Mị Vương Sủng Thê - Quỷ Y Hoàn Khố Phi

Chương 38: Thanh Danh Vang Dội

Tin tức trong cung dần dần truyền tới ngoài cung, mọi người thế mới biết mới hiểu, chứng bệnh của Thái tử, cả đám y sư bó tay không có biện pháp đã được trị khỏi nhờ Trang cô nương từ Thần Y Phường!

Một truyền mười, mười truyền trăm, thanh danh Thần Y Phường vang dội!

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người trong hoàng thành biết được y thuật của Hồng Trang cô nương ở Thần Y Phường rất cao siêu, hơn nữa còn nắm giữ thuật châm cứu đã thất truyền mấy trăm năm!

Không ít người hổ thẹn lúc trước có mắt không thấy Thái Sơn, cơ hội tốt đặt ở trước mặt bọn họ như thế, bọn họ lại không biết quý trọng, bây giờ chỉ có thể hối hận.

Thần Y Phường khách đến đầy nhà, kinh doanh bùng nổ, nghiễm nhiên trở thành y quán nổi tiếng nhất hoàng thành, không gì sánh nổi!

Thần Y Phường.

Quý Văn Bân nhìn y quán kinh doanh bận rộn như vậy, đầu óc có chút phản ứng không kịp.

Mấy ngày hôm trước, Thần Y Phường không có một khách hàng nào cả, khiến hắn ta vô cùng lo lắng. Không ngờ qua vài ngày ngắn ngủn, thanh danh Thần Y Phường đã truyền từ đầu đường đến cuối ngõ.

Đây cũng không phải là điều khiến hắn ta kinh ngạc nhất, điều khiến hắn ta kinh ngạc nhất chính là Bách Lý Hồng Trang còn nhỏ tuổi nhưng lại nắm giữ thuật châm cứu đã thất truyền mấy trăm năm!

Nghĩ tới lúc trước, biểu cảm của Bách Lý Hồng Trang tràn đầy tự tin lấy tên Thần Y Phường, giờ phút này hắn ta mới hiểu được, từ trước cho tới nay Bách Lý Hồng Trang đã tính sẵn trong lòng, chỉ có hắn ta không tin mà thôi.

“Hồng Trang cô nương, không ngờ y thuật của ngươi tốt như vậy, thật sự lúc trước mắt ta hơi vô dụng."

Quý Văn Bân có chút ngượng ngùng, ngày đó hắn ta cảm thấy Bách Lý Hồng Trang thật sự chỉ đang quậy phá, cho nên thái độ không được tốt.

Bách Lý Hồng Trang mỉm cười xua tay: “Quý đại ca, ta cũng biết dáng vẻ bên ngoài của ta không được đáng tin, ngươi cũng là vì muốn tốt cho ta nên mới nói như vậy.”

Nghe những lời này, sự xấu hổ trong lòng Quý Văn Bân đã tiêu tán, hắn ta thật sự tán dương Bách Lý Hồng Trang.

Hiện giờ nhìn thấy việc kinh doanh Thần Y Phường của Bách Lý Hồng Trang rất bận rộn, hắn ta cũng cảm thấy mừng thay cho Bách Lý Hồng Trang.

“Quý đại ca, Thần Y Phường gần đây kinh doanh hơi bận, một mình ta không thể lo liệu hết hết nhiều việc, chuẩn bị tuyển mấy người hầu hỗ trợ, ngươi có đề cử ai không?” Bách Lý Hồng Trang không thể không hỏi.

Nàng đang tính, sau khi nhận được tiền cược và tiền thưởng, sẽ tuyên bố mỗi ngày chỉ khám ba người bệnh. Dù sao việc quan trọng nhất của nàng chính là tu luyện, việc kiếm tiền chỉ là lót đường cho tu luyện mà thôi.

Hai ngày nay nàng thấy việc kinh doanh bùng nổ như thế, trong lòng thật ra đã có tính toán khác, không bằng mở rộng y quán…

Nàng điều phối một số đan dược giải độc đan vạn năng linh tinh và đặt bán ở trong cửa hàng, chỉ cần mời vài người tới hỗ trợ là có thể một công đôi việc.

“Vừa vặn lúc trước, thời điểm lão y sư rời đi còn có hai tên đệ tử, tuy rằng y thuật không được xem là tinh vi, nhưng xử lý một số chứng bệnh bình thường cũng không có vấn đề gì, ít nhất so một số thường dân vẫn khá hơn nhiều.”

“Nhân phẩm như thế nào?” Bách Lý Hồng Trang hỏi.

Thần Y Phường của nàng sau này sẽ phải tiếp xúc với người bệnh, phần lớn đều là quan to hiển quý, nếu như nhân phẩm người hầu không tốt, đó chính là phiền toái không nhỏ.

Quý Văn Bân cũng biết lo lắng của Bách Lý Hồng Trang, lập tức xua tay nói: “Ngươi yên tâm, ta cũng quen biết bọn họ, nhân phẩm không thành vấn đề.”

Thấy Quý Văn Bân khẳng định như thế, Bách Lý Hồng Trang khẽ gật đầu: “Vậy được, ngày mai kêu bọn họ qua đây làm việc đi.”

Quý Văn Bân hơi giật mình: “Ngươi không cần nhìn một cái hay sao?”

“Người do Quý đại ca ngươi đề cử thì ta yên tâm.”

Bách Lý Hồng Trang tươi cười như hoa, bất kể Quý Văn Bân hay là lão y sư đều là người thành thật, tin tưởng nhân phẩm hai tên đệ tử kia cũng sẽ không kém.

Nhìn một gương mặt xán lạn xinh đẹp, trên mặt Quý Văn Bân cũng nở nụ cười tươi. Bách Lý Hồng Trang làm người hay làm việc luôn khiến người ta có một cảm giác rất thoải mái.

“Vậy được, ngày mai ta gọi bọn họ qua đây.”