho nên mới mời cậu tới, thuận tiện xem qua bản kế hoạch quảng cáo của chúng tôi.”

“Tiêu tổng, ngài quá khách khí, tôi làm người mẫu chỉ mang tính chất khám phá tìm tòi cái mới, chuyên môn của tôi vẫn là kiến trúc sư.” Hàn Thận Kì mỉm cười, trầm giọng nói.

“Hà hà!” Ông chủ Tiêu thân thiện vỗ vai anh, sang sảng nói.” Thật đúng là tài không đợi tuổi, không nghĩ tới cậu còn trẻ như vậy mà trải nghiệm đã phong phú đến thế, rất có lý tưởng của riêng mình.”

“Tiêu tổng, ngài quá khen, sau này có vấn đề gì cần tôi hỗ trợ, cứ việc liên lạc với tôi, xin đừng khách sáo.” Đi tới trước cửa thang máy, hai người dừng lại. “Ngài đưa đến đây là được rồi, tôi sẽ tự mình dùng thang máy xuống.”

“Tốt, tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Ông chủ Tiêu xoay người đi về văn phòng.

Hàn Thận Kì xách túi công văn, ấn nút rồi đứng chờ thang máy đến.

“Hanson”