Tư Duệ cũng tiện tay bám lên vai cô gái nhỏ này, khi nhìn đến nét vẽ thẳng tắp hoàn hảo cùng chữ viết ngay hàng ngay lối bên trong bản thiết kế, tim anh đập nhanh hơn. Không nghĩ tới, cô nhóc thật sự có tài. Vậy mà anh lại ép cô ấy ở bên cạnh mình, để người khác suốt ngày lải nhải những lời không tốt về cô? Anh hối hận rồi, có cơ hội, anh lập tức bảo Tiêu Minh xem xét những mẫu mới này. Kiểu dáng xe rất thanh lịch, đơn giản, không rườm rà lại mang tới cảm giác thuận mắt. Bên trong, các chi tiết máy cần chỉnh sửa đôi chỗ, nhưng chỉ cần dụng tâm là sẽ cho ra được một kiểu mới khác biệt. Tốt nghiệp đại học sớm không phải là nói suông nhỉ?
Đang lúc anh nhìn chăm chú, Viên Tuyết Hinh lại đột nhiên đăm chiêu, ngón trỏ xinh xắn chọt lỗ mũi mèo nhỏ đang bám trên vai mình:
“Ài, từ đó đến giờ cứ nghĩ là hâm mộ thôi, nhưng mà càng ngày càng kì cục. Mới không gặp hai ngày mà cái khuôn mặt đào hoa của anh ta cứ lởn vởn trong đầu tao hoài, mèo ạ. Tao nhắn tin cũng không thèm trả lời, gọi không bắt máy, vậy mà còn tuyên bố cho tao số riêng, bất kì lúc nào cũng gọi được cơ.”
Mấy cọng râu bên mép Tư Duệ giật giật, đột nhiên nghe được lời tâm sự này thì ngẩn ra. Điện thoại cũ của anh tất nhiên là Tiêu Minh cầm rồi, làm sao mà biết Viên Tuyết Hinh nhắn tin cho mình chứ! Mà không nghĩ tới, đứa nhỏ này lại rất quan tâm anh đó~ vui mừng cọ đầu vào bên cổ của Viên Tuyết Hinh, không để ý hình tượng chút nào, thừa cơ hội đang ở dạng mèo mà cọ người ta một cái.
Tư Duệ muốn mau chóng tìm cách trở lại làm người thì trước tiên phải nghĩ kĩ về nguyên nhân khiến anh biến thành như thế này. Đầu óc nhanh chóng sắp xếp mọi thứ trong quá khứ lại một lần, xâu chuỗi các sự kiện kì lạ vào nhau, cuối cùng rút ra kết luận!
Anh méo biết! Con mẹ nó!
Viên Tuyết Hinh sau khi suy nghĩ vẩn vơ xong liền ôm mèo nhỏ trở lại giường, ngả mình xuống một lát là ngủ luôn.
Trong khi cái người bên cạnh phát ra tiếng hít thở đều đều thì Tư Duệ đang rối ren vô cùng, nặn óc ra, xoắn chúng lại cho nhiều nếp nhăn hơn cũng chẳng có tí manh mối nữa là! Không biết qua bao lâu, dưới mùi hương dễ ngửi của Viên Tuyết Hinh, hai mí mắt của anh rốt cuộc xụp xuống.
Tư Duệ lại mơ, mà lần này là một giấc mơ quái đản. Anh thấy Viên Tuyết Hinh cùng một người con trai đang nắm tay chạy ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn anh cười, không khí hạnh phúc ấm áp vô cùng. Kế tiếp, người con trai từ từ quay đầu, lộ ra khuôn mặt khinh bỉ đáng ghét của Lục Hâm. Dưới chân vấp một cái, anh giật mình tỉnh dậy, trên trán đầy mồ hôi.
Vừa mở mắt ra đã thấy có cái gì đó kì cục, mát mát, lạnh lạnh. Giống như… giống như anh không mặc quần áo vậy! Tuy mèo thì không có mặc đồ, nhưng dày thêm một lớp lông cũng xem là có thứ che người, nhưng mà cảm giác trần trụi này…
Tư Duệ cúi đầu, lập tức hoảng hồn thấy bản thân đang trần như nhộng nằm trên giường, sáu múi đã trở lại! Mà bên cạnh, cô gái nhỏ xinh đẹp như thiên sứ đang gối đầu lên cánh tay anh ngủ ngon lành.
“Viên Tuyết Hinh, tớ về rồi.”
Dường như thính lực của anh trở nên hơi khác thường, nghe rõ được cả tiếng bước chân và giọng nói của Lục Hâm ở ngoài cửa. Anh thấp giọng chửi một câu, rối rắm không biết làm sao. Người ngoài cửa tiến tới ngày càng gần, mà anh còn chưa kịp phản ứng nữa! Anh muốn trở lại làm người nhưng đâu phải trong lúc đang ở trên giường của bé con chứ?
“Viên Tuyết Hinh? Tớ mở cửa nha?”
Lục Hâm nhỏ giọng gọi, làm Tư Duệ phẫn nộ cắn răng. Mẹ nó! Anh bất chấp!
Dưới cái lạnh âm độ C, một chàng trai cao lớn với khuôn mặt tuấn mỹ, trên người quấn chăn luống cuống nhảy từ cửa sổ ra ngoài, anh tất nhiên không quên cầm theo con iphone của mình trên đầu giường. Trong lúc gấp gáp, chân giẫm lên góc chăn, xém tí nữa té sấp mặt.
Mà bên ngoài dù tuyết đã ngừng rơi, nhưng vẫn còn lạnh đến mức tím tái cả môi. Anh run lẩy bẩy đóng cửa sổ lại, sợ người bên trong bị ảnh hưởng. Sau đó thì khỏi nói… anh cực kì thảm. Gọi người đến đón kịp thời, nhưng cơ thể cho dù mạnh mẽ đến đâu thì dưới tình trạng bên trong nude bên ngoài quấn chăn còn chạy nhong nhong trên phố, vẫn bệnh nặng một phen.