Bắt gặp ánh mắt ai oán ưu thương của Đoạn Hồng Vũ, tay Cố Khinh Hàn nắm thành nắm đấm che miệng ho nhẹ một tiếng, ánh mắt chuyển hướng, nhằm che giấu xấu hổ.
Đoạn Hồng Vũ theo ánh mắt cô nhìn lại, vẻ mặt ai oán ưu thương nháy mắt chuyển thành mừng thầm, che miệng, thấp giọng cười: "Bệ hạ muốn lên trên giường chơi sao?"
Giường, trên giường? Cô nói muốn lên trên giường chơi khi nào? Ánh mắt khó hiểu chuyển sang Đoạn Hồng Vũ, Đoạn Hồng Vũ chu chu môi về phía giường.
Lúc này, Cố Khinh Hàn mới bừng tỉnh, thì ra ban nãy vì che giấu xấu hổ, ánh mắt cô chuyển hướng lung tung sang nơi khác, nơi khác này đúng là chỗ cái giường, chẳng trách hắn sẽ hiểu lầm. Có hơi cạn lời, chẳng lẽ nguyên chủ đều ở chung cùng hậu cung thị quân như vậy sao?
"Không vội, hôm nay chúng ta chơi cái khác một lát!" Cố Khinh Hàn nhàm chán chuyển động chén trà, nhìn Đoạn Hồng Vũ, cười một cách sâu xa khó hiểu.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Khinh Hàn tươi cười ý vị sâu xa, cơ thể xoay lại cứng đờ, một giây sau mắt đào hoa mị hoặc mới tràn ra tươi cười, người ngồi xổm xuống thuần thục tinh tế mà mát xa chân cho Cố Khinh Hàn: "Được thôi, hôm nay bệ hạ muốn chơi gì đây?"
"Chơi cái gì à, để trẫm từ từ nghĩ lại..."
Vừa mới dứt lời, tay mát xa trên đùi lại nhẹ nhàng run lên, Cố Khinh Hàn nhướng mày, đây đã là lần thứ ba Đoạn Hồng Vũ hiện lên sợ hãi, tuy rằng ba lần này đều bị hắn xảo diệu che dấu, nhưng không tránh thoát khỏi mắt của cô như cũ.
Đoạn quý quân này, rõ ràng sợ cô, lại muốn kính cẩn dựa trên người cô. Hắn là thật sự hy vọng có được ân sủng, hay là bị buộc bất đắc dĩ mới lấy lòng cô?
"Hôm nay chúng ta chơi nói thật hay mạo hiểm đi!"
Động tác trên đùi dừng lai một cái, người bên dưới nâng hai mắt mê mang lên, "hả?" một tiếng, khó hiểu nhìn Cố Khinh Hàn.
"Chính là, trẫm hỏi, ngươi trả lời, kiểm tra trí nhớ của ngươi, nếu trả lời không chính xác, thì phải bị phạt!" Kéo người bên dưới, ấn hắn ngồi ở trên ghế, nhìn thẳng đối phương.
"Hậu cung này có rất nhiều... phi tử sao? Hoàng hậu là ai?"
Đoạn Hồng Vũ thuận theo động tác của cô, ngồi ở ghế dựa, vẻ khó hiểu trong mắt hiện ra càng nhiều. Tuy rằng không biết Cố Khinh Hàn hỏi chuyện này là có ý gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn yên lặng ngồi, từng câu từng câu trả lời cô, chỉ sợ một câu nào trả lời sai, rước lấy hình phạt.
"Hậu cung thị quân rất nhiều, cụ thể thì thần hầu cũng không cũng rõ lắm. Bệ hạ nói hoàng hậu là phượng hậu nhỉ? Bệ hạ còn chưa có lập phượng hậu, phân vị cao nhất chính là quý quân, hiện giờ có ba vị, một vị là thần hầu, một vị là Vệ quý quân, một vị là Thượng Quan quý quân."
"Thượng Quan quý quân có thân phận gì? Tại sao ba người các ngươi lại tiến cung?" thì ra nơi này không gọi là hoàng hậu mà là phượng hậu, như thế là ngoài dự đoán.
"Thượng Quan quý quân là nhị hoàng tử được sủng ái nhất Bùi quốc, năm đó Bùi quốc chiến bại, Thượng Quan quý quân bị coi như lễ vật bại quốc đưa cho bệ hạ, bốn tuổi đã vào cung hầu hạ bệ hạ. Mà Vệ quý quân cũng là hoàng tử được sủng ái nhất Vệ quốc, từ nhỏ đã đính thân với bệ hạ, năm tuổi vào cung hầu hạ bệ hạ, vào cung cùng năm với Thượng Quan quý quân."
Dừng một chút, gương mặt ửng đỏ, nói tiếp: "Mà thần hầu, nhờ hoàng ân của bệ hạ, may mắn gặp được bệ hạ, lúc này mới được bệ hạ đưa đến hoàng cung, cũng ban cho vinh sủng vô hạn. Nói đến cha mẹ thần hầu... phụ thân của thần hầu là một tiểu lại nhi tử, mẫu thân là, là một đại quan nhất phẩm..." Lúc Đoạn Hồng Vũ nói đến cha mẹ, ửng đỏ trên má nháy mắt tái nhợt, trong mắt hiện lên một nét thống khổ, ngữ điệu cũng chuyển thành trầm thấp.
Cố Khinh Hàn nghe thấy thì hơi cứng lưỡi, một nhị hoàng tử được sủng ái nhất Bùi quốc, một thất hoàng tử được sủng ái nhất Vệ quốc, thế mà đều bị cô thu. Nhưng Bùi quốc lại là quốc gia nào? Tại sao lại là nam gả cho nữ? Mới bốn năm tuổi, có thể tự mình hầu hạ tốt bản thân mình đã không tệ, làm sao hầu hạ người khác?
Đối với việc Đoạn Hồng Vũ khác thường, Cố Khinh Hàn lại không hề chú ý tới, có lẽ là lời nói phía trước cho cô đả kích quá mạnh rồi.
"Tên trẫm là gì?"
Thân thể Đoạn Hồng Vũ run lên: "Thần, thần hầu không dám nói thẳng tên huý của bệ hạ!"
"Nói!" Giọng nói uy nghiêm không cho phép từ chối vang lên.
Trong lòng Đoạn Hồng Vũ căng thẳng, ngập ngừng nói: "Bệ, bệ hạ họ kép là Nạp Lan, tên có một chữ Khuynh"
Cố Khinh Hàn gật gật đầu, thì ra vốn dĩ gọi là Nạp Lan Khuynh.
"Hiện tại là triều đại nào? Có mấy quốc gia? Tại sao đại thần, thị vệ đều là nữ?" Cố Khinh Hàn căng thẳng một trận, có hơi chờ mong câu trả lời này, lại sợ hãi câu trả lời này. Trong lòng, cô vẫn hy vọng, hiện giờ là ở góc nào đó của Trái Đất, cũng có thể về được thành thị vốn dĩ của cô.
Đoạn Hồng Vũ nhíu mày, nhíu chặt thành một khối, đáy mắt khó hiểu. Nhưng vẫn kiên nhẫn nói hết.
"Hiện giờ thiên hạ phân ra làm ba quốc gia lớn, Lưu quốc, Vệ quốc, Bùi quốc, còn có rất nhiều chư hầu vương quốc, nhưng đều dựa vào ba nước lớn. Lưu quốc chúng ta, quốc lực mạnh nhất, lực lượng quân sự cũng mạnh nhất, Vệ quốc là chi thứ, mà Bùi quốc, từ sau trận chiến mười mấy năm trước, đã hữu danh vô thực, chỉ là một nước phụ thuộc của Lưu quốc thôi!"
"Còn về đại thần, đại thần đương nhiên là nữ, nam tử là không thể vào triều đường, không thể đơn độc ra ngoài, chỉ có thể ở trong nhà, cẩn tuân phu đức, ngoài Bùi quốc ra, Bùi quốc là nam tử làm chủ, có thể ra ngoài làm kế sinh nhai, có thể vào triều đường, đi học ở miếu." Đoạn Hồng Vũ nói đến đặc quyền nam tử Bùi quốc, đôi mắt đào hoa lộ ra hâm mộ.
Cố Khinh Hàn ngửa mặt lên trời ngã lên trên ghế, nằm thành hình chữ X, mở to mắt nhìn nóc nhà sơn khắc. Trời ạ, đánh cô đi! Thế mà thật sự xuyên không đến niên đại hư cấu, còn là một triều đại nữ tử vì tôn, nam tử vì ti. Cái này xong rồi, cô phải trở về như thế nào, cô còn có thể về được sao? Thế giới này quá phức tạp...
"Bệ hạ, bệ hạ ngài làm sao vậy? Có phải là không thoải mái chỗ nào không? Có cần mời thái y đến xem không?" Đoạn Hồng Vũ vội vàng đứng dậy, mặt lộ ra hoảng loạn, duỗi tay sờ sờ trán của cô.
Duỗi tay hất bay móng vuốt trên người, nhắm mắt lại, giọng điệu hơi trầm thấp, lạnh băng, không kiên nhẫn: "Tránh ra! Không được chạm vào!"
Tay Đoạn Hồng Vũ cương ở giữa không trung, rồi sau đó ngượng ngùng thu về, mắt đào hoa mị hoặc chuyển thành kính cẩn, thẳng tắp quỳ gối trước mặt Cố Khinh Hàn, đầu rũ xuống. Không nhìn ra đang suy nghĩ gì.
Không biết qua bao lâu, Cố Khinh Hàn mới từ trong trầm tư từ từ tỉnh lại, duỗi duỗi người, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cũng không biết là canh mấy rồi, trời đều đen nhánh một mảng, xem ra cô phát ngốc cũng lâu nha. Đứng dậy, lại duỗi duỗi cổ, trên chân dẫm lên một vật mềm mại, còn kèm một âm thanh thống khổ, Cố Khinh Hàn nhìn chăm chú một cái, hóa ra là Đoạn Hồng Vũ. Hắn làm sao còn chưa đi, chẳng lẽ hắn vẫn luôn quỳ gối ở đây sao?
"Quỳ làm gì, đứng lên!"
"Vâng, tạ bệ hạ!" Giọng nói mang theo ám ách do đã lâu chưa mở miệng, có lẽ là quỳ thời gian dài, giãy giụa đứng dậy vài lần, đều suy sụp ngã xuống.
"Sh!" Hiện tại, Đoạn Hồng Vũ chỉ cảm thấy trên đùi như có muôn vàn con kiến đang gặm cắn mình. Rũ rũ mắt, không dám dừng lại lâu, cắn răng, vẫn giãy giụa đứng lên.
Cố Khinh Hàn liếc nhìn một cái, trực tiếp kéo hắn lên, đặt ở trên ghế. Cầm lấy mu bàn tay bị chính mình dẫm đến biến dạng kia của hắn, nhẹ nhàng kêu một cái: "Làm sao không cẩn thận như vậy? Nhìn thấy có người dẫm lên người ngươi, còn không biết tránh đi à?"
"Vẫn may chưa dẫm vào xương, không có gì trở ngại, mấy ngày nay không sử dụng lực thì không sao!" cúi đầu, nhẹ nhàng thổi mấy hơi ở trên mu bàn tay hắn, cầm chiếc khăn lụa sạch sẽ từ bên cạnh nhẹ nhàng băng bó lại.
Bên tai truyền đến âm thanh khụt khịt như có như không, Cố Khinh Hàn dừng lại, hướng về phía tiếng nức nở vừa nghe thấy, còn không phải là Đoạn Hồng Vũ đang nức nở nhẹ nhàng sao? Nếu là lúc trước, chắc chắn Cố Khinh Hàn sẽ khinh thường, trào phúng, một nam nhân to xác khóc sướt mướt thì giống cái gì.
Nhưng hiện tại, Cố Khinh Hàn không khỏi nghi ngờ, người trước mặt này thật sự là Đoạn Hồng Vũ quyến rũ vũ mị kia sao? Trên người hắn, đã không còn chút mị hoặc kia, mà có nhiều thêm một loại chất phác, một loại đau thương, một loại cảm động, một loại bàng hoàng, một loại không biết phải làm sao...