Thời Niên Thiếu Của Chúng Ta

Chương 11

Giang Yếm Ly bước từng bước một về phía Ngụy Vô Tiện (2.0) đi đến, những oán khí tới gần nàng trong phạm vi hai mét đều tự động tản ra, sẽ không tạo ảnh gì đối với nàng.

Giang Yếm Ly rốt cuộc đi đến trước mắt Nguỵ Vô Tiện (2.0), vươn tay, muốn sờ mặt của hắn.

Nhưng Ngụy Vô Tiện (2.0) giống như cảm giác được nàng định làm gì, vội vàng lui về phía sau vài bước, né tránh tay Giang Yếm Ly. Bởi vì lui quá nhanh làm hắn té ngã trên mặt đất.

"A Tiện......" Thanh âm Giang Yếm Ly có chút run rẩy.

"Không, không cần, không cần lại đây, sẽ chết, không cần, không muốn không muốn......"

Ngụy Vô Tiện (2.0) lúc này giống như là một tiểu hài tử phạm vào sai lầm mà thất thố. Hắn không ngừng lui về phía sau, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm, lặp đi lặp lại mấy câu đó.

Nhìn Ngụy Vô Tiện (2.0) như vậy, rốt cuộc nước mắt Giang Yếm Ly cũng rơi xuống hốc mắt. Nàng đi nhanh đến trước mặt Ngụy Vô Tiện (2.0), một tay ôm hắn lên.

"A Tiện, sư tỷ tại đây, không có việc gì, không có việc gì......"

"Sư tỷ......" Ngụy Vô Tiện (2.0) không hề lui về phía sau, hắn nắm lấy y phục Giang Yếm Ly, đem đầu chui vào l*иg ngực Giang Yếm Ly mà khóc rống. Hắn lúc này giống như một người sắp chết đuối mà bắt được một cọng rơm cứu mạng.

Theo tiếng khóc lớn của Ngụy Vô Tiện (2.0), oán khí dần dần biến nhạt nhoà, rồi biến mất.

Cũng không biết qua bao lâu, Giang Yếm Ly cảm giác thanh âm Ngụy Vô Tiện (2.0) dần dần nhỏ lại.

"A Tiện?"

Nàng cúi đầu, mới phát hiện Ngụy Vô Tiện (2.0) đã ngủ rồi.

Nàng muốn nâng dậy Ngụy Vô Tiện (2.0), nàng chính là một thiếu nữ mười mấy tuổi lại làm sao đỡ một thành niên nam tử cao 1m86 lên được?

Lam Vong Cơ (2.0) "Để ta đến." Nói xong hắn cong lên, đem Ngụy Vô Tiện (2.0) trong lòng ngực Giang Yếm Ly bế lên. Lực đạo nhẹ nhàng, bộ dáng thật cẩn thận, bế tren tay giống như bế tuyệt thế trân bảo.

Trong khoảng thời gian ngắn, lại là không ai nói chuyện. Toàn bộ hành lang dài không hề có động tĩnh có chút quỷ dị.

Đánh vỡ yên tĩnh này, vẫn là Ngụy Vô Tiện.

"Nguỵ Anh!"

Mọi người chỉ nghe thấy thanh âm Lam Vong Cơ, quay đầu lại, chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn mất hồn mất vía, linh hồn giống như thiếu sót mà đôi mắt chuyển sang màu đỏ, cả người xung quanh như có như không bắt đầu tán ra oán khi.

[Thật là phiền toái.]

Một đạo ánh sáng màu trắng từ trên trời giáng xuống, đánh trúng Ngụy Vô Tiện. Oán khí quanh thân Ngụy Vô Tiện lập tức tiêu tán, đôi mắt cũng trở về màu đen nguyên bản, cả người lảo đảo một chút, ngã vào trong lòng ngực Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ: "......" Hắn làm sao vậy?

[Lam nhị công tử không cần lo lắng, hắn chỉ bị ảnh hưởng bởi cùng một thân thể, ngủ một giấc liền tốt.]

Lam Vong Cơ: "...... Đa tạ." Tiếp theo, ôm chặt Ngụy Vô Tiện.

Giang Trừng:...... Heo nhà ta cứ như thế mà bị quải đi?

Giang Trừng (2.0): Mẹ nó, chết tiệt!

Tàng Trạch: Nhi tử của ta sẽ bị gả ra ngoài?

Giang Phong Miên: Ta đem nhi tử Trường Trạch nuôi cong......

Ngu Tử Diên: Nguỵ Anh này thằng nhóc chết tiệt, vậy mà gả đến Lam gia.

Giang Yếm Ly: A Tiện thích liền tốt.

Thẩm Thanh Thu cả người lên nổi da gà, theo bản năng mà quay đầu, lại nhìn thoáng qua đồ đệ nhà mình chính trực nhìn thẳng hai người Vong Tiện.

Thẩm Thanh Thu:...... Là ảo giác của ta sao? Ta giống như nhìn thấy được một tia hâm một trong mắt Lạc Băng Hà?

Hoa Thành (3.0) nhìn một màn này, theo bản năng đem ánh mắt chuyển hướng Tạ Liên (3.0).

Tạ Liên (3.0) cảm giác giống như có ai như hắn, vừa chuyển đầu, đối diện với ánh mắt Hoa Thành (3.0).

Tạ Liên (3.0): "Tam Lang? Làm sao vậy?"

Hoa Thành (3.0): "...... Ca ca, thành thân đi."

Tạ Liên (3.0): "......"

Hoa Thành (3.0): "Ca ca, ta nói giỡn."

Bởi vì thanh âm nói chuyện của bọn họ rất nhỏ, cũng không có ai chú ý tới nhạc đệm bên này.

[Hoãn nãy giờ? Tiếp tục đi.]

Lam Vong Cơ (2.0) dẫn đầu bế lên Ngụy Vô Tiện (2.0) đi về phía trước. Lúc này mọi người mới hồi phục hồi lại, máy móc mà đi qua đi.

"Lạc Băng Hà từ vực sâu Vô Gian trở về, tiến vào môn phái nào?"

Thẩm Thanh Thu (3.0): "Huyễn Hoa Cung."

[Trả lời chính xác.]

......

Không có?

Vì sao lần nay không có giải thích!

Hệ Thống không hề cho bọn họ cơ hội để mở miệng mở miệng trên cửa trực tiếp xuất hiện tiếp theo đề:

"Cùng Kỳ Đạo chặn gϊếŧ, ai đã chết?"

Giang Trừng (2.0) nắm chặt hai tay, Tử Điện trên tay cũng phát ra ánh sáng màu tím lấp loé, giống như sau đó có thể hoá thành một roi dài, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cùng Kỳ Đạo, Quỷ Tướng Quân, Ôn Ninh, mất khống chế, gϊếŧ, Kim Tử Hiên."

Đột nhiên bị điểm danh Ôn Ninh tức khắc kinh hoảng thất thố nói: "Ta, ta không phải, ta không có."

Kim Tử Hiên:...... Tuy rằng sớm đã biết, nhưng dù sao thì nghe thấy vẫn thật không dễ chịu chút nào.

Giang Yếm Ly sắc mặt nháy mắt trắng, có chút lo lắng nhìn về phía Kim Tử Hiên, vừà lúc đối diện ánh mắt không biết là động kinh vẫn là làm sao của Kim Tử Hiên.

Kim Tử Hiên: Nàng đây là lo lắng ta sao? Vì cái gì cảm thấy có chút vui vẻ?

Kim phu nhân: "Tử Hiên! Tử Hiên của ta!"

[Trả lời chính xác. Vào hôm tiệc đầy tháng của Kim Lăng, Ngụy Vô Tiện sợ một thân lệ khí dọa đến Kim Lăng, cả người mặt một thân bạch y, lúc vừa tới Cùng Kỳ Đạo, bị Kim Tử Huân mang 300 người chặn gϊếŧ, Kim Tử Hiên tới để khuyên can, bị Ôn Ninh mất khống chế gϊếŧ chết. Bạch y đi, hồng y về. Ngân Linh toái, người đã qua đời.]

Giang Trừng (2.0): "Cái gì! Vậy mà như thế này!"

Giang Trừng: "Ngụy Vô Tiện cũng sẽ mặc bạch y?"

Kim phu nhân vốn dĩ thập phần oán hận Ngụy Vô Tiện gϊếŧ Kim Tử Hiên, nhưng nhìn đến Ngụy Vô Tiện sợ dọa đến Kim Lăng, lúc cố ý mặc bạch y, lại trầm mặc.

Kim Tử Hiên: "Ngân Linh là cái gì? Là lễ vật tiệc đầy tháng của A Lăng sao?"

Kim Lăng vẻ mặt mộng bức: "Ngân Linh gì? Ta chưa thấy qua."

[Đó là Ngân Linh mà Nguỵ Vô Tiện dành thời gian hơn nữa tháng để làm ra, có công hiệu giống Thanh Tâm Linh của Vân Mộng, đồng thời cũng có thể loại bỏ tà ám, tà ám cấp thấp bình thường không thể tới gần, hung thi cao như Ôn Ninh cũng không thể đυ.ng vào, lại bị Kim Tử Huân bóp nát.]

"Lợi hại như vậy!"

Giang Trừng: "Kim Tử Huân!"

Kim Tử Huân: "Nguỵ Anh cái kia bất quá cũng chỉ là một cái gia phó nhi tử, bóp nát một cái Ngân Linh của hắn thì làm sao vậy. Hắn hơn nữa cũng là một cái tà ma ngoạt đạo, chẳng lẽ không nên chết sao!"

Ngu Tử Diên trừu một đạo Tử Điện lên người hắn, cả giận nói: "Ngươi tính cái thứ gì! Người nhà ta! Huỷ hoạ lễ vật của người nhà ta!"

Giang Phong Miên cũng không vui: "Kim tông chủ, hy vọng ngươi có thể giải thích một chút."

[Giang tông chủ không cần nhất thời nóng lòng, đằng sau còn có rất nhiều, đến lúc đó, thù mới hận cũ tính cùng nhau.]

Còn có rất nhiều? Có ý gì?

Kim Quang Thiện có một dự cảm xấu.

Giang Trừng (2.0) đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt tức khắc trầm xuống dưới.

Hắn vẫn luôn cảm thấy huyết tẩy Liên Hoa Ổ có hơi quá nhanh, Ôn thì cường đại như thế nào đi chăng nữa cũng không thể nhanh như thế mà phá, dù sao cấm chế Liên Hoa Ổ cũng không phải là giấy? Trừ phi là có người đem bản đồ cấm chế Liên Hoa Ổ cho Ôn thị, người này là ai, hắn hiện tại có khả năng đã biết.

Giang Yếm Ly: "A Trừng, làm sao vậy?"

Giang Trừng (2.0): "Không có việc gì, a tỷ."

"Lúc Tiên Nhạc Quốc diệt quốc đã bạo phát cái gì?"

Tiên Nhạc, diệt quốc......

Tạ Liên cúi đầu, kỳ thật, hắn sớm đã đoán được rồi, nhưng thời điểm chân chính biết được cũng khó có thể tiếp thu.

Bốn người đến từ tương lai người đều trầm mặc, nửa ngày, Tạ Liên (3.0) mới chậm rãi mở miệng nói:

"Dịch Mặt Người."

Thẩm Thanh Thu: "Dịch Mặt Người? Đó là cái gì?"

Tạ Liên (3.0) không nói gì, Hệ Thống thay hắn trả lời.

[Trả lời chính xác.

800 năm trước, cổ thành Tiên Nhạc Quốc bị một ôn dịch quét qua, tới lúc diệt quốc. Loại ôn dịch này, người bị bệnh trên người trước sẽ hiện lên những khối sưng nho nhỏ, khối sưng cùng lúc càng lớn, càng lúc càng trướng, hơi đau nhói. Sau đó sẽ phát hiện khối sưng hơi gập ghềnh, ba cái hõm, một cái nhô lên thật giống như là...... Đôi mắt, miệng cùng cái mũi. Sau đó ngũ quan càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng, trưởng thành một hình dạng giống mặt người. Nếu mặc kệ không để ý tới, trên người sẽ xuất hiện càng nhiều mặt người hơn. Nghe nói, có mặt người, lớn đến cuối cùng, sẽ thành hình, còn sẽ mở miệng nói chuyện, thấm chí là la hét chói tai.

Mà tên của loại dịch này là Dịch Mặt Người!]

Tất cả mọi người toàn tân đều nổi da gà.

Nhϊếp Hoài Tang: "Trên đời này làm sao lại xuất hiện đồ vật đáng sợ như thế này?"

Tạ Liên (3.0) cười khổ: "Đúng vậy, thứ này, quả thật không nên tồn tại."

Hoa Thành (3.0): "Ca ca, đừng nghĩ, chúng ta đi thôi." Nói, lôi kéo Tạ Liên (3.0) về phía cửa đang mở ra.

Tạ Liên (3.0) không cảm giác cái gì, nhưng những người khác không có nghĩ như thế, rốt cuộc hiện tại có hai đôi, không đúng, một đôi, không phải, hai đôi Vong Tiện còn ở đâu, có trường hợp của bọn họ, bọn họ phát hiện tuyệt cảnh Quỷ Vương này cùng vị Thái Tử Tiên Nhạc giống như có chút......

Mọi người sôi nổi liếc nhau, đều từ trong ánh mắt lẫn nhau thấy được ý nghỉ giống nhau, sau đó mới vào cửa. Nhưng đều có thể thấy được, đều cách xa khỏi ba đôi kia ra.