Nhặt Được Miêu Tổng

Chương 25: Nhập viện

Tư Duệ ghét phải đến những bữa tiệc sang trọng trong giới thượng lưu, mặt ngoài thì là nơi đàm đạo với đối tác, nhưng bên trong thối nát vô cùng. Mua bán da^ʍ, cưỡng ép kí hợp đồng, uy hϊếp, lợi dụng nhau… cái gì cũng có, quá nhiều thứ khiến anh phải đề phòng.

Hẳn là vì lí do đó, anh mới không muốn đưa Viên Tuyết Hinh đi cùng. Anh sợ. Sợ những thứ xấu xa ngấm ngầm bên dưới các công ty kia vấy bẩn thiên thần của anh.

Bởi vì ăn uống thất thường nên bao tử Tư Duệ không được khỏe, đó là lí do anh mang theo Mina, một cô gái có tửu lượng tốt và được mệnh danh “sâu rượu bất tử” trong công ty đến đây.

Bữa tiệc xa hoa bắt đầu được chừng năm phút, giám đốc Hàn liền đi đến trước mặt anh, tay cầm theo một ly rượu vang trắng. Những loại rượu này, giá một ly có thể sánh ngang tiền lương hàng tháng của nhân viên bình thường trong công ty anh. Tư Duệ đưa tay ra hiệu, Mina lập tức chuẩn bị sẵn tư thế tiếp giám đốc Hàn. Ông ta là kẻ cực kì nguy hiểm, năm năm trước Tư Duệ từ chối hợp tác cùng ông ta, một tuần sau liền có người bí mật cắt đứt thắng xe của anh, hại anh suýt sống đời sống thực vật. Mối thù này, cũng sắp đến lúc trả rồi.

“Tư Duệ ahhh, xem này, trông vẫn khỏe mạnh nhỉ? Hợp đồng mấy hôm trước tôi gửi cậu, cậu xem thế nào?”

Lão Han cười tiến lên, một tay vươn ra, một tay cầm rượu đưa về phía Tư Duệ. Đây là vang trắng 1977, một loại rượu được chưng cất nhiều năm, nồng độ cồn cực cao, phải nói là rất mạnh. Chắc hẳn ông ta biết sức khỏe của anh không tốt nên cố itnhf chọn loại này. Muốn chơi xấu anh sao?

Tư Duệ nhàn nhã bắt tay, nở nụ cười chuyên nghiệp:

“Giám đốc Hàn, vẫn khỏe nhỉ? Xem này, dạo gần đây có nhiều việc phải làm nên không uống được. Đây là Mina, trợ lý của tôi, để cô ấy uống thay tôi một ly đi.”

Mina cúi đầu chào hỏi xong, cười ngọt ngào một cái:

“Giám đốc Hàn, tôi sẽ uống thay chủ tịch.”

Nói rồi nhẹ nhàng đón lấy ly rượu, cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Lão Hàn nheo mắt không vui, nhưng vẫn cười hà hà rút tay về, vờ vịt hỏi: “Trợ lý của cậu không phải là cô Viên à? Ai cha, thay trợ lý khác cũng nhanh quá nhỉ? Nhưng mà quan trọng hơn, cậu thấy hợp đồng có chỗ nào không ổn sao?”

Tư Duệ nhạy cảm nhận ra lão cáo già này cố tình nhắc đến Viên Tuyết Hinh, vậy nên, anh không cười nổi nữa. Gì cũng được, đυ.ng đến người của anh thì không.

“Giám đốc Hàn, tôi nói, chúng tôi sẽ không hợp tác với loại cặn bã như ông. Ông không cảm thấy xấu hổ khi đòi hỏi chúng tôi tài trợ sản xuất mẫu hình xấu xí kia à?”

Có lẽ lão Hàn không ngờ được Tư Duệ đột nhiên vạch mặt ông tại đây, nụ cười trên môi cứng ngắc lại, tức giận nói:

“Tư Duệ, cậu nên biết điều một chút.”

Đe dọa? Năm năm trước là vì anh còn nhỏ, bản lĩnh không đủ, mà bây giờ, ông ta cũng sắp phá sản, lại còn ở nơi này uy hϊếp anh? Bản hợp đồng kia anh đã xem qua, lão muốn hưởng bốn phần lợi ích trong khi bắt công ty anh xử lý hết tất cả các khâu! Chỉ là một cái bản thiết kế đoạt giải nhì trong cuộc thi hàng năm, mà dám đòi hỏi bốn phần? Cho dù không vì việc này, trước kia dám gài bẫy anh, đã đủ chết 100 lần rồi.

“Lão Hàn, hôm nay tôi đến là tốt bụng nhắc nhở ông, mau chuẩn bị tinh thần trả giá cho việc xấu mà ông làm, chỉ thế thôi.”

Xung quanh vang lên tiếng cười nói giả tạo làm Tư Duệ phát ngán, đồ ăn sang trọng trên bàn chỉ toàn những thứ cầu kỳ, còn không bằng chén cháo thịt băm Viên Tuyết Hinh nấu nữa.

Lão Hàn còn muốn nói gì đó, nhưng mấy người quen đã kịp nhìn thấy lão ta đứng ở bên này, lục tục kéo tới mời rượu. Tư Duệ thấy vậy lại treo lên nụ cười thương mại, đẩy hết ly này đến ly kia cho Mina uống.

Anh bình tĩnh nhìn lão Hàn trò chuyện cùng người khác, chờ điện thoại ông ta reo vang thì cong môi cười. Tới rồi!

Lão Hàn chọn một góc ít người để đứng, càng nghe đầu dây bên kia nói, hai chân béo ú của ông ta càng run lên cầm cập, sau đó mặt mày xám ngắt.

Ông ta phá sản. Mà kẻ mua lại toàn bộ công ty của ông ta lại là tên khốn Tư Duệ kia! Đôi mắt lão Hàn hằn lên từng tia máu đỏ tươi nhìn về phía anh.

Ô. Ngày trước ông ta dùng thủ đoạn khiến mấy công ty nhỏ phá sản thì cười tươi lắm mà?

Tư Duệ nghe mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi, lại nhớ tới mùi cơ thể dìu dịu của ai kia, liền muốn về ngay lập tức. Anh rút điện thoại nhắn tin cho Tiêu Minh, biết Viên Tuyết Hinh đã về từ lúc sáu giờ thì mới yên tâm.

“Mina, đi thôi.”

Mina cúi đầu chào mọi người một lượt, dáng người nóng bỏng khiến mấy lão già dê muốn chảy nước miếng.

Đúng lúc hai người họ chuẩn bị rời đi, trong đại sảnh chợt có tiếng đổ vỡ, mảnh thủy tinh bắn ra, vương vãi đầy trên sàn gạch bóng loáng. Lão Hàn điên cuồng cầm lấy một chai bia đã vỡ, lao nhanh về phía trước định đâm Tư Duệ. Trong tình trạng tỉnh táo, anh hoàn toàn dư sức để tránh. Nhưng ngay thời điểm quan trọng này, Mina lại trượt chân ngã. Con ngươi anh co rụt nhanh, đem cô nàng đẩy ra sau.

Phập.

Máu tươi nhỏ giọt xuống sàn nhà trong sự kinh hãi của mọi người, Mina sợ run dùng hai tay che kín miệng lại. Sau đó khóc lên:

“C-chủ tịch. Mau, mau gọi xe cứu thương!”

Tư Duệ gục xuống sàn nhà, hai tay ôm chặt bụng, trên khuôn mặt đẹp trai che kín gân xanh. Chết tiệt… Đau quá!

____________

Viên Tuyết Hinh về tới nhà, tắm rửa thoải mái rồi trèo lên sofa ngồi đung đưa chân và gọt trái cây tự thưởng cho mình. Đang tự hỏi không biết Tư Duệ về chưa thì điện thoại trên bàn bất chợt rung lên, cô vừa không chú ý, dao trong tay sượt qua ngón trỏ, để lại một vết cắt nhỏ. Xui xẻo thật!

“Alo, Tiêu Minh à?”

[Viên Tuyết Hinh, cô mau đến bệnh viện! Tư Duệ không ổn rồi! Tôi sẽ nhắn cho cô địa chỉ!]

Viên Tuyết Hinh nghe xong tim như ngừng đậpi, run giọng hỏi lại:

“Anh nói gì cơ?”

Tít tít. Tiêu Minh tắt máy, chỉ để lại một dòng tin nhắn ghi địa chỉ bệnh viện. Mà Viên Tuyết Hinh bên này đờ đẫn mất một lúc, sau đó chạy ra ngoài mà ngay cả áo ấm cũng không kịp mặc.

Hoa tuyết vô tình rơi xuống mặt Viên Tuyết Hinh, cảm giác tê dại khiến cô tỉnh táo không ít.

Tự dưng cô lại sợ. Một nỗi sợ hãi sâu kín từ trong tâm hồn, nhanh chóng lan tràn ra toàn thân. Cô từ nhỏ đã hâm mộ Tư Duệ, nhờ anh ta mới có động lực phấn đấu, cũng nhờ anh ta mà có được một công việc lý tưởng. Việc anh ta cưng chiều cô, ai cũng biết, làm sao Viên Tuyết Hinh có thể không biết đây? Nhưng mà cô đã lo rằng mình bị chơi đùa! Bây giờ nghĩ lại, cho dù bị chọc ghẹo cũng có sao đâu, miễn là mỗi ngày đều vui vẻ là được… Làm ơn! Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì hết!