Sau Khi Kết Hôn, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão

Chương 38

Tác giả: Kim Ngọc Kỳ Nội

Edit: Gaf

━━━━

Chương 38

Trong phòng sách, những tràng ho khan chợt vang lên.

Thẩm Thời Kiêu dựa hờ vào ghế xoay, hắn nhìn ngắm kỹ càng những vật mà hắn đã nhặt từ trong mưa, sau đó đặt chúng vào góc khuất của chiếc vali hành lý.

Dựa vào sự chênh lệch thời gian thì bây giờ trong nước hẳn là ban ngày.

Hắn định gọi cho chú Phương, một thám tử tư do mẹ hắn đã giới thiệu.

Nếu ngày hôm đó Hạ Trĩ gặp nạn là vì nhận chuyển phát nhanh, thì việc này sẽ lập tức xuất hiện thêm vài manh mối. Lúc mới về nước để điều tra chuyện này, hắn đã từng xem qua ghi chép cuộc gọi cuối cùng của Hạ Trĩ. Đó là một số điện thoại nước ngoài đã bị hủy, không thể tra ra được. Điều này đã khiến cho việc điều tra lâm vào cục diện bế tắc.

Nói vậy, số điện thoại đó rất có khả năng là của công ty chuyển phát nhanh?

Thông thường thì chuyển phát nhanh sẽ được nhân viên giao hàng giao đến, sao Hạ Trĩ lại tự đi lấy nhỉ?

Xem ra tin tức của Eric vẫn khá hữu ích.

Trước khi tắm, những thông tin mà hắn bảo trợ lý tìm hiểu đã có kết quả.

Căn cứ vào thời gian tai nạn, quả thật ngày hôm ấy có một bưu kiện chuyển phát nhanh có bảo hiểm được gửi cho Hạ Trĩ, ở phía trên còn đặc biệt ghi: Hàng có giá trị, xin mời tự đến nhận.

Người gửi chuyển phát nhanh là mẹ của Hạ Trĩ.

Vụ tai nạn trước kia được cảnh sát xử lý như một sự cố ngoài ý muốn. Vì suy cho cùng thì người tài xế cũng đã tử vong, dựa theo dấu vết của phanh xe trên đường thì đó quả thật là một vụ tai nạn bất ngờ.

Vụ tai nạn xảy ra là nhằm tránh một đứa trẻ đang nô đùa trên đường.

Nếu thật sự đó là một tai nạn, thì mọi thứ cũng quá trùng hợp rồi.

Tại sao ngày hôm đó Hạ Trĩ lại phải đi xe đến trụ sở chính của công ty chuyển phát nhanh?

Cuộc gọi cuối cùng của người tài xế đó là gọi cho con gái ông ta. Liệu cuộc gọi đó có liên quan gì đến chuyện này không?

Trên màn hình hiển thị mã vận đơn chuyển phát nhanh, Thẩm Thời Kiêu bèn gửi mã vận đơn này cho chú Phương.

"Làm ơn điều tra giúp cháu người gửi thật sự ở trong nước. Liệu có phải là bị mạo danh không?"

Chú Phương làm việc rất nhanh lẹ: "Chờ chú, chú điều tra ngay."

Mấy tháng trước, Thẩm Thời Kiêu đã điều tra ghi chép chuyển tiền của người tài xế ấy. Năm đó, sau khi tài xế tử vong, con gái và vợ của ông chỉ nhận được một khoản tiền bồi thường ít ỏi, không có bất cứ khoản tiền không rõ nguồn gốc nào khác.

Thẩm Thời Kiêu cáu kỉnh châm một điếu thuốc, hắn mệt mỏi nhìn đồng hồ trên vách tường.

Đã 3 giờ sáng.

Tàn thuốc ở đầu mẩu thuốc rơi xuống giữa gạt tàn, hắn ngửa đầu, đè đè huyệt thái dương. Nếu thật sự có thể điều tra rõ vụ tai nạn giao thông từ những manh mối đã tìm được thì hắn sẽ không phải khổ tâm đến thế.

Nếu điều tra thuận lợi, có phải hắn đã có thể nói sự thật cho Hạ Trĩ rồi hay không?

Một tiếng sau, chú Phương gọi điện thoại tới, báo cho hắn một tin tức động trời.

Căn cứ vào vận đơn chuyển phát nhanh, ông đã điều tra được thông tin của người gửi bưu kiện, đó đúng là mẹ của Hạ Trĩ. Thế nhưng, khi đăng ký thông tin cá nhân, bắt buộc phải khai tên thật thì tên đăng ký lúc đó lại là Tần Hoàn Như.

Ánh mắt Thẩm Thời Kiêu chợt lạnh thấu xương, vẻ lạnh lùng bỗng chốc lan tràn khắp nơi.

Đầu mẩu thuốc lá đã tắt ngóm, hắn sắp xếp lại chuyện này lần nữa.

Cuối cùng hắn thấp giọng nói: "Điều tra tình hình gần đây của người nhà tài xế cùng với bệnh án trước đây của ông ta."

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một vụ tai nạn đã được ủ mưu từ lâu.

Chỉ là hắn nghĩ mãi không ra, nếu như tài xế cũng là do Tần Hoàn Như sắp đặt, vậy thì bà ta cho ông ta bao nhiêu tiền mới có thể khiến ông ta chấp nhận từ bỏ mạng sống của mình?

Hoặc có lẽ tài xế định chở Hạ Trĩ đi đến nơi khác trước, còn chuyện ngày đó thật sự là một tai nạn?

Chú Phương đã lập tức liên hệ với các đồng nghiệp bên Pháp, các đồng nghiệp đã điều tra ra bệnh án của tài xế. Lúc này họ mới phát hiện trước khi qua đời ông ta đã mắc bệnh nan y.

Điều này đã giải thích mọi chuyện.

Về tình hình gần đây của người nhà tài xế, chú Phương nói còn phải chờ đến ngày mai mới biết được kết quả. Có thêm manh mối, tâm trạng Thẩm Thời Kiêu tốt hơn rất nhiều, hắn tỏ vẻ ông không cần quá sốt ruột.

Tờ mờ sáng, tổ tiết mục gọi các khách mời dậy thông qua loa đã được lắp đặt sẵn trong nhà.

Trạng thái của Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ đều không được tốt lắm, cả hai đều có hơi mệt. Lúc nói chuyện phiếm còn bị Hứa Vân ghẹo rằng có phải hai người họ lâu ngày không gặp nên còn mặn nồng hơn hồi tân hôn không.

Trạng thái của Hạ Trĩ tốt hơn Thẩm Thời Kiêu một chút. Thấy mắt hắn thâm quầng, cậu quan tâm hỏi: "Có phải tư thể ngủ tối qua của em xấu lắm không? Em làm khổ anh rồi."

Thẩm Thời Kiêu lắc đầu: "Không, do anh phải tạm thời xử lý một ít việc công ty thôi."

"Gần đây công ty rất bận, đã xảy ra chuyện gì à?" Tuy rằng Hạ Trĩ không hiểu phương diện quản lý công ty lắm, nhưng cậu vẫn bằng lòng lắng nghe.

Dừng một chút, Thẩm Thời Kiêu xoa xoa tóc cậu: "Mâu thuẫn nội bộ, đám người kia ngày nào cũng gây sức ép."

Hạ Trĩ nhớ tới lần trước mình gặp được ông lão nọ ở văn phòng, cậu nhíu mày: "Có cách nào để đối phó với bọn họ không?"

"Có, anh đã thu thập gần như tất cả các bằng chứng cho thấy bọn họ tự tham ô tiền vốn công ty, làm giả sổ sách, tham nhũng và nhận hối lộ."

"Vậy sao anh không mau báo cảnh sát đi?"

Thẩm Thời Kiêu cười nhạt: "Nào có dễ dàng như vậy. Ngoài đám người đó, công ty còn có vô số người ủng hộ bọn họ, đó là những nhân viên trung cấp được bọn họ che giấu. Bây giờ anh mà liều lĩnh báo cảnh sát, thì sau này việc quản lý sẽ tồn tại rất nhiều phiền phức."

Hạ Trĩ nghe vậy thì đăm chiêu gật đầu.

Những người đó đều là nhân viên cũ của ba anh ấy, họ đã quen biết đám già hội đồng quản trị kia rất lâu rồi. Vì thế, chắc chắn có không ít người kết bè kết phái, âm thầm đấu tranh.

Thẩm Thời Kiêu tuổi còn trẻ mà đã nhậm chức chủ tịch. Cho dù anh ấy có năng lực thì lúc này đây, việc chiếm được lòng người cũng là một trong những điều quan trọng nhất.

Nghĩ đến đây, Hạ Trĩ có phần đau lòng.

Thẩm Thời Kiêu ở trong công ty chắc chắn rất cô đơn.

"Em cũng xem như là nhân viên của anh, em ủng hộ anh." Hạ Trĩ cười, "Là kiểu ủng hộ vĩnh viễn và vô điều kiện!"

Thẩm Thời Kiêu ôm lấy bờ vai cậu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Lúc này, đạo diễn cầm tờ chương trình của tập này đi tới, màn hình phát sóng trực tiếp cũng theo đó mở ra.

"Trò chơi của tập này rất thú vị. Các nhóm khách mời có thể tự do lựa chọn hình thức kinh doanh mà mình muốn. Sau khi chọn xong, họ có thể đến khu phố buôn bán được chỉ định để bán hàng. Số tiền kiếm được trong tập này sẽ là kinh phí ban đầu của chuyến du lịch tập sau. Nhóm nào kiếm được nhiều tiền nhất thì kinh phí ban đầu sẽ được gấp đôi! Vì vậy mong mọi người cố gắng kiếm tiền nhé."

Hạ Trĩ hỏi: "Vậy lần này bọn tôi buôn bán có tiền vốn không?"

Đạo diễn: "Cậu đã hỏi ra vấn đề quan trọng nhất, đáp án là không có."

Các khách mời khác nghe xong thì lập tức oán hờn, Tần Nghiệp nhức đầu: "Không có tiền vốn thì làm sao bọn tôi nhập hàng chứ?"

Đạo diễn mỉm cười: "Tự kiếm nhé."

Cứ như vậy, các khách mời chính thức bước vào cuộc hành trình? Lương Tư Việt và Trịnh Hi chọn bán kem, nhóm Tần Nghiệp thì chọn thuê quầy hàng của quán hotdog. Còn nhóm Hứa Vân thì tìm được một nhà hàng Trung Quốc, hai người làm thợ kéo mì, cứ bán được một bát thì lấy năm mươi phần trăm.

Trên phố chỉ còn lại Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ chậm chạp không hề động đậy. Hai người vội vàng tính toán, dựa vào kiểu kiếm tiền này thì mấy ngày nữa cũng kiếm không được bao nhiêu tiền.

Hạ Trĩ dựa vào vách tường của một cửa hiệu nhỏ. Lúc đang than vãn thì cậu bỗng trông thấy đằng xa có một quả bóng đang bay lơ lửng, cậu bèn vỗ tay một cái: "Bọn mình bán bong bóng được đấy. Bỏ một vài đồ trang trí lấp lánh vào bên trong, bên ngoài thì loang màu acrylic, sau đó vẽ thêm một số nhân vật hoạt hình. Bọn mình mà đem đến quảng trường trẻ em thì chắc chắn sẽ cháy hàng."

Nghe đề nghị của cậu, fans trên màn đạn không thể ngồi yên.

「Trĩ Trĩ thông minh ghê, vật liệu làm bong bóng khá rẻ. Chỉ có điều, đây lại là một công việc đòi hỏi tay nghề số một.」

「Trĩ Trĩ biết vẽ tranh hả? Bé đáng yêu toàn năng hửm~」

「Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng thao tác lại khác rườm rà.」

Thẩm Thời Kiêu tán thành gật đầu: "Vậy Trĩ Trĩ biết dùng màu acrylic vẽ à?"

Hạ Trĩ lập tức ủ rũ: "Em không biết."

「Sếp Thẩm: Đề xuất này đi vào ngõ cụt.」

「Mới nổi hứng mà...」

Thẩm Thời Kiêu rất thích xoa đầu cậu. Hắn khẽ khom người, bàn tay đặt trên tóc cậu rồi nhìn thẳng vào cậu, "Không sao, anh biết."

「Aaa, sếp Thẩm như đang dỗ bạn nhỏ vậy.」

「Bụp chết em rồi.」

Xác định xong mục tiêu bán hàng thì vấn đề trước mắt là vốn khởi nghiệp.

Hai người vừa đi dọc theo con phố vừa tìm kiếm, mắt Hạ Trĩ bỗng chốc sáng ngời.

【 Thông báo tuyển dụng người mặc mascot, năm tiếng 30 bảng Anh. 】

"Bọn mình thử việc này xem, năm giờ là ok rồi." Nói đoạn, Hạ Trĩ lặng lẽ ngó sang Thẩm Thời Kiêu, nhỏ giọng giải thích: "Mình em làm là được, 30 bảng Anh chắc đủ để mua màu acrylic với bong bóng rồi."

Tầm mắt Thẩm Thời Kiêu dừng trên trang phục gấu, hắn đề nghị: "Chúng ta cứ tìm xem, nếu không có cách kiếm tiền nào tốt hơn thì có thể xem xét việc này."

Hạ Trĩ: "Dạ."

Đi về phía trước được một đoạn, Thẩm Thời Kiêu nhìn thoáng qua một ca sĩ lang thang đang biểu diễn guitar bên ven đường. Ca sĩ làm ăn cũng bình thường thôi, cái mũ ở trước mặt chỉ có đôi ba đồng lẻ.

Hạ Trĩ thấy ánh mắt của Thẩm Thời Kiêu nên bèn hỏi hắn: "Sao vậy? Anh muốn thử làm ca sĩ hát rong kiếm tiền à?"

Thẩm Thời Kiêu: "Có thể thử xem."

Ca sĩ hát rong là một người thanh niên hơn hai mươi tuổi, trông khá lôi thôi lếch thếch, cậu ta mặc một chiếc áo sơmi caro rộng thùng thình.

Thẩm Thời Kiêu đi lên nói chuyện với cậu ta, cậu ta vui vẻ đồng ý, đồng thời cũng từ chối việc Thẩm Thời Kiêu muốn chi trả một nửa phí dịch vụ.

"Tôi làm ăn cũng không tốt lắm. Đôi lúc tôi hát chỉ vì muốn nói ra hết cảm xúc của mình, kiếm được tiền hay không cũng chẳng quan trọng mấy."

Thẩm Thời Kiêu cầm đàn ghi-ta, ánh mắt hắn nhìn cậu thanh niên chất chứa lòng biết ơn. Hắn nhìn cậu ta trong chốc lát rồi nhìn về phía Hạ Trĩ.

Hôm nay, quần áo của Thẩm Thời Kiêu không trang trọng như mọi ngày. Hắn mặc một chiếc hoodie màu trắng phối với quần âu màu đen, trông có phần lười biếng lại tùy tiện. Dáng vẻ ôm đàn ghi-ta rồi gẩy đàn của hắn có chút quyến rũ.

Hạ Trĩ đi đến trước mặt hắn, cậu rất muốn nói câu danh ngôn kia ra.

Kiêu, chàng còn bất ngờ gì mà trẫm không biết không? (1)

(1) Chú thích: Câu nói trong Chân Hoàng Truyện, hình như là hoàng thượng nói với Tào quý nhân, mình đổi lại phần xưng hô cho hợp với anh Kiêu thôi.

Giống như mình dò hỏi ngọn nguồn ban nãy à?

Trước khi hát, Thẩm Thời Kiêu chỉ đơn giản giới thiệu tên ca khúc. Sau đó thì hắn vừa gẩy đàn vừa khẽ ngâm nga.

Giọng hát của hắn khá trong trẻo nhưng lành lạnh, cố ý thế nào bài hát này lại là một bài tình ca.

Chàng kỵ sĩ lạnh lùng và tự cao tự đại cuối cùng cũng rơi xuống trần tục, sa vào bể tình.

Lúc hát, Thẩm Thời Kiêu vẫn luôn nhìn Hạ Trĩ, ánh mắt hắn chưa từng nhìn về phía người khác.

Ngón tay Hạ Trĩ nắm chặt vạt áo, l*иg ngực ngày càng dồn dập.

Nghe những ca từ này, đây hẳn là lời để hát cho người yêu nghe.

Vậy chắc hẳn là cố ý hát cho cậu nghe.

Thế nhưng, có lẽ là do bài này ít người biết nên cậu chưa bao giờ nghe qua.

【Từ giây phút gặp được em, một tia sáng đã rọi vào thế giới của anh. Từ nay về sau, anh sẽ không phải sợ hãi bóng tối nữa...】

【Em như là thiên sứ, xoa dịu nỗi đau của anh...】

Thời lượng của một bài hát rất ngắn. Lúc Hạ Trĩ lấy lại tinh thần thì đã có kha khá người đi đường vây xung quanh, thậm chí còn có ba quý cô để lại trong mũ 10 euro.

Hạ Trĩ nhìn chằm chằm vào tờ 10 euro kia, cậu vừa chua xót vừa hâm mộ.

Người có vẻ ngoài đẹp trai thật là sướиɠ, kể cả tiền cũng kiếm nhanh như vậy.

Khi nốt cuối cùng vừa dứt, Thẩm Thời Kiêu nói tiếng Anh một cách trôi chảy: "Bài hát này cũng dành tặng cho thiên sứ của tôi, không biết liệu em ấy có nghe được không."

Trong chốc lát, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, Hạ Trĩ mỉm cười: Nghe được rồi! Em đã nhận lấy tình yêu của anh!

「Ngọt quá aaa! Ngược cún!」

「Không ăn cơm tối, ăn cơm chó no rồi.」

「Sếp Thẩm hát hay thế. Nếu không nhờ chương trình này, tui khó có thể tưởng tượng được cảnh một doanh nhân có tài sản lên tới hàng chục tỷ sẽ biểu diễn tình ca sến súa trên phố đó.」

Thẩm Thời Kiêu cười nhạt rồi tiếp tục chơi bài thứ hai.

Hạ Trĩ thừa dịp hắn đang chỉnh lại âm thanh thì lén trộm một nửa số euro vừa nhận được.

「Trĩ Trĩ làm gì đấy!」

「Báo cáo! Ở đây có ăn trộm!」

「Lấy tiền của chồng mình mà cũng gọi là trộm à?」

Bài hát này của Thẩm Thời Kiêu chẳng có gì đặc biệt, nhưng việc khiến hắn bất ngờ chính là lúc hắn hát được nửa bài, quần chúng vây quanh ngược lại càng ngày càng đông, thậm chí còn có tiếng reo hò.

Thẩm Thời Kiêu quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của mọi người. Hắn phát hiện, không biết từ khi nào mà ở phía sau bỗng xuất hiện một con "gấu nâu" đang khoa tay múa chân làm bạn nhảy của hắn.

Thẩm Thời Kiêu khẽ cười một tiếng rồi tiếp tục biểu diễn.

Gấu nâu ở phía sau dường như là một điểm sáng. Hạ Trĩ ở trong đang cố hết sức biểu diễn, bởi vì hình dáng vừa cồng kềnh vừa khổng lồ nên việc duỗi chân rất tốn sức.

Nhưng vì để phối hợp với Thẩm Thời Kiêu, Hạ Trĩ vẫn luôn kiễng chân. Bộ dạng hài hước khi giả làm thiên nga khiêu vũ đã hoàn toàn chọc cười tất cả quần chúng vây xem.

「Trĩ Trĩ ơi, tui còn biết nói gì nữa đây.」

「Tuyệt, đáng để hai người thu tiền đó.」

「Ra là tiền đó Trĩ Trĩ dùng để đổi bộ đồ gấu này à?」

Trong tích tắc, tiền lẻ bên trong mũ được người qua đường lấp đầy, trở nền căng phồng.

Sau khi biểu diễn tám bài hát, Thẩm Thời Kiêu cầm đàn ghi-ta trả lại cho thanh niên vô gia cư. Không ít quần chúng vây xem đã tỏ vẻ họ chưa nghe đủ, thậm chí họ còn đến hỏi liệu ngày mai hắn có còn tới hay không.

Hai người kiếm được tổng cộng 140 euro, bọn họ để lại cho thanh niên hát rong 70 euro rồi chuẩn bị đi mua sắm vật liệu.

Trên đường, Hạ Trĩ ưỡn chiếc bụng tròn vo, bước đi loạng choạng, cái đuôi gấu của cậu cứ đung đưa mãi.

Trông rất đáng yêu.

"Cởi xuống đi, em mặc vậy bất tiện lắm."

"Không được." Hạ Trĩ khịt mũi, giơ tay gấu lên từ chối: "Em trả 10 euro để thuê trong 3 tiếng, đã hết thời gian đâu."

「Hahaha, em gấu cục cưng của anh không chịu.」

「Trĩ Trĩ thật biết tiết kiệm và chăm lo cho gia đình.」

Thẩm Thời Kiêu bất đắc dĩ cười: "Đươc."

Bọn họ nhanh chóng mua được 60 quả bóng bay cùng với một ít màu acrylic, sau đó cả hai đi đến quảng trường trẻ em.

Dọc theo đường đi, Hạ Trĩ thu hoạch được trăm phần trăm tỉ lệ quay đầu. Đặc biệt là mấy đứa nhỏ, bọn nó vui vẻ chạy đến vây quanh cậu nô đùa.

Mua 60 quả bóng bay tốn hết 10 euro, cộng thêm màu acrylic và thuê máy tạo hydro, tổng cộng tốn 30 euro, còn thừa 40 euro.

Thẩm Thời Kiêu trải phẳng bóng bay xuống đất, hắn lót thêm một lớp vải bố ở dưới. Sau đó, hắn cầm bút vẽ chuẩn bị vẽ hai cái trước.

Ở Anh, Shaun the Sheep và thỏ Peter rất nổi tiếng. Vì để chiều lòng một vài bé gái, Thẩm Thời Kiêu còn cố ý vẽ mấy nàng công chúa.

Kết hợp với màu hồng hoa anh đào nhàn nhạt đang loang ra, chỗ đậm chỗ nhạt, một quả bóng bay hình công chúa xinh đẹp từ từ bay lên.

Hạ Trĩ vỗ vỗ tay gấu: "Ông xã em thật là giỏi."

Một tay Hạ Trĩ cầm bốn quả bóng bay. Cậu chỉ cần đi loanh quanh trong quảng trường thì những quả bóng bay được bán với giá 4 euro này đều bị mua sạch.

Chưa hết một buổi trưa, 60 quả bóng bay đều được bán hết. Trừ đi chi phí sản xuất thì tổng cộng lời được 210 euro.

Lúc nghỉ ngơi, Hạ Trĩ gỡ đầu thú bông ngột ngạt xuống rồi thở hắt ra. Bên trong cũng không tệ, chỉ là hơi kín gió.

Sau khi vẽ suốt một buổi trưa, Hạ Trĩ thấy Thẩm Thời Kiêu xoay cổ tay thì vội nắm lấy để mát xa cho hắn.

"Có phải mỏi lắm rồi không?" Hạ Trĩ hỏi.

"Vẫn ổn." Thẩm Thời Kiêu trả lời.

Vuốt gấu múp míp cứ chốc lát lại mát xa khiến cho màn đạn vừa cười như cún vừa cảm thán yêu đương thật là đã.

Lúc hai người đem trả lại bộ đồ gấu thì trùng hợp ông chủ của cửa hàng cũng trở về. Ông thấy Hạ Trĩ mặc bộ đồ trông rất đáng yêu nên bèn đề nghị không biết liệu cậu có thể chụp ảnh để bày ở trong tiệm không.

Hạ Trĩ vốn do dự, nhưng lúc ông chủ bảo có thể giảm phí thuê đồ, cậu lập tức vung tay gấu lên: "Được!"

Trong tiệm có tổng cộng hai bộ đồ gấu, một bộ màu nâu và một bộ màu đen.

Chủ tiệm thấy Thẩm Thời Kiêu đứng đó thì khen ngợi dáng vẻ anh tuấn của hắn, sau đó cười hỏi: "Không biết cậu đây có muôn thử một bộ không? Tôi trả gấp đôi phí quảng cáo cho hai người."

Thẩm Thời Kiêu khẽ giật mình, lúc hắn đang do dự định từ chối thì chủ quán lại nói: "Hai người là một đôi nhỉ? Mặc hai bộ đồ này xong chụp ảnh thì đáng yêu lắm đấy?"

Không thể không nói, Hạ Trĩ rung rinh rồi.

Hai con gấu tha hương nơi xứ người chụp ảnh chung, quá trời ý nghĩa luôn?

Nhưng... loại quần áo thú bông này, có đánh chết cậu cũng không dám tin rằng Thẩm Thời Kiêu sẽ mặc nó.

Ánh mắt của cậu và Thẩm Thời Kiêu khẽ chạm nhau. Tuy rằng trong ánh mắt của cậu chất chứa niềm hy vọng, nhưng ngoài miệng vẫn nói với chủ tiệm: "Xin lỗi, để mình tôi là được rồi."

"Được." Thẩm Thời Kiêu đột nhiên lên tiếng, "Gấp đôi phí quảng cáo thì được."

Trên phố, trước cửa hàng này tụ tập rất nhiều người.

Thẩm Thời Kiêu mặc bộ đồ gấu vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch nắm lấy Hạ Trĩ chụp hình chung.

Đôi mắt Hạ Trĩ từ đầu tới đuôi vẫn luôn cong cong, cuối cùng cậu dùng tay gấu vỗ vỗ Thẩm Thời Kiêu.

Áu áu áu, bé gấu nhỏ của anh đang làm nũng với anh!

Thẩm Thời Kiêu bình tĩnh sờ đầu cậu rồi kéo cậu vào trong l*иg ngực.

Hạ Trĩ: Gấu ôm!

Bức ảnh bắt ngay khoảnh khắc này, màn đạn lập tức rồ lên.

Ôm 350 euro trong tay, Hạ Trĩ đắc ý, vênh váo hệt như vịt Donald, bước đi của cậu cũng trở nên chậm chạp.

Lúc kiểm kê sổ sách vào tối đó, không bất ngờ gì, cậu và Thẩm Thời Kiêu đã giành được vị trí đầu bảng. Trâu Thành – người mà một ngày chỉ kiếm lời được 40 euro đang nghi ngờ vào cuộc sống của mình.

Đều là sếp tổng, hắn muốn xin Thẩm Thời Kiêu chỉ hắn bí mật làm giàu.

Ba ngày kế tiếp, quầy bóng bay của Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu càng ngày càng nổi tiếng. Việc buôn bán cũng đang phát triển theo hướng đa dạng hóa, họ vừa nhận chụp ảnh chung, vừa nhận các công việc khác.

Mấy ngày nay, bọn họ đã kiếm bộn tiền, cũng đủ vốn cho trạm dừng chân kế tiếp.

Hành trình ở nước Anh sắp kết thúc.

Thẩm Thời Kiêu cũng nhận được tin từ chú Phương, báo rằng con gái của tài xế đang sống khá tốt. Hiện nay, cô ấy đang du học ở nước ngoài, mỗi năm đều có thể giành được một số tiền tài trợ khá lớn.

Vợ của tài xế sống một mình ở Đan Mạch, hiện đã kết hôn.

Thẩm Thời Kiêu cười lạnh: "Quả nhiên là vậy."

Cùng lúc đó, tập đầu tiên của chương trình cũng chính thức ra mắt trên TV, chào đón khán giả ở nhiều độ tuổi khác nhau.

Chỉ một tiếng sau khi phát sóng, rating của chương trình lập tức vượt 2.0 và tiếp tục tăng vọt.

Trong tập một, thứ khiến khán giả ấn tượng sâu sắc nhất chính là cp của Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ.

Doanh nhân trước đây từng thuộc top Forbes thế mà lại bình dị phối hợp với bạn đời mặc đồ gấu. Ngôi sao mới nổi đang hoạt động mạnh mẽ trên màn ảnh không chỉ biết diễn mà còn thông thạo cưỡi ngựa?

Đây vẫn là chủ tịch bá đạo à?

Đời sống gần gũi vậy sao?

Tương tác vừa tự nhiên vừa cực kì ngọt ngào của hai người lập tức chữa lành trái tim mọi người.

Theo lời của fan chương trình: Cuộc sống cực khổ như vậy thì tới xem sếp Thẩm và Trĩ Trĩ đi.

Tập đầu tiên của chương trình đạt được thành công chưa từng có. Nhờ hiệu ứng của chương trình, lần đầu tiên Thẩm Thời Kiêu bước ra khỏi tạp chí kinh tế, đến trước mặt đại chúng.

Chỉ trong một đêm, vị chủ tịch vừa trẻ vừa tài năng lại dịu dàng, chiều chuộng đã nhận được vô số sự chú ý và yêu mến của mọi người, được phong là người chồng quốc dân.

Giá cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Thẩm tăng cao.

Trong phòng làm việc, một vài người đàn ông trên 50 tuổi đang thì thầm, âm mưu một chuyện gì đó.

Ở bên cạnh là Lâm Mạch và Hạ Minh Hiên.

Thái độ của Lâm Mạch và giám đốc Từ của công ty nhà họ Thẩm đều vô cùng rõ ràng, họ muốn kéo Thẩm Thời Kiêu xuống khỏi vị trí chủ tịch.

Mà Hạ Minh Hiên cũng không đòi hỏi chuyện gì khác, cậu ta chỉ muốn Hạ Trĩ thân bại danh liệt.

Họ thảo luận rất lâu và đã vạch ra một kế hoạch.

Thật ra việc kéo cái danh ông chồng quốc dân của Thẩm Thời Kiêu xuống rất dễ dàng.

Chuyện bạch nguyệt quang của hắn là đủ rồi.

Trên chuyến bay từ Anh về nước, các khách mời đang trò chuyện với nhau.

Vương Khanh – chuyên gia lướt sóng 5G, bỗng bất ngờ thốt lên, thu hút sự chú ý của mọi người.

Vương Khanh vội vàng nhìn thoáng qua Hạ Trĩ rồi nhanh chóng cúi đầu nói nhỏ với Tần Nghiệp.

Đây là một tin giật gân trên weibo.

Nói về cặp đôi đang nổi lên dạo gần đây là Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ, vốn chỉ là gặp dịp thì chơi. Nguyên nhân là do Thẩm Thời Kiêu yêu sâu sắc mối tình đầu khi đi du học, nhưng không biết vì lý do gì mà mối tình đầu rời đi. Từ đó tính cách của hắn cũng thay đổi rất nhiều, trở nên cực kì khó chịu. Gần đây, vì nguyên nhân nào đó mà hắn kết hôn một cách chớp nhoáng với Hạ Trĩ.

Trước đây không lâu, Thẩm Thời Kiêu còn thừa nhận trước mặt mọi người rằng hắn chỉ yêu một mình mối tình đầu của hắn. Vì để chứng minh độ đáng tin, tin giật gân này còn đăng thêm hai tấm ảnh.

Một tấm là hình Thẩm Thời Kiêu ôm mối tình đầu. Trên hình có góc nghiêng của Thẩm Thời Kiêu, còn mối tình đầu thì chỉ có bóng lưng.

Cảnh trong tấm ảnh còn lại rõ ràng là ở quán bar trong nước, hẳn đó là lúc Thẩm Thời Kiêu mới vừa về nước. Bởi vì uống say, Thẩm Thời Kiêu dùng rượu viết tên của Summer ở trên quầy bar.

Tuy tin nóng này chỉ đang chú trọng bàn luận về mối tình đầu của Thẩm Thời Kiêu, thoạt nhìn thì không có gì. Nhưng hiện tại, Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu đang nổi tiếng, nếu chuyện mấy tháng trước Thẩm Thời Kiêu nói hắn chỉ yêu mình mối tình đầu là sự thật, vậy bây giờ Hạ Trĩ là cái gì?

Kết hôn vì lợi ích à?

Nếu là kết hôn vì lợi ích, thì mới có mấy tháng ngắn ngủi mà hai người đã bên nhau ngọt ngào đến thế, trong khi một bên còn giữ mối tình đầu trong lòng. Nghĩ khán giả tin à?

Người xem hai ngày trước còn ship cp trong nháy mắt bỗng thấy mình bị lừa. Thì ra sự ngọt ngào của hai người là giả?

「Đều là diễn? 」

「Phí công tôi còn cảm thấy Thẩm Thời Kiêu khá ổn.」

「Hạ Trĩ quả là quán quân của Diễn Viên Tốt Nhất, đỉnh đỉnh đỉnh.」

Dư luận weibo trở nên dậy sóng, ekip chương trình cũng không ngờ phản ứng của người xem lại dữ dội đến như vậy.

Các khách mời trên máy bay gần như đều đã biết chuyện này và đang nhỏ giọng thảo luận.

Lúc Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ biết chuyện này thì dư luận trên weibo đã chẳng thèm ngó ngàng họ nữa.

Hạ Trĩ nhìn chăm chú bức ảnh ấy, cậu thấy hơi xấu hổ và khó tả. Đây là lần đầu cậu thấy dáng vẻ của Summer.

Trong ảnh, Thẩm Thời Kiêu mảnh khảnh hơn so với bây giờ khá nhiều. Còn Summer ở bên cạnh thì mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng đơn giản. Thân hình của cậu ấy béo hơn Hạ Trĩ một chút, chắc là đáng yêu lắm.

Hạ Trĩ cúi đầu, tắt điện thoại.

Bây giờ cậu không muốn xem cái gì cả.

Thẩm Thời Kiêu nhíu mày, cảm xúc không rõ ràng.

Ảnh chụp Summer ở nhà đều được giấu trong phòng vẽ của hắn. Phòng vẽ có hai ổ khóa, ngoại trừ hắn, không ai có thể mở được ổ khóa đầu tiên.

Vậy bức ảnh này sao lại bị truyền ra?

Đột nhiên, hắn nhớ tới một việc.

Có một lần, hắn ngủ quên trong phòng sách khi đang cầm bức ảnh của Summer. Lúc hắn tỉnh dậy, vị trí của bức ảnh đã thay đổi.

Quả nhiên là ông ta.

Nhưng cũng chẳng có việc gì, đám người này không bao giờ ngờ rằng Summer lại chính là Hạ Trĩ.

Thẩm Thời Kiêu mở album ẩn trong điện thoại ra, hắn nhanh chóng tìm thấy bức ảnh chính diện từ nhiều năm trước rồi tải nó lên weibo.

Ba phút sau, Thẩm Thời Kiêu đăng weibo.

@Thẩm Thời Kiêu: Quan tâm đến mối tình đầu của tôi đến vậy à? Ảnh chỉnh diện ở đây, mọi người cùng xem nhé. 【hình ảnh】

━━━━

Trong chương này, tác giả gọi giám đốc Từ là Từ đổng, nhưng chương lần trước xuất hiện nhân vật này thì tác giả lại để là Từ tổng. Mình không biết tác giả nhớ nhầm hay ông này được thăng chức. Nhưng mà mình nghĩ chắc 1 công ty, tập đoàn thì chỉ có 1 chủ tịch thôi chứ nhỉ hic? Vậy nên mình edit như cũ là "giám đốc Từ".