Từ sau khi biết Tư Duệ bị người ta theo dõi và vô tình lên báo, Viên Tuyết Hinh trở nên cẩn thận hơn bao giờ hết. Ví dụ như khi ở công ty thì cô bắt buộc vị chủ tịch đào hoa kia tránh xa cô ra, không được đến gần trong vòng bán kính 1 mét. Ví dụ như mỗi lần chủ tịch đến gần, Viên Tuyết Hinh lập tức ngửi được mùi nguy hiểm và sẽ nhanh chóng viện ra một lí do chính đáng để chạy thoát thân. Vì sao phải làm vậy? Vì gần đây trong công ty lại nổi lên dăm bảy lời đồn không hay về hình ảnh của chủ tịch chứ sao nữa, và cô rất ghét phải nói rằng nguyên nhân là do cô.
Những hành động lo lắng không đúng chỗ này của Viên Tuyết Hinh vô tình làm cả công ty chìm trong không khí u ám. Áp lực khủng bố từ Tư Duệ khiến họ thảm gần chết. Tăng ca, tăng báo cáo, tăng việc làm, tất nhiên lương cũng tăng, nhưng họ không muốn phải nhìn khuôn mặt đáng sợ của chủ tịch thêm nữa! Nên là Viên Tuyết Hinh, cô đừng tránh né chủ tịch nữa được không vậy?
Lúc Viên Tuyết Hinh lọ mọ đến chỗ bọn họ, trong đầu mọi người không hẹn mà cùng bật lên một ý nghĩ, cái cô nàng rắc rối kia chạy đến tổ thu chi làm trò gì thế? Ai vừa thấy cô cũng xanh mặt muốn trốn.
“Mọi người không chào đón tôi à?” Viên Tuyết Hinh buồn bực, cô chỉ muốn tìm người ăn trưa cùng thôi mà.
“Không phải, chẳng qua là bọn tôi bận quá thôi. Dạo này công việc chất đống rồi, ngại ghê. Sao cô không mang cơm lên văn phòng của mình ăn nhỉ?”
Ầy, vì không muốn bị hiểu lầm với chủ tịch nữa nên cô mới cất công tìm họ ăn trưa cùng mình mà? Cái tên bạn tốt bên phòng này hôm trước còn niềm nở chào cô, nay mất tích luôn rồi.
“Nếu cô tìm bạn tốt của cô thì cậu ta chuyển công tác lên khu vực khác rồi.”
Nữ nhân viên tóc nâu cay đắng trả lời, nghĩ mới thấy thật tội nghiệp cho đàn anh, chỉ vì gạ gẫm, à nhầm, ăn trưa cùng Viên Tuyết Hinh thôi mà chủ tịch nỡ lòng nào tiễn thẳng anh ấy về vùng núi làm việc luôn chứ? Giờ có quỷ mới dám lượn lờ quanh Viên Tuyết Hinh!
Bị người ta đuổi khéo, cô nàng Viên Tuyết Hinh không còn cách nào khác là xuống nhà ăn ngồi một mình. Thật ra mấy hôm nay cứ nhìn mặt boss là tim cô đập loạn xạ, ăn không cẩn thận, nghĩ đến Tư Duệ là nghẹn luôn chứ chẳng chơi.
“Chủ tịch lại lên ti vi kìa, đẹp trai quá đi!”
Không biết là ai đang cảm thán, Viên Tuyết Hinh chớp mắt nhìn lên màn hình lớn, thầm nghĩ, đúng là anh ấy bảnh thật ~~~
[Một con vịt xòe ra hai cái cánh…]
Ô, cô có điện thoại từ boss nè. Boss… ừ, ủa? Viên Tuyết Hinh đang mơ mộng lập tức há mỏ, chết rồi, cô có nên bắt máy không đây? Đến mức Tư Duệ dùng di động gọi riêng cho cô thì xem ra có chuyện gì không hay rồi. Vẫn là… bắt máy vậy…
“A… a… alo?”
[Đang ở đâu?]
Awww, sao lúc trước cô không phát hiện giọng của chủ tịch lại trầm ấm sεメy thế này chứ? Đúng là khi yêu, con người ta sẽ trở nên mù quáng, nhỉ? Mà mày nên tỉnh táo lại đi Viên Tuyết Hinh!
“Nhà vệ sinh.” Viên Tuyết Hinh hai tay cầm điện thoại, nói dối không chớp mắt.
[Ồ, nhà vệ sinh tầng mấy?]
“Dạ, ờm, tầng trệt.”
[Viên Tuyết Hinh, nhà vệ sinh tầng trệt đang sửa chữa.]
Éc? Thật hả? Bây giờ cô đang ở tầng ba, làm sao mà biết được chứ. Bình thường cô cũng đâu có đi vệ sinh ở công ty đâu. Xui vừa thôi!
“À… chủ… tịch… tôi nhầm rồi, chắc là nhà vệ sinh tầng hai đó.”
[Hửm?]
Giọng chủ tịch sao đột nhiên trở nên đáng sợ vậy ㅠㅠ?
[Tôi đang ở nhà vệ sinh tầng hai đây, cô ở phòng nào?]
“…” Chủ tịch, anh biếи ŧɦái quá rồi đó. Viên Tuyết Hinh thật sự muốn gào lên câu này, nhưng cho cô một ngàn đĩa gan hùm mật gấu cô cũng chẳng dám.
“Tư Duệ, tôi đang bận đi nặng, anh biết đó, bụng tôi dạo này không tốt lắm…”
Vừa nói đến đó, một giọng nam quyến rũ chợt nhẹ nhàng vang lên bên tai cô. Giọng điệu quan tâm lo lắng nhưng lại làm cho hồn vía cô trong chớp mắt bay vụt ra khỏi cơ thể…
“Ồ. Vậy tôi phải mau chóng nâng cao chất lượng cũng như mức độ vệ sinh của mấy món ăn này rồi, nhỉ? Đang ở nhà vệ sinh tầng hai? Cô đi nặng trong vòng 30 giây sao? Viên Tuyết Hinh?”
Ực… tiêu rồi. Viên Tuyết Hinh vẫn đang trong tư thế cầm điện thoại, hai chân khép kín, lưng thẳng tắp không dám nhúc nhích.
“Cô biết nói dối cấp trên sẽ có kết cục thế nào không?”
Tư Duệ thản nhiên cúi đầu, tay phải quàng qua vai của cô nhân viên nhỏ đang run cầm cập trước mắt. Chết tiệt, bộ anh ăn thịt người hay sao mà sợ thế chứ? Còn dám nói dối anh nữa!
Nếu được hỏi, Viên Tuyết Hinh chắc chắn sẽ trả lời rằng “ngay cả khi không ăn thịt người thì dạo này anh vẫn quá đáng sợ”.
Từ sau hôm ở văn phòng, Tư Duệ trở nên hơi khác thường. Tính tình nham hiểm hơn trước, nói chuyện cũng tùy tiện hơn trước, mà toàn nói cái gì ấy, cô chả hiểu nổi. Đối với anh ta, dường như hình tượng chẳng là cái thá gì hết. Thật tâm, Viên Tuyết Hinh ước rằng mình chưa khám phá ra con người khác của chủ tịch. Cảm giác vừa yêu vừa ghét này khó chịu lắm…
“Cô có muốn bị trừ lương không?”
Viên Tuyết Hinh ngoan ngoãn lắc đầu.
“Vậy thì phải biết nghe lời chứ nhỉ? Dạo này cô cãi lại lời tôi hơi nhiều.”
Viên Tuyết Hinh oan ức, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hợp đồng cũng đâu có bắt buộc phải ăn cơm trưa cùng sếp chứ.”
“Ừm. Tôi sẽ bổ sung thêm điều khoản này vào hợp đồng.”
Quác? Thính vừa vừa thôi! Cái tên này, sao da mặt lại dày như vậy chứ? Người cô ngưỡng mộ là một Tư Duệ chững chạc có tài năng xuất chúng, một quý ông lịch thiệp kia mà? Thế rốt cục tên trẻ con này là ai đây?
Đừng hỏi làm gì, vì ngay cả Tư Duệ cũng đang mất bình tĩnh. Mấy ngày liền, ngay cả một câu chào hỏi đàng hoàng từ cô đều không có. Khi anh hỏi Tiêu Minh thì chỉ nhận được một câu vớ vẩn là “tự làm tự chịu”, rõ ràng vẫn còn cay vì bị anh đùn đẩy công việc đó mà.
Hôm nay khó khăn lắm mới thảnh thơi được chút xíu, quay qua quay lại, Viên Tuyết Hinh đã chạy mất tăm rồi.
“Rốt cuộc sao cô lại cư xử kì cục thế hả?”
Viên Tuyết Hinh cúi đầu, nhất thời trở nên rối rắm trước câu hỏi này. Đâu thể nào nói thẳng là do hai người họ bị hiểu nhầm, bị lên báo, và cô không thích như thế được?
“Chẳng lẽ là chuyện bài báo?”
Với người thông minh như Tư Duệ, chỉ cần nhìn biểu hiện của Viên Tuyết Hinh gần đây là liền rõ ràng. Không thấy cô trả lời, nhưng anh hiểu là mình đoán trúng rồi. Tim chợt nhói, anh thở dài:
“Nếu cô ghét bị dính liếu tới tôi như vậy thì tôi sẽ bảo họ tháo hết chúng xuống.”
“Không phải.” Viên Tuyết Hinh lắc đầu, cô ghét phải thấy vẻ mặt đau buồn của Tư Duệ lúc này, dù cô không biết vì sao anh biểu hiện như vậy.
“Tôi… nếu anh bị bắt gặp đi với một người như tôi, hình tượng của anh sẽ hỏng mất.”
Tư Duệ đang định rời đi, không ngờ lại nhận được một niềm vui bất ngờ. Cô ta… lo lắng cho anh sao?
“Cô bị ngốc à? Nếu không có tôi cho phép thì mấy bài báo vớ vẩn đó sẽ được đăng lên chắc?” Tư Duệ dùng một tay che mặt, giấu đi nụ cười bên khóe môi của mình.
Ngẫm kĩ lại, những người đứng trên đỉnh thương trường, những kẻ quyền lực này đều có khả năng thao túng báo giới… Cô tốt nghiệp với thành tích vô cùng xuất sắc, nên trí thông minh xa xa khó người bắt kịp. Vậy mà bữa giờ không nghĩ ra! Cứ dính tới chuyện của boss, cô lại ngốc nghếch thế này là sao chứ?
“Biết lỗi rồi thì mau sám hối đi. Đây xem như chuộc tội.”
Tư Duệ không khách sáo cầm đũa lên gắp vào phần cơm của cô nhân viên xinh xắn trước mặt.
Viên Tuyết Hinh nhìn nét mặt trẻ con của boss lớn, không nhịn được mà buồn cười. Thật ra cô có lỗi gì đâu? Chỉ là tránh gặp mặt mấy ngày thôi mà? Thây kệ vậy…
Cách họ không xa, một bàn ba người nhỏ giọng xì xào.
Nhân viên nam A: “Gì vậy trời? Mấy hôm nay cả công ty gà bay chó sủa vì họ mà sao họ tỉnh quá vậy?”
Nhân viên nam B: “Cẩn thận cái miệng, để chủ tịch ổng nghe được ổng lại cho ra đảo làm việc với khỉ bây giờ. Tò mò là tính xấu, biết chưa?”
Nhân viên nam C: “Suy nghĩ của những kẻ đang yêu làm sao ông hiểu được chứ? Cả cái công ty chẳng có bóng hồng nào ra hồn đâu, thà ông yêu tôi còn hơn.”
Nhân viên nam A: “Cút!!!”