Mị Vương Sủng Thê - Quỷ Y Hoàn Khố Phi

Chương 53: Ta Cảm Thấy Tiếc Cho Ngươi

Bách Lý Chấn Đào liên tục gật đầu, trong lòng đang không ngừng suy nghĩ nên giải thích việc này với Hoàng thượng như thế nào.

Quan trọng nhất chính là, chính ông ta cũng không biết gì cả!

Tiệc tuyển tú tiếp tục diễn ra, Hoàng Hậu đề nghị những nữ tử nào có tài hoa thì cứ biểu diễn tiết mục của họ, lúc này mới giải tán hết những lời bàn tán lúc trước.

Bách Lý Hồng Trang thảnh thơi nhấm nháp điểm tâm của Hoàng thất, cung nữ thái giám đi qua đi lại ở trong bữa tiệc, trình lên những món ăn và điểm tâm ngon nhất hoàng cung.

Hắc Bạch mao cầu nhìn thấy cảnh này, phảng phất giống như đâm vào máu gà, nước miếng chảy xuống.

Bách Lý Hồng Trang hiển nhiên có tâm trạng rất tốt, sau khi cảnh cáo hai tiểu gia hỏa đừng chạy quá xa rồi tùy ý để bọn họ đi chơi.

Đế Bắc Thần ngồi ở bên cạnh Bách Lý Hồng Trang, khẽ cười nói: “Ngươi thật sự không lo lắng một chút nào sao?”

“Ngươi thấy địa vị Bách Lý Chấn Đào ở nước Phong Bác như thế nào?”

Bách Lý Hồng Trang nhướng mày, lại cầm lấy một quả nho bỏ vào trong miệng.

“Ăn sâu bén rễ.”

Đế Bắc Thần lộ ra ý cười, chỉ một câu, hắn đã hiểu ý tứ của Bách Lý Hồng Trang.

Bởi vì có Bách Lý Chấn Đào rong ruổi sa trường, nước Phong Bác mới được yên ổn như thế.

Hiện giờ mãnh tướng suất binh chinh chiến chỉ có Bách Lý Chấn Đào là thích hợp nhất, cho nên nếu Hiên Viên Ngự Thiên suy xét từ đại cục sẽ không làm gì đối Bách Lý Chấn Đào, nhiều nhất cũng chỉ trừng phạt một chút để răn đe mà thôi.

Truy rằng Bách Lý Hồng Trang không thân cận với Bách Lý Chấn Đào, nhưng dù sao cũng là nữ nhi của Bách Lý Chấn Đào, cho nên, tính mạng của Bách Lý Hồng Trang cũng sẽ không có gì phải đáng lo.

“Ngươi thật sự đã bàn tính rất tốt, tuy nhiên, Bách Lý Ngọc Nhan thật sự rất thê thảm.”

Nhìn lại theo tầm mắt Đế Bắc Thần, giờ phút này một đám nữ tử đang vây xung quanh bên cạnh Bách Lý Ngọc Nhan, mặc dù khoảng cách khá xa nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy những giọng nói châm chọc.

“Ngươi cảm thấy tiếc cho nàng ta à?” Bách Lý Hồng Trang hỏi.

Nàng hoàn toàn không cảm thấy Bách Lý Ngọc Nhan thê thảm bao nhiêu, nhưng quả thật đây là lần đầu tiên nàng ta nếm thử tư vị bị người ta nói móc.

Mà nàng, vẫn luôn sống trong hoàn cảnh như vậy.

Mặc dù hiện tại thanh danh Bách Lý Ngọc Nhan không tốt, Tướng quân phủ vẫn chưa từng bạc đãi nàng ta, còn nàng thì sao?

Một bữa no một bữa đói, một hạ nhân cũng có thể tùy tiện khi dễ trên đầu nàng, nếu lấy ra so sánh, Bách Lý Ngọc Nhan vẫn còn quá tốt.

Đế Bắc Thần lắc lắc đầu: "Không, ta không cảm thấy tiếc cho nàng ta.”

Ánh mắt Bách Lý Hồng Trang hơi loé lên, nàng nghĩ tất cả mọi người đều cảm thấy tình cảnh Bách Lý Ngọc Nhan vô cùng thê thảm, Đế Bắc Thần lại có giải thích khác?

“Nhưng ta cảm thấy tiếc cho ngươi.”

Những lời này được Đế Bắc Thần nói rất nghiêm túc. Thời điểm sau khi xác nhận thân phận Bách Lý Hồng Trang, hắn cũng hiểu biết được cuộc sống của Bách Lý Hồng Trang trong dĩ vãng.

Rất khó tưởng tượng nữ tử thiên chi kiêu nữ trước mắt này, không ngờ vẫn luôn sống trong một hoàn cảnh như vậy. Chẳng trách nàng không có chút đồng tình nào với Bách Lý Ngọc Nhan, nếu đổi lại là hắn, chắc chắn sẽ càng tuyệt tình hơn!

Biểu cảm của Bách Lý Hồng Trang hơi cứng lại, đây là lần đầu tiên nàng tinh tường nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Đế Bắc Thần, nhưng nàng không biết nên làm sao, chỉ có thể giả vờ không có việc gì, tiếp tục xem biểu diễn.

“Nương tử, nho này ăn rất ngon phải không?” Đế Bắc Thần trêu đùa.

Bách Lý Hồng Trang nhìn về phía mâm đựng trái cây, mấy quả nho cơ hồ đều bị nàng ăn sạch sẽ, giờ phút này tay nàng đang chạm vào trong không khí.

“Cũng không tệ lắm.” Bách Lý Hồng Trang ra vẻ bình tĩnh nói.

Đế Bắc Thần cười sủng nịch, lấy mâm đựng trái cây trước mặt mình đặt ở trước mặt Bách Lý Hồng Trang: "Nếu ngươi thích, vậy ăn nhiều một chút.”

Bách Lý Hồng Trang liếc mắt nhìn Đế Bắc Thần một cái, sau đó tiếp tục ăn nho, thật ra… nho này có hương vị không tồi!

“Bách Lý Hồng Trang, ngươi đang chơi trò gì vậy!”

Bách Lý Hạo Hiên bước nhanh đi tới bên cạnh Bách Lý Hồng Trang, khuôn mặt non nớt tràn đầy sự chán ghét.