Tù Nhân Của Thời Gian

Chương 1: Đêm trước năm mới

Tên của Nhan Thoát là do ông cậu đặt, ý của ông lão là hy vọng cháu trai có thể không bị ràng buộc vì ngoại vật, siêu phàm thoát tục, sống thoải mái tự tại. Ai ngờ sau này bước vào thời đại Internet, thông tin bùng nổ, xã hội càng lúc càng hài hòa, miễn cưỡng biến cái tên êm đẹp của Nhan Thoát thành một cái tên bình thường, cho dù không nghĩ đến ý nghĩa êm đẹp hài hòa cũng dễ dàng làm người ta liên tưởng đến quảng cáo dầu gội "Hán Cao Tổ phòng thoát".

Nhưng mà vấn đề lớn nhất của Nhan Thoát không nằm ở cái tên kỳ lạ, mà là ở tính lề mề của cậu.

Cậu có tính lề mề gần như bất trị. Bài tập chưa đến phút cuối cùng thì không làm, bài kiểm tra chưa đến giây cuối cùng thì không dừng bút, tụ họp chưa đến sát giờ thì không động thân, tất cả mọi việc đều phải kéo dài đến thời khắc cuối cùng, không thể kéo dài thêm được nữa mới gấp rút hoàn thành.

Cậu không phải thần, đương nhiên không có khả năng năm chắc thời gian như vậy, cho nên kiểm tra có lúc không làm xong bài, làm việc không đuổi kịp deadline phải lùi lại thời gian giao, tụ họp hay có hoạt động thì đều đến trễ.

Gọi là lề mề nhưng Nhan Thoát tự xét đến cùng vẫn là lười. Cậu quá lười, cho nên chưa đến phút cuối cùng thì tuyệt đối không muốn động. Nếu không phải bất đắc dĩ, dù cho có đến phút cuối cùng rồi thì cậu vẫn không muốn động.

Nhưng chuyện đó cũng không ảnh hưởng gì nhiều – ít nhất là trong 20 năm cuộc đời của Nhan Thoát, hành vi kéo dài lề mề ấy cũng chưa mang đến rắc rối lớn cho cậu. Bài thi chưa làm xong cũng chỉ thiếu vài điểm, giao việc muộn cũng chỉ bị trừ chút điểm thi đua, đi học muộn nhiều nhất cũng chỉ bị giáo viên quở trách, thời điểm tụ họp, bạn bè cũng biết cậu sẽ đến muộn.

Chút trở ngại này không cản trở cậu trưởng thành thành một người ưu tú nối nghiệp Xã hội Chủ nghĩa.

Nhan Thoát biết mình có tật xấu này, nhưng cũng không quá để ý, vẫn kéo dài không đổi, nếu không cũng sẽ không có câu nói "Ngày mai rồi tính" vẫn luôn lưu truyền tới nay.

Ngày 31 tháng 12 năm nay, cậu hẹn bạn bè đi tới Quảng trường Thời gian tiếng tăm vang dội của Minh Nguyệt thị tham gia đếm ngược mừng năm mới.

Cũng giống như bình thường, Nhan Thoát lại đến muộn.

Trên quảng trường biển người tấp nập, giống như nửa thành phố đều tập trung ở đây. Cậu nhìn xung quanh cũng không tìm được bạn bè của mình, đành lấy điện thoại gọi cho bạn tốt Bạch Tiểu Béo, Bạch Tiểu Béo nói bọn họ tập trung ở dưới tháp đồng hồ.

Tháp đồng hồ là biểu tượng đặc trưng của Quảng trường Thời gian, trung tâm Minh Nguyệt thị, tụ tập rất đông người.

Nhan Thoát không thể không một đường chen qua, mà lúc này đã là 23 giờ 59 phút, đám người phát ra tiếng hoan hô chấn động, rồi sau đó cùng bắt đầu đếm ngược.

"Mười, chín, tám, bảy......" Mọi người cùng đếm, chào mừng một năm mới đã đến.

Nhan Thoát một mặt nhìn đồng hồ, một mặt nhỏ giọng đếm ngược theo: "Mười, chín, tám, bảy... ba, hai, một!"

Pháo hoa thật lớn nổ tung trên đầu mọi người, người chung quanh bắt đầu nhảy nhót, Nhan Thoát cũng dừng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn pháo hoa lộng lẫy bắt mắt trên bầu trời.

Cậu không chú ý tới, ở thời điểm đếm ngược, cậu chậm hơn 1 giây so với tất cả mọi người.

Thật nhanh sau đó, pháo hoa lần lượt hạ màn, trời đêm khôi phục tĩnh lặng, mọi người bắt đầu nói nói cười cười trở về.

Tốc độ mọi người rời đi không chậm, chung quanh rất nhanh trở nên vắng vẻ, Nhan Thoát thở dài nhẹ nhõm, đứng tại chỗ bắt đầu gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Béo.

Nhưng lần này mãi vẫn không có người nghe, chỉ có âm thanh "Tít tít".

Có thể là quá ầm ĩ nên bạn bè mới không nghe thấy, điều này cũng bình thường. Nhan Thoát nghĩ, lại gọi cho những người bạn khác, nhưng vẫn không có ai bắt máy.

Có thể bọn họ nhất định cũng đang đi tìm mình, lúc này đi lung tung mới càng dễ lạc. Nhan Thoát nhắn cho mấy người bạn vị trí của mình, rồi vừa chơi di động vừa chờ bạn đến tìm.

Cậu lướt lướt vòng bạn bè và Weibo, vẫn là tin từ ngày 31 tháng 12.

Lúc này chẳng phải nên có người lên mạng đăng một chút trạng thái tưởng niệm quá khứ, chúc mọi người năm mới vui vẻ sao? Nhưng cũng có khả năng xung quanh có quá nhiều người, cho nên tín hiệu Internet không tốt. Nhan Thoát một bên nghi ngờ, một bên đã tìm được lời giải thích.

Cậu thử đăng hai trạng thái, kết quả nhìn thời gian đăng vẫn hiện 23 giờ 59 phút ngày 31 tháng 12.

Tín hiệu quá kém. Nhan Thoát oán giận một câu, không hứng thú thu hồi di động, quay đầu nhìn về phía tháp đồng hồ, mặt đồng hồ thật lớn giống như lần trước cậu nhìn thấy, vẫn dừng lại ở vị trí 24 giờ, không nhúc nhích.

Nhưng lần này Nhan Thoát lại nhìn thấy Bạch Tiểu Béo cùng 4 người bạn khác đang đi về hướng ngoài quảng trường.

Cậu vừa gọi tên Bạch Tiểu Béo, vừa chạy tới chỗ bọn họ. Mấy người kia giống như hoàn toàn không nghe thấy tiếng của cậu, vẫn đi ra hướng ngoài như cũ, hơn nữa còn nện bước nhanh hơn, Nhan Thoát chạy vội cũng không đuổi kịp bọn họ.

Lúc gần bắt kịp, cậu thậm chí nghe được Bạch Tiểu Béo nói: "Nhan Thoát đồ hố này, không biết đến trễ đi chỗ nào rồi, đi, chúng ta đến cửa hàng tiện lợi dưới nhà chờ cậu ấy."

Có thể là quá nhiều người, cho dù đến gần như vậy bọn họ cũng không nghe được tiếng Nhan Thoát la, chỉ lập tức bước chân đi nhanh hơn, Nhan Thoát chỉ có thể trơ mắt mà nhìn bốn người hòa vào đám đông phía trước, cuối cùng bị dòng người bao phủ, biến mất không thấy.

Cậu nhìn thoáng qua di động, vẫn không có tin nhắn, không cuộc gọi nhỡ.

Đến cửa hàng tiện lợi dưới nhà tôi chờ thì ít nhất cũng phải nói cho tôi một tiếng đi, nếu không có quỷ mới biết đi đâu tìm các cậu. Nhan Thoát nói thầm một tiếng, cũng không để bụng, một mình đi bộ về nhà. Cậu muốn gọi xe cũng không gọi được, cũng may Quảng trường cách nhà cậu khá gần, đi bộ mười lăm phút là đến.

Nhưng mà rất kỳ quái, Minh Nguyệt thị xem như đô thị cấp 1 nổi tiếng trong nước, Quảng trường Thời gian càng là khu trung tâm thành phố, ngày thường đêm khuya trên đường cũng có không ít người, tại sao hôm nay đêm giao thừa lại không thấy dù chỉ một người hay một chiếc xe?

Bên lề đường còn có thể nhìn thấy không ít xe đang đỗ, nhưng không thấy chiếc xe nào chạy trên đường.

Đêm giao thừa hạn chế giao thông, cho nên xe không đi đến đây? Hẳn là như vậy. Trong lòng cậu có suy đoán giải thích hợp lý, đồng thời lại dâng lên nghi hoặc mới —— Nhưng vừa nãy Quảng trường Thời gian rõ ràng có nhiều người đi ra như vậy, vì sao bây giờ không thấy ai?

Nhan Thoát nghi ngờ, nhưng cũng không lâu lắm, cậu rất nhanh đi tới cửa hàng tiện lợi dưới tiểu khu.

Cửa hàng tiện lợi vẫn giống như thường, đèn dây tóc sáng ngời, trên quầy còn có mì Quan Đông nóng hôi hổi, bánh bao và trứng luộc nước trà, bước vào có thể cảm nhận được không khí ấm áp, nhưng lại không nhìn thấy khách hay em gái bán hàng

Có thể là không có khách, nên em gái đi ra sau cửa hàng kiểm tra đi, cũng có khả năng là nhân cơ hội gọi điện với bạn trai.

Nhan Thoát ngồi trên ghế chờ đã lâu, vẫn không thấy bọn Bạch Tiểu Béo đến, cũng không thấy em gái bán hàng. Hơn nữa cậu phát hiện điện thoại của mình gặp trục trặc, thời gian dừng ở 23:59:59, cho nên cậu không biết bây giờ là mấy giờ, mình đã chờ bao lâu

Nhan Thoát lại ngồi đợi một lúc, thử gọi điện thoại cho bạn bè, nhưng vẫn không có người tiếp. Cuối cùng cậu nhắn tin cho bọn Bạch Tiểu Béo, nói mình về nhà trước, khi nào đến cứ trực tiếp đến nhà tìm cậu hoặc gọi điện kêu cậu xuống dưới.

Cha mẹ cậu sống ở một thành phố khác, căn nhà này là nhà ông cậu. Nhan Thoát đến Minh Nguyệt thị học đại học, vì để tự do chơi game, lúc việc học không quá gấp thì sẽ đến ở nơi này, sau khi bà qua đời, ông được bác cả đưa ra nước ngoài chăm sóc, cho nên hiện tại trong nhà chỉ còn một mình cậu.

Vốn dĩ Bạch Tiểu Béo nói đêm nay muốn ở nhà cùng cậu chơi game, cậu còn cố ý dọn giường, chuẩn bị hai cái gối cùng hai bộ chăn, kết quả hiện tại người không biết đang ở nơi nào, muốn liên lạc cũng không liên lạc được, nhưng mà nói cho cùng đến muộn cũng do chính mình sai, không giận được người khác.

Nhan Thoát đã không còn ôm hy vọng gì đối với đêm giao thừa của mình nữa, hơn nữa bệnh làm biếng lại tại phát, rửa mặt xong liền lên giường ôm di động chơi game, chuẩn bị ngủ. Cậu mân mê nửa ngày, lướt mạng xem tin, cũng không sửa lại thời gian trên điện thoại, chuẩn bị ngày mai có thời gian về trường học một chuyến, tìm người chuyên nghiệp sửa điện thoại giúp.

Nhất định lại là chiêu trò của nơi bán di động, muốn hố mình đi mua máy mới, mình mới không mắc lừa đâu. Cao thủ ở dân gian, tay nghề của anh trai ở cửa hàng đồ dùng điện tử trong siêu thị ngầm cách vách trường học là siêu nhất.

Cậu lẩm bẩm tắt đèn, mở điều hòa, chui vào trong ổ chăn, trong đêm đông ấm áp yên tĩnh chìm vào mộng đẹp.

Cậu không biết bên gối nằm một "ý thức" khác.

Trong lúc ngủ mơ cậu cảm thấy có ai đó ôm lấy cậu, dùng thanh âm lạnh lùng mà biệt nữu nhẹ giọng nỉ non bên tai cậu: "Em là của ta."

Lúc đó cậu đang rong chơi trong mộng đẹp nhẹ nhàng ấm áp, phiền não vì việc sửa di động, chưa ý thức được tình cảnh của mình.

Toàn bộ thế giới đều đã bước vào thời khắc mới, chỉ có cậu, bị ngưng đọng lại tại đêm đông trước năm mới.

Vĩnh viễn, ngày 31 tháng 12.

——————————————————————————————————————————————————

Lần đầu mình edit truyện. Các bạn đọc nếu thấy chỗ nào cần sửa hoặc lỗi diễn đạt thì góp ý giúp mình và hãy tặng mình những ngôi sao nha (●≧ω≦)9