Thứ ba là ngày mà Kiều Úy Nhiên ghét nhất trong tuần, bởi vì cậu trùng lịch học với đám cùng phòng, buổi sáng full tiết, buổi chiều thì trống, quay về ký túc xá có nghĩa là phải chạm mặt đám người kia. Giữa trưa, tan học cậu tới căng tin dùng cơm, bởi âu sầu vì lịch học hôm nay cho nên đứng xếp hàng cũng mất tập trung, mãi cho đến khi người phía sau lên tiếng thúc giục.
“Ài, đến cậu rồi kìa.”
Kiều Úy Nhiên theo bản năng quay đầu nhìn lại, người vừa nhắc cậu là một nam sinh xa lạ, nhưng anh ta lại đứng cùng với Đàm Xung.
Ánh mắt Kiều Úy Nhiên rực sáng, tầm mắt cứ dán chặt lên người Đàm Xung. Đàm Xung mặt không chút thay đổi, cũng không lên tiếng chào hỏi.
“Đàm…” Kiều Úy Nhiên chẳng sợ xấu hổ, cậu muốn hỏi anh vì sao tối hôm qua không trả lời tin nhắn của mình, nhưng vừa mở miệng gọi thì dì bán cơm đã sốt ruột đến nóng nảy.
Bà dùng cái xẻng lớn gõ loảng xoảng lên khay thức ăn: “Cậu này, có ăn cơm không đây? Không ăn thì tránh ra cho người khác ăn.”
Tâm tư Kiều Úy Nhiên đang nghĩ đến chuyện khác, cậu còn chưa biết trưa nay nên ăn món gì, người khác càng thúc giục cậu càng hoảng loạn, phía sau còn có Đàm Xung đứng nhìn… bỗng chốc cậu có chút luống cuống tay chân.
“Cháu…” Trước mặt rõ ràng là những khay thức ăn bình thường, vậy mà đột nhiên cậu không nhớ nổi tên món ăn, dì bán cơm có vẻ đã mất kiên nhẫn, Kiều Úy Nhiên đành phải đứng ra khỏi hàng nhường chỗ: “Các anh chọn trước đi.”
Thời điểm Đàm Xung vượt lên đứng ngang hàng cậu, Kiều Úy Nhiên bỗng cảm thấy xung quanh hơi tối lại, cậu thầm nghĩ sao người này lại cao đến vậy cơ chứ.
Cậu lặng lẽ ghi nhớ món ăn mà Đàm Xung chọn, chờ anh rời đi liền thỏ thẻ nói với dì bán cơm: “Cháu ăn giống người vừa rồi ạ.”
Đàm Xung và bạn học không đi quá xa, Kiều Úy Nhiên vò mẻ chẳng sợ vỡ, dù sao cậu cũng thổ lộ với Đàm Xung rồi cho nên dứt khoát ngồi xuống bàn đối diện, chẳng qua vừa đặt mông chưa nóng ghế thì người bạn kia của Đàm Xung đã vội vã bỏ đi.
Kiều Úy Nhiên ngồi cách Đàm Xung hai chỗ trống và một lối đi nhỏ. Đàm Xung chỉ cần ngẩng đầu là nhìn thấy cậu, Kiều Úy Nhiên nghĩ thầm, lần này cậu có cơ hội quan sát biểu tình khác trên gương mặt anh rồi. Chính là Đàm Xung dường như chẳng nhìn thấy cậu, mặt không đổi sắc, tập trung ăn cơm.
Kiều Úy Nhiên không chờ được nữa, cậu bê khay cơm tiến về phía bàn của Đàm Xung.
“Em ngồi đây nhé?”
Không đợi người mời, vừa nói xong cậu đã lập tức ngồi xuống. Đàm Xung ngẩng đầu nhìn cậu một cái, không có ý kiến gì.
Thái độ không mặn không nhạt này của anh khiến cho Kiều Úy Nhiên có chút chột dạ, cậu tự giác giảm âm lượng giọng nói: “Bạn anh có chuyện gì vậy?”
Đàm Xung là người lãnh đạm, nhưng có người hỏi anh vẫn lịch sự đáp, sẽ không vặn hỏi ngược lại những câu khiến cho đối phương khó xử: “Người yêu gọi.”
Kiều Úy Nhiên chống khuỷu tay lên bàn: “Vậy anh không muốn có người yêu sao?”
Đàm Xung nâng mí mắt liếc cậu, Kiều Úy Nhiên thở dài tự nói: “Được được, anh không thích con trai.”
Một khi Kiều Úy Nhiên dừng nói, cuộc đối thoại của bọn họ liền rơi vào bế tắc. Cậu trầm mặc trong chốc lát, lại nhỏ giọng chuyển đề tài: “Hôm qua… sao anh không trả lời tin nhắn của em vậy?”
Kiểu trò chuyện hỏi một câu đáp một câu này vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, có cảm giác hồi hộp chờ đợi, cũng có cảm giác lo lắng bức bối, mãi cho đến khi Đàm Xung trả lời, trái tim treo cao của Kiều Úy Nhiên mới trở về vị trí cũ.
“Hôm qua có cậu bạn cùng phòng mua đồ ăn khuya.” Lời còn lại anh không nói tiếp, cả phòng ăn xong bữa đêm thì đã muộn, bởi vậy anh không nhắn tin nữa.
“Ồ.” Kiều Úy Nhiên có chút lâng lâng “Vậy lát nữa anh có đi chơi bóng không?”
Hiện tại cậu không muốn về phòng ký túc chút nào, nếu có thể đi xem bóng thì quá tốt.
Đàm Xung không ngại khi bị cậu dò hỏi: “Không chơi.”
“Vậy anh đi đâu?” Bạn gái tra khảo cũng không sát sao như thế này, cậu tự cảm thấy mình có chút quá phận: “Em chỉ tùy tiện… hỏi thăm một chút…”
“Siêu thị, tôi cần mua chút đồ.”
“Vậy em có thể đi cùng anh không?”
Đàm Xung không đáp lời, Kiều Úy Nhiên cho rằng anh đã ngầm đồng ý.
Mục đích đi siêu thị của Đàm Xung rất thiết thực, ký túc xá hết giấy, anh cũng tranh thủ mua thêm chút đồ uống và mì gói.
Nhưng Kiều Úy Nhiên thì không có mục đích gì, cậu thật sự chỉ vào dạo chơi, nhìn đông ngó tây, cũng không có ý định mua sắm gì, ấy vậy mà khi đi qua quầy bánh ngọt, Kiều Úy Nhiên bỗng nán lại một lúc lâu.
Bác gái bán hàng rất nhiệt tình, cười niềm nở đưa cho Kiều Úy Nhiên một chiếc tăm: “Cậu nhóc, nếm thử một miếng đi, mẻ bánh này mới nướng đấy.”
Ánh mắt Kiều Úy Nhiên lấp lánh như sao, nhìn miếng bánh ngọt nho nhỏ thì nóng lòng muốn nếm thử, thế nhưng ngoài miệng vẫn làm bộ khách khí: “Cháu không ăn đâu… Cháu không mua…”
Nhưng bác bán hàng quá nhiệt tình: “Không mua cũng nếm thử chút đi…”
Kiều Úy Nhiên chỉ chờ những lời này, cậu bẽn lẽn cầm tăm xiên mấy miếng liền, còn quay đầu hỏi Đàm Xung có muốn ăn thử hay không. Sau khi ăn thử, cậu quả thực không mua gì, trở về bên cạnh Đàm Xung hỏi: “Anh mua đủ đồ chưa?”
“Rồi.” Đàm Xung muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn yên lặng nuốt xuống câu hỏi.
Trên đường về, Kiều Úy Nhiên thuận tiện nhận đồ chuyển phát nhanh dưới cổng sau đó tạm biệt Đàm Xung. Lúc vào phòng, cậu phát hiện ba tên cùng phòng đều đã về, trừ La Nghị là kẻ lắm mồm, hai tên còn lại chỉ coi Kiều Úy Nhiên như không khí, bọn họ sẽ không chủ động lên tiếng mà chỉ liếc mắt nhìn cậu đầy ghét bỏ.
Kiều Úy Nhiên mở di động check thông báo, bưu kiện hôm nay là nước hoa cậu mới order, tạm thời cậu chưa bóc hàng ngay, hôm nay có lẽ sẽ không phải ra ngoài nữa cho nên cậu quyết định đi tắm trước.
Còn chưa bước vào cửa phòng tắm chợt nghe tiếng La Nghị chế giễu sau lưng: “Con gái cũng chẳng điệu như nó, sáng tắm tối tắm, vốn nó cũng chẳng sạch sẽ gì.”
Tâm tình Kiều Úy Nhiên vẫn đang rất vui sau chuyến đi dạo siêu thị cùng Đàm Xung, cậu chỉ im lặng chửi thầm trong lòng, mày mới là đứa không sạch sẽ, cả lò mày không sạch sẽ.
Lúc Kiều Úy Nhiên ra khỏi phòng tắm, La Nghị đang đứng dưới giường, cậu phóng mắt nhìn lên bàn học của mình, thấy bưu kiện đã bị ai mở toang.
“Chúng mày bóc hàng của tao?” Kiều Úy Nhiên tức giận nhìn La Nghị.
La Nghị vốn là kẻ trơ trẽn, gã cười khểnh thừa nhận: “Sợ mày mua mấy thứ biếи ŧɦái gì đó bị người khác nhìn thấy, mang tiếng cả phòng ra.”
“Mà mày cũng giống mấy thằng biếи ŧɦái thật, làm đéo gì có thằng con trai nào dùng nhiều nước hoa thế, tởm lợm!”
Kiều Úy Nhiên tức nổ mắt, nhưng cậu không thể làm gì khác, cậu biết sức lực của mình có hạn, đối phó với La Nghị e là sẽ ăn thiệt, bởi vậy chỉ đành nuốt ấm ức vào lòng.
Cậu bỏ nước hoa mới mua vào ngăn kéo khóa kỹ, hùng hổ đυ.ng vai La Nghị một cái sau đó leo lên giường lẩm bẩm chửi thầm.
La Nghị dương dương tự đắc, Kiều Úy Nhiên thật muốn cho hắn một bài học, nhưng cậu cũng tiếc mạng mình, bởi vậy chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay lấy điện thoại nhắn tin cho bạn học.
Tuy rằng cậu và ba tên cùng phòng không hòa hợp, thế nhưng sinh viên lớp cậu lại rất thân thiện và đoàn kết. Những người học ngoại ngữ đều suy nghĩ thoáng hơn, hơn nữa cả lớp tiếng Anh chỉ có một mình Kiều Úy Nhiên là nam sinh, bởi vậy các bạn học nữ ai cũng quý mến cậu.
Nước hoa là do cậu gom đơn đặt chung cho cả lớp, Kiều Úy Nhiên rất sành nước hoa, các bạn học đều nhờ cậu tư vấn.
Sau khi gửi tin nhắn cho từng người, Kiều Úy Nhiên lại nhìn chằm chằm màn hình điện thoại ngẩn người. Cậu không rõ tối nay Đàm Xung có tiết hay không, chỉ là tâm trạng của cậu đang rất tệ, ngón tay không kiểm soát được mà gửi cho Đàm Xung một cái mặt mếu.
Đàm Xung đang lên lớp buổi tối, phòng bọn họ có bốn người, ba tên còn lại úp mặt ngủ không biết trời đất, Đàm Xung cũng lười nghe giảng, bỗng nhiên di động rung lên, anh hơi giật mình tỉnh táo lại.
Cái mặt mếu thoạt nhìn rất vô tội, anh lập tức trả lời: “Làm sao vậy?”
Kiều Úy Nhiên sẽ không khách sáo hỏi anh có đang lên lớp hay không, nếu anh đã trả lời thì cậu vào chuyện luôn: “Bạn cùng phòng bóc hàng của em, tức!”
Kỳ thật Kiều Úy Nhiên không sắm nhiều đồ là có lý do, mỗi khi cậu mua về thứ gì đó, cho dù là đồ ăn hay đồ dùng, chỉ cần không để ý một chút là sẽ có kẻ phá hỏng.
Đàm Xung mới quen biết Kiều Úy Nhiên, anh không phán xét gì mà chỉ đơn giản đưa ra một phương án: “Dọn ra ngoài.”
Kiều Úy Nhiên không phải chưa từng cân nhắc đến chuyện thuê nhà trọ bên ngoài, cha mẹ và chị gái cậu đều biết việc cậu bị xa lánh vì tính hướng của mình, bọn họ cùng từng khuyên cậu dọn ra ngoài.
Nhưng Kiều Úy Nhiên là người tằn tiện, mua cái váy cũng phải kỳ kèo chủ shop tặng thêm đôi tất, tiền ký túc đã đóng hết năm học, dọn ra ngoài đương nhiên là mất trắng, cậu còn lâu mới phí phạm như vậy.
Cậu cũng có ý định xin chuyển phòng, nhưng sinh viên nam trường này quá ít, không có ký túc riêng cho Khoa tiếng Anh, cho dù ở phòng nào cũng sẽ bị coi là “ăn nhờ ở đậu” mà thôi. Người kỳ thị đồng tính rất nhiều, chưa chắc chuyển sang phòng khác sẽ gặp được người tốt hơn, cho nên đành bỏ qua ý định này.
Một loạt lý do rắc rối như vậy, thế nhưng Kiều Úy Nhiên lười trình bày, cậu nhắn cho Đàm Xung: “Tiền thuê trọ đắt lắm.”
Dựa vào biểu hiện lúc đi siêu thị của Kiều Úy Nhiên, cộng thêm thái độ tiếc rẻ này của cậu, Đàm Xung trực tiếp đưa ra kết luận: gia cảnh Kiều Úy Nhiên rất khó khăn, cho nên anh tế nhị không tiếp tục đề tài này nữa.
“Em không vui.” Bọn họ không trực tiếp đối mặt, Kiều Úy Nhiên không có cách nào thể hiện cảm xúc, chỉ đành thông qua những con chữ để biểu đạt.
“Nhận ra rồi.”
“Cái gì cơ?” Kiều Úy Nhiên có chút dở khóc dở cười, dứt khoát đề đạt nguyện vọng: “Vậy anh có thể làm bạn trai em không?”
“Không thể.”
Bảo không yêu mà lại rep tin nhắn của mình, ức hϊếp quá đáng! Kiều Úy Nhiên thất bại cả về tình yêu lẫn tình bạn, quả nhiên sau khi thổ lộ thì da mặt đã dày lên một lớp.
“Anh nhìn thấy em buồn mà không thể dỗ dành em sao, yêu em đi mà!’
“Không thể.”
Đàm Xung như một con robot vô tình, mặt không đổi sắc, tim không đập loạn, nội dung tin nhắn cũng khô khan cứng nhắc y như vậy.
Kiều Úy Nhiên có chút nhụt chí, cậu lười nói chuyện tiếp, vứt điện thoại sang một bên thở dài: “Chán chết đi được.”
Ấy vậy mà Đàm Xung lại chủ động gửi tiếp một tin nhắn nữa: “Tôi có bánh ngọt.”
Ý gì đây? Có bánh ngọt thì liên quan gì đến tôi!!! Kiều Úy Nhiên có chút bực bội, cậu giận dỗi đáp trả: “Có thì kệ anh, cũng đâu phải cho em!”
“Cho cậu.”
Kiều Úy Nhiên đột nhiên hưng phấn: “Anh có ý gì?”
“Không vui thì ăn chút đồ ngọt.”
Hình như Đàm Xung cũng không quá thẳng, Kiều Úy Nhiên hơi đắc ý trong lòng, cậu cố ý hỏi: “Anh đặc biệt mua cho em à?”
“Không phải, là bạn gái của bạn cùng phòng mua cho bọn tôi.”
“Ò…” Một câu cũng không chịu nịnh mình, sao lại có người thật thà thế cơ chứ! Kiều Úy Nhiên ra vẻ tủi thân: “Nhưng mà bây giờ em cũng chẳng ăn được.”
“Đợi tôi hết tiết đã.”
Kiều Úy Nhiên lại mặt dày thêm một chút, được voi đòi tiên: “Em vừa tắm rửa sạch sẽ rồi, không xuống lầu đâu, anh mang lên phòng cho em à?”
Người bình thường phỏng chừng đã mất hết kiên nhẫn, ăn thì ăn không ăn thì kệ xác cậu… Thế nhưng Đàm Xung không phải “người bình thường”.
“Ừ.”