Đặc Cảnh Vũ Trang

Chương 3

Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, ngày hôm sau vậy mà Đặng Khải Văn không có đi.

Vào buổi sáng, khi cả trại đi tập thể dục, Matthew thấy Đặng Khải Văn đứng trên lầu của huấn luyện viên, nhìn về phía này với một cái kính viễn vọng.

Matthew bọn hắn đều thật cao hứng. Bởi vì Đặng Khải Văn đã cho thêm đồ ăn vào bữa tối, có rất nhiều bia và thịt nướng. Nếu như lén lút giao tình, nói không chừng còn có thể xin bao thuốc lá.

Con người thực sự là một sinh vật rất chóng quên. Hai tháng trước, đám Matthew bọn họ còn bởi vì chuyện tập huấn mà hung hăng nguyền rủa tổ tông mười tám đời nhà Đặng Khải Văn, nhưng trong nháy mắt đã bị một gói thuốc lá dễ dàng mua chuộc.

Buổi chiều thời gian kết thúc huấn luyện quả nhiên sớm, nhà hàng thông báo buổi tối làm BBQ. Lúc tắm rửa thay quần áo tất cả mọi người đều phi thường hưng phấn, đại đa số mọi người đều cùng nhau mau mau tẩy rửa, tranh thủ thời gian đến nhà ăn chiếm vị trí.

Thời điểm Mitchell và Matthew vội vã đến phòng tắm, giờ cao điểm của dòng người đã trôi qua. Trong phòng tắm chỉ còn lại tốp năm tốp ba đội viên cũ, đùa giỡn với nhau đạp mông đối phương.

Một huấn luyện viên trại đi vào, ngân nga bài hát đi vào gian phòng bên cạnh Mitchell.

Mitchell lập tức nhớ tới, đây chính là huấn luyện viên lúc trước đưa bọn họ vào doanh địa, lái xe ở phía sau đuổi bọn họ mười km đường. Huấn luyện ma quỷ hơn hai tháng, hiện tại nhớ tới chỉ mười km đường thật sự không tính là cái gì, lúc trước chạy trốn bọn họ quả thực muốn tắt thở.

"Hi!" Huấn luyện viên hiển nhiên cũng nhận ra đám tân binh này, cười chào hỏi, "Gần đây thế nào, huấn luyện như thế nào?”

Nụ cười của hắn cùng bộ dáng hung ác lúc trước thật sự là hoàn toàn khác nhau, Mitchell kinh ngạc nhướng mày: "Đều không tệ, đa tạ... Còn ngài thì sao?”

"Vẫn là tốt. Người của các cậu từng nhóm đến, lại từng nhóm đi. Học viên thiết đản đích huấn luyện viên lưu thủy*, vẫn luôn là như vậy.”

(*) Nói về sự thay đổi tuần hoàn.

"Ách, hôm nay ngài nhìn qua tâm tình không tệ?"

Huấn luyện viên không quan tâm cười: "Bởi vì đây là thời gian riêng tư của tôi, cậu sẽ không phải nghĩ rằng huấn luyện viên chúng tôi đều là lòng dạ độc ác, ngược đãi điên cuồng a? Hù dọa các cậu là công việc của chúng tôi, nhưng không phải sở thích của chúng tôi!”

Bọn Matthew lần lượt đến chào hỏi huấn luyện viên, nghe thấy rất ngạc nhiên.

"Bên ngoài rất nhiều người nói huấn luyện viên ma quỷ biếи ŧɦái như thế nào, kỳ thật tan làm tất cả mọi người đều giống nhau, ôm vợ ôm con, nên làm gì. Công tác đi, không có cách nào... Bộ dáng này của chúng tôi đều là do thủ lĩnh các cậu yêu cầu.”

Matthew hỏi, "Thủ lĩnh?" Kevin Đặng?”

Huấn luyện viên vừa xả nước vừa nhún nhún vai: "Muốn tôi nói, đội trưởng Kevin kia mới thật sự là tâm lý bất thường. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ta cười. Một huấn luyện viên như chúng tôi chỉ nghiêm khắc khi đi làm, mà cậu ta một ngày 24 giờ đều là như vậy, ngay cả một biểu hiện nóng hổi cũng không có. Muốn nói hung ác a, cậu ta cũng không hung dữ lắm, thế nhưng sắc mặt lạnh như băng kia thật sự là làm cho người ta chịu không nổi.”

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên bịt mạnh miệng lại.

Matthew vừa mở miệng: "Đội trưởng..."

Huấn luyện viên mạnh mẽ nháy mắt với phía sau hắn ta.

Matthew quay đầu lại, những lời còn lại bị mắc kẹt trong cổ họng.

Đặng Khải Văn quấn khăn tắm, bình tĩnh đi vào phòng tắm, mở nước trong một buồng cách không xa bọn họ.

"..." Trong nháy mắt trong phòng tắm một mảnh yên tĩnh.

Huấn luyện viên lúng túng vẫy tay: "Này, đội trưởng Kevin! ”

Đặng Khải Văn gật gật đầu với hắn, trong hơi nước bốc lên không thấy rõ biểu tình trên mặt cậu.

Mấy đội viên đều xám xịt ngậm miệng lại, nhao nhao cúi đầu làm bộ vô tội. . TruyenHD

Đặng Khải Văn nhìn qua gầy, kỳ thật, cậu có một cơ thể rất chắc. Kinh mạch cơ bắp của cậu cùng người da trắng rất bất đồng, hoàn toàn không có cảm giác sôi sục một khối lớn, mà là mỏng mà chặt chẽ, không có một chút nào dư thừa, đường cong ưu mỹ lưu loát dán lên xương cốt, có vẻ thập phần thon dài.

Những câu chuyện cũ được nhớ lại đêm qua đã làm cho Mitchell rất xấu hổ, có một loại cảm giác không biết phải làm thế nào để đối mặt với Đặng Khải Văn. Mặc dù về mặt lý trí, hắn vẫn nghi ngờ liệu Đặng Khải Văn trước mắt có thực sự là cậu bé bị sỉ nhục và bắt nạt mười năm trước hay không, nhưng về mặt tình cảm, hắn không tự chủ được tin rằng cả hai đều là cùng một người.

May mắn thay, phòng của hắn là khá xa Đặng Khải Văn, và Đặng Khải Văn dường như không chú ý đến hắn.

Mitchell đau khổ gãi đầu, đột nhiên thấy Đặng Khải Văn quay người sang chỗ khác, bắt đầu hướng vòi nước vào tóc. Làn da trên lưng cậu đều bại lộ ra, chỉ thấy bên trên vết sẹo đan xen, mơ hồ có rất nhiều vết thương cũ.

Ánh mắt Mitchell ngưng đọng lại.

Làm đặc cảnh, đặc biệt là SWAT một ngành nghề có nguy cơ cao như vậy, một số vết sẹo trên cơ thể thực sự là bình thường. Nhưng vết sẹo trên lưng Đặng Khải Văn thật sự là không hợp lý.

Khoảng cách xa như vậy tùy tiện nhìn một cái, có thể nhìn thấy vết sẹo hình phóng xạ ước chừng năm sáu vết, vết sẹo dài hơn bốn inch, nhìn giống như bị đao chém qua.

Đáng chú ý nhất chính là bên cạnh lưng cậu có một mảnh dấu vết bị thiêu đốt, ước to bằng bàn tay, tương đối dữ tợn.

Thắt lưng không phải là nơi dễ bị bỏng và dễ dàng lây lan, nói chung, đặc cảnh rất dễ bị bỏng đầu, chân tay và ngực khi đang tiến hành bạo tạc nổ tung hoặc cứu hộ hỏa hoạn. Khối da trên thắt lưng Đặng Khải Văn trừ phi là cố ý đốt, nếu không không có khả năng dưới tình huống các bộ phận khác của thân thể còn nguyên vẹn, mà chỉ bỏng một chỗ nhỏ kia.

Ngoại trừ những thứ này ra, lưng cậu còn có đủ loại vết sẹo không rõ ràng, tựa hồ kéo dài đến đùi, ở trong hơi nước trong nhà tắm mơ hồ không rõ.

Mitchell lúc đầu nhìn thấy Đặng Khải Văn còn có chút lúng túng, nhưng nhìn thấy những vết sẹo này, lại có một loại cảm giác kính nể vi diệu tự nhiên sinh ra.

Có lẽ mười năm trước, sau khi cậu rời Los Angeles, cậu đã được nhận vào một trường đại học, và sau đó trở thành một cảnh sát, cuộc sống New York tươi mới đã thay đổi tính cách của cậu, cuối cùng biến cậu trở thành một người như bây giờ...

Mitchell đang đứng ở nơi đó sững sờ, đột nhiên Đặng Khải Văn ngẩng đầu, nhạy bén nhìn thoáng qua bên này.

Tựa như bị điện giật một cái, Mitchell mãnh liệt giật mình!

Ánh mắt Đặng Khải Văn lạnh lẽo phảng phất như băng đao, chỉ nhẹ nhàng liếc mắt một cái như vậy, trong nháy mắt làm cho Mitchell cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua mặt.

Mẹ kiếp, tôi đang làm cái quái gì vậy? Nhìn chằm chằm vào hình khỏa thân của một người đàn ông, hơn nữa người đàn ông này vẫn... Hay là... Mitchell che mặt lại, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt cấp tốc tăng lên, vội vàng xoay người làm bộ chuyên tâm tắm rửa.

Năm đó không nhìn ra Đặng Khải Văn dài như vậy a... tiểu nam hài lôi thôi lếch thếch, vẻ mặt nhu nhược, toàn thân bẩn thỉu, ai mà nghĩ tới cậu có thể trưởng thành như bộ dáng ngày hôm nay? Quả thực giống như hoàn toàn biến thành một người khác.

Chờ đã... cậu bây giờ sẽ không phải là còn yêu thích đàn ông a?

Bà mẹ nó! Chớ loạn tưởng! Đây là trong lực lượng cảnh sát, vấn đề tính hướng sẽ ảnh hưởng đến tương lai nghề nghiệp! Hơn nữa đã mười năm trôi qua, ai biết cậu bây giờ... Vẫn là không phải...

"Mitchell! Này, cậu muốn tắm rửa đến khi nào?" Bọn Matthew mặc quần áo xong, đứng ở cửa phòng tắm dùng sức đập cửa, "Nếu không nhanh thì nhà hàng sẽ chật ních!”

Mitchell chợt phục hồi tinh thần, chỉ thấy người trong phòng tắm cơ hồ đều đã hết, gian phòng của Đặng Khải Văn cũng đã sớm trống rỗng.

“...... Ôi, đến đây!" Mitchell vội vàng lau khô cơ thể, xách quần áo xông ra ngoài.

Trong hai ngày tiếp theo, Đặng Khải Văn cũng không hề đi. Trong một tuần sau đó, cậu dành phần lớn thời gian của mình trong trại huấn luyện.

Mitchell không còn gặp lại cậu khi chỉ có một mình.

Điều này là rất bình thường, Mitchell là một người thân thiện và nhiệt tình, xung quanh luôn luôn không ít bạn bè, Đặng Khải Văn thì cả ngày vội vàng, vô số công việc chờ đợi cậu làm.

Mitchell có một cảm giác muốn gặp riêng với Đặng Khải Văn, nhưng không biết phải nói gì khi gặp nhau. Thời niên thiếu tối tăm đó? Kỳ nghỉ hè cao trung tồi tệ đó? Có lẽ hắn ta sẽ bị Đặng Khải Văn đá ra khỏi S.W.A.T với tư thế sét đánh không kịp bưng tai, một giây cũng không chậm trễ.

Một buổi chiều trong tuần cuối cùng, khi đội ngũ tập hợp luyện tập tư thế quỳ, Mitchell đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh trầm ổn khàn khàn của Đặng Khải Văn.

"Nick, tư thế của cậu không có vấn đề gì, nhưng tay cậu run quá. Tôi biết gạch treo trên họng rất nặng, độ chính xác bắn của cậu cũng khá tốt, nhưng lực cổ tay là quá nhỏ.”

"Vâng, thật có lỗi, thưa ngài!"

Đặng Khải Văn đi ra khỏi một đội viên đang quỳ, chỉ chốc lát sau trở về, trong tay cầm một cái móc treo và một ly nước.

Cậu đặt ly nước trong móc treo, treo trên họng súng của Nick, và sau đó tháo gạch.

"Tôi không cần tất cả mọi người phải là nhà vô địch nâng cổ tay." Cậu nói, "Nhưng khi đồng đội của cậu đưa lưng cho cậu, bàn tay để bóp cò của cậu phải ổn định hơn."

Đôi mắt màu xanh lam của Nick nhìn cậu, muốn nói gì đó, một lúc lâu sau mới khẩn trương cười: "Cảm ơn, cảm ơn ngài.”

Đặng Khải Văn khoát khoát tay, đứng dậy đi sang phía bên kia. Cậu xuyên qua đội ngũ, thỉnh thoảng dừng lại chỉnh sửa động tác của đội viên, hoặc là truyền thụ một chút kỹ xảo bắn súng.

Cảnh dụng của cậu bước trên bãi cỏ mềm mại với đôi giày da của mình tạo ra âm thanh sàn sạt. Mitchell nghe thấy âm thanh càng lúc càng gần, đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút căng thẳng.

Cuối cùng ánh mắt của hắn nhìn thấy một cái bóng dừng ở trước mặt mình, dưới ánh mặt trời có vẻ phi thường thon dài cao ngất, bởi vì dáng người quá mức tiêu chuẩn, cái bóng kia thậm chí làm cho người ta có một loại cảm giác lợi hại.

"Tư thế của cậu quá cứng ngắc, hơi thả lỏng một chút." Đặng Khải Văn cúi xuống, đặt một bàn tay lên vai dày của Mitchell, vỗ nhẹ một cách tự nhiên: "Không sai, cậu có tiềm năng trở thành một tay bắn tỉa." "Nguyên lai là thuộc binh chủng nào?”

“...... Sở Cảnh sát Tiểu bang. Tôi đã làm việc như một tay bắn tỉa." Mitchell không kìm lòng được nuốt nước bọt, lời nói tiếp theo tựa như không đi qua não bộ, đột nhiên từ trong cổ họng nhảy ra: "—Cậu, cậu thì sao?”

Đặng Khải Văn không trả lời, có lẽ cảm thấy buồn cười với câu hỏi của cấp dưới. Nghe thanh âm cậu phảng phất nở nụ cười một chút, lại giống như là ảo giác.

Cậu đứng dậy, quay lưng lại với Mitchell và đi về phía đội tiếp theo cách đó không xa.

Đúng lúc này, Mitchell nhìn bóng lưng cậu, tất cả cảm giác đều đột nhiên bị xúc động mãnh liệt chiếm cứ. Khi hắn không kịp nhận ra, hắn đã mở miệng, giọng nói không kiểm soát được thốt lên: "Kevin! Cậu là... Kevin kia phải không?"

Không biết có phải là ảo giác của Mitchell hay không, lời này vừa hạ cánh, bóng lưng Đặng Khải Văn trong nháy mắt hơi cứng đờ một chút.

"Kevin nào?" Cậu quay lại và bình tĩnh hỏi.

Mitchell lại dùng sức nuốt nước miếng, "... Mười năm trước, trường cao trung Houston ở Los Angeles..."

"Tôi sinh ra ở New York." Đặng Khải Văn lạnh lùng ngắt lời hắn.

Mitchell sửng sốt, chỉ thấy cậu lạnh lùng quay đầu đi, không nhìn về phía mình nữa.

Trong nháy mắt đó, Đặng Khải Văn phảng phất đột nhiên biến thành người khác, mấy ngày nay trên người cậu trong lúc vô tình biểu lộ ôn hòa đều đột nhiên biến mất, ngôn ngữ, thần thái, bao gồm cả ánh mắt của cậu đều cực độ băng hàn, phảng phất lại biến thành đội trưởng đặc cảnh trẻ tuổi lãnh huyết vô tình kia, tựa như đám tân binh này lần đầu tiên nhìn thấy cậu.

Tôi sinh ra ở New York.

Không, không phải vậy. Mitchell chắc chắn rằng cậu đã nói dối.

"Cậu là Kevin đó." Hắn thấp giọng nói, ngữ điệu thập phần khẳng định, lại mang theo một chút áy náy ngay cả chính mình cũng không nghe ra.

Đặng Khải Văn quay đầu lại lần nữa, lần này ánh mắt của cậu đã hoàn toàn thay đổi, từ trên cao nhìn xuống còn mang theo tức giận khϊếp người, giống như đang nhìn con kiến hôi dưới chân: "—Mitchell Landers, nếu cậu nghi ngờ tôi, cậu có thể đến FBI để mượn hồ sơ trước đây của tôi để xem tôi có sinh ra ở New York và lớn lên đến 20 tuổi hay không. Nếu như đúng, đặt hồ sơ xuống và cậu ngay lập tức cút khỏi SWAT!”

Lời này nói tương đối nghiêm khắc, hơn mười đạo tầm mắt xung quanh giật mình đều bắn tới, ở giữa hai người giằng co không ngừng di chuyển.

"Tôi..." Mitchell vừa luống cuống tay chân nói xong một chữ, đột nhiên điện thoại di động của Đặng Khải Văn vang lên.

"Alo?" Cậu bắt máy ngay lập tức. Bên kia không biết nói cái gì, ngắn ngủi mấy giây liền chỉ thấy sắc mặt Đặng Khải Văn nhanh chóng trầm xuống: "Được, tôi biết rồi.”

Cậu xoay người vô cùng dồn dập, sải bước đi về phía xa, "Cho tôi một chiếc TRUCK trang bị đầy đủ, bốn khẩu súng Carbine 733. Một đội ELEMENT phải chạy gấp đến nơi xảy ra vụ việc và nói với họ rằng tôi đã cấp phép cho ưu tiên bắn cao nhất.”

Cậu bấm điện thoại của mình, thư ký Gerry đang chạy về phía cậu từ sân tập: "Đã xảy ra chuyện gì? Thượng cấp đã thông báo cho chúng tôi chuẩn bị xe cho ngài!”

"Vụ cướp xảy ra tại chung cư sinh viên số 53 phố Lam Chung, tên cướp đã đánh chết 3 học sinh" Đặng Khải Văn vừa nói, vừa không quay đầu lại chỉ vào các học viên một chút: "Từ đó chọn hai đội có thành tích sát hạch tốt nhất, ba mươi phút sau tôi sẽ gặp bọn họ ở nơi xảy ra sự việc.”

Cậu sải bước xuyên qua sân thể dục, bóng lưng khắc nghiệt mà cường ngạnh, rất nhanh liền biến mất ở cửa doanh trại.

------------

29/8/2021

#NTT