Mị Vương Sủng Thê - Quỷ Y Hoàn Khố Phi

Chương 30: Chúng Ta Đánh Cược

Thân hình vốn nhỏ xinh, giây phút này lại đột nhiên trở nên cao lớn lên.

Mọi người kinh ngạc nhìn Bách Lý Hồng Trang, trong nháy mắt, tất nhiên bọn họ không cách nào đối đãi với Bách Lý Hồng Trang giống như một tiểu nha đầu không rành thế sự.

“Tiểu cô nương là người nào? Khí thế lại bất phàm như thế?”

“Ta không biết, nếu như thị vệ đã cho nàng vào, nói vậy thân phận chắc cũng không đơn giản.”

“Bàng Đường Bình lúc trước đã bị đuổi khỏi Thái Y Viện, cõi lòng vẫn luôn tràn ngập sự không cam lòng. Giờ nhìn thấy Thái Y Viện bó tay không có biện pháp, tất nhiên là muốn quay về trả thù rồi.”

“Ta nghe nói, sau khi Bàng Đường Bình rời khỏi Thái Y Viện đã từng gặp được một vị cao nhân, y thuật tăng tiến rất cao. Nếu như lần này hắn ta thật sự trị khỏi bệnh cho Thái tử, đám người Ninh thái y hẳn là sẽ có một khoảng thời gian không dễ chịu chút nào, hầy.”

Từng cuộc thảo luận vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Ai cũng chưa từng dự đoán được, chứng bệnh của Thái tử lần này sẽ khó giải quyết như thế, hoàn toàn vượt qua tầm hiểu biết của bọn họ. Bọn họ đã cân nhắc rất nhiều cách nhưng không có tác dụng gì.

Bàng Đường Bình vừa bị Bách Lý Hồng Trang nói như vậy, chỉ cảm thấy cơn tức giận dâng lên. Hắn ta bỗng nhiên giơ tay phải ra, dĩ nhiên là chuẩn bị cho Bách Lý Hồng Trang một bài học.

Trên mặt đẹp phủ một lớp băng sương, thời điểm khi Bách Lý Hồng Trang chuẩn nhận giáo huấn của Bàng Đường Bình, Ninh Hoành Trung đã chặn lại bàn tay của Bàng Đường Bình.

“Bàng Đường Bình, ngươi tốt xấu gì cũng là trưởng bối, nhưng thật sự ra tay đối vãn bối, ngươi còn có một chút lòng độ lượng nào hay không?”

Trên mặt Ninh Hoành Trung hiện lên sự phẫn nộ. Trước đây là ông đã đuổi Bàng Đường Bình ra khỏi Thái Y Viện, hiện tại Bàng Đường Bình lại đến chỗ này giương oai!

Chỉ cần có ông ở đây, ông sẽ không để Bàng Đường Bình ô nhiễm toàn bộ Thái Y Viện.

Bàng Đường Bình bỗng nhiên vung tay lên, rút tay khỏi Ninh Hoành Trung: "Giờ ta đã không còn là người của Thái Y Viện nữa, ngươi căn bản không có tư cách giáo huấn ta.”

Thấy hai người giằng co không thể thoát ra, Bách Lý Hồng Trang đột nhiên lên tiếng nói: “Ngươi nói ta vừa mới ra đời nên không hiểu y thuật, chẳng lẽ ngươi có thể trị khỏi bệnh cho Thái tử sao?”

Giọng nói lạnh lẽo lộ ra ý mỉa mai. Nàng thật sự không rõ, gia hỏa này ngay cả bệnh của Hiên Viên Hoàn còn chưa xem qua, đã bắt đầu nói ẩu như thế, rốt cuộc là tự tin lấy từ đâu ra, hay là mới đầu năm đã có quá nhiều thằng ngu?

Nghe lời này, Bàng Đường Bình khẽ cười một tiếng, phép kích tướng đơn giản như vậy, hắn sẽ không bị sập bẫy.

“Nếu như ta không trị hết Thái tử, ngươi cũng không có khả năng chữa khỏi!”

“Nếu như ta trị hết thì sao?”

Khóe miệng Bách Lý Hồng Trang câu lên một độ cong, bình tĩnh hỏi Bàng Đường Bình.

"Đùa cái gì vậy!” Trên mặt Bàng Đường Bình đầy vẻ nhạo báng.

"Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp. Vừa mới có chút da lông có thể lập tức cho rằng y thuật của mình rất lợi hại. Nếu như ngươi có thể trị hết bệnh Thái tử, trừ phi mặt trời mọc từ đằng Tây.”

Mặc kệ Bàng Đường Bình phỉ báng như thế, Bách Lý Hồng Trang vẫn không hề bực mình chút nào, nàng mỉm cười xinh đẹp nói: “Nếu ngươi đã khẳng định như thế, không bằng chúng ta hãy đánh cược đi, thế nào?”

“Đánh cược cái gì?”

“Nếu ta trị khỏi cho Thái tử, ngươi hãy bồi thường mười vạn đồng vàng, hơn nữa phải xin lỗi tất cả y sư ở đây!”

Trên khuôn mặt tinh xảo như ngọc sáng lên với sự tự tin cùng với ngạo nghễ, giống như đã nắm chắc phần thắng. Hai tròng mắt rực rỡ lấp lánh mắt tràn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ và cuồng ngạo, chỉ cần khí thế này đã thắng muôn vàn người.

Bàng Đường Bình vốn không để bụng sắp sửa đồng ý Bách Lý Hồng Trang, nhưng thời điểm khi nghe nói tới tiền đặt cược, từ “Được” đang vướng nơi cổ họng lập tức bị nuốt trở xuống.

Mười vạn đồng vàng. Đó không phải là một con số nhỏ. Thậm chí nếu hắn ta đánh cược hết tất cả gia sản của bản thân!

Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt non nớt của Bách Lý Hồng Trang, hắn ta lại cảm thấy sự tự tin của mình càng tăng lên!