Quyển 3 - Chương 16: Khi đó nào phải đã sai, trăng tròn hoa thắm, khiến cho trời xanh cảm động
Vân Ca vốn là một người thông tuệ, hiện tại lại có được một sư phụ cao minh, hơn nữa bản thân nàng cũng rất khổ công học tập, thời gian nửa năm, y thuật đã có thể sánh bằng thầy thuốc bình thường. Từ khi hiểu được càng nhiều về lý thuyết y học, trong lòng Vân Ca nghi hoặc cũng càng nhiều, rất nhiều lần lật giở điển tịch, nhưng không có một quyển sách có thể cho nàng đáp án. Vốn Mạnh Giác là lựa chọn tốt nhất để có thể giải đáp nghi hoặc, nhưng nàng không muốn hỏi hắn, như vậy chỉ có thể đi tìm một người khác.Vân Ca cho rằng cứ tới Thái y viện là có thể tìm được Trương Thái y, không ngờ rằng Trương Thái y đã rời khỏi Thái y viện. Hóa ra là, tuy rằng Trương Thái y đã cứu được tính mạng của thái tử, hoàng thượng cũng ban thưởng rất hậu cho ông ấy, nhưng khi sự việc qua đi rồi, hoàng thượng cũng vẫn như trước đây bỏ quên ông ấy trong một hốc xó xỉnh nào đó, toàn bộ y thuật của ông ấy cũng không có đất dụng, lúc đầu thì Trương Thái y buồn khổ không cam lòng, nhưng càng về sau càng dần dần hiểu ra, cuối cùng xin Lưu Tuân cho được từ chức, rời khỏi Thái y viện.
Do được một Thái y có giao tình không tồi với Trương Thái y chỉ dẫn, Vân Ca dọc đường hỏi thăm, tìm được tới nhà mới của Trương Thái y. Mấy gian nhà cỏ đã cũ, ở cửa là người ngồi đầy trên chiếu chờ được khám bệnh. Trương Thái y đang ngồi ở trong gian nhà cỏ khám bệnh cho bệnh nhân, bên cạnh ông ấy là hai đệ tử đang đứng, Trương Thái y vừa chẩn đoán bệnh tình, vừa giải thích cho đệ tử đứng bên cạnh ông ấy cách chẩn đoán bệnh.
Vân Ca đứng ở cửa, nhìn một đám người bệnh nhăn mặt nhíu mày ngồi trên mặt đất, rồi lại nhìn một đám mặt mày giãn ra rời đi. Buổi sáng, khi mới vừa nghe nói Trương Thái y từ quan, trong lòng nàng vốn rất bất bình, nhưng hiện tại, nghe từng tiếng "Cám ơn" của người bệnh, nhìn ánh mắt cảm kích của bọn họ, tất cả bất bình đều tiêu tan.
Một đệ tử đi tới hỏi: "Cô nương, cô tới khám bệnh sao?"
"Ta không phải..."
"Vân cô nương?" Trương Thái y nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Ca, kinh ngạc kêu lên một tiếng, lập tức đứng lên "Vân...Mạnh phu nhân tại sao lại tới đây?"
Vân Ca cười nói: "Cháu vốn là muốn tới hỏi bác – "Vì sao bác lại ở đây? Có phải là có người làm khó dễ bác hay không?". Nhưng sau khi đứng ở đây một lúc, đột nhiên lại cảm thấy không muốn hỏi thêm gì hết. Cháu nghĩ rằng, cho dù là có người khiến cho Trương tiên sinh rời đi, chỉ sợ là Trương tiên sinh còn cảm kích người đó nữa đấy!"
Trương tiên sinh cười ha hả, trong tiếng cười có thoải mái sung sướиɠ chưa bao giờ nghe thấy. Ông ấy quay sang đệ tử phân phó vài câu, sau đó nói với Vân Ca: "Nhà cỏ đơn sơ không tiện để thiết đãi khách quý, may mắn là có cảnh tượng tươi đẹp nơi đồng quê thôn dã, cô nương cùng đi dạo với lão phu tới nơi đồng ruộng một lát đi!"
Hai người bước đi thong thả ra khỏi gian nhà cỏ, tản bộ dọc theo bờ ruộng. Dưới bầu trời xanh lam, từng thửa ruộng được nhuộm một màu vàng óng hoặc xanh biếc khiến cho mặt đất rực rỡ muôn màu. Những nông dân ở dưới ruộng đều bận rộn, nhưng khi nhìn thấy Trương tiên sinh, đều bở dở việc mình đang làm, chào hỏi vấn an Trương tiên sinh, Vân Ca thấy được tôn kính trong động tác đơn giản của bọn họ, nhưng thứ này thì những Thái y vĩnh viễn không thể có được.
"Trương tiên sinh, hiện tại cháu đã học y, bác thử đoán xem sư phụ cháu là ai?"
Trương tiên sinh cười nói: "Câu đố này của Mạnh phu nhân cũng không khó đoán, y thuật của Mạnh đại nhân có thể nói có một không hai trong thiên hạ, đương nhiên là sẽ không cần tìm tới người ngoài."
Vân Ca cười lắc đầu: "Sai rồi! Hắn chỉ là sư huynh của cháu, không phải là sư phụ của cháu, còn nữa, Trương tiên sinh cũng không cần phải gọi cháu là Mạnh phu nhân, cứ gọi cháu là "Vân Ca" hoặc là "Vân cô nương" đều được."
Trương tiên sinh ngẩn ra, nói: "Hóa ra là đại sư huynh truyền nghề! Đây là điều mừng đối với Vân cô nương, cũng là vui mừng của Mạnh Cửu* công tử, cũng là vui mừng cho người bệnh trong thiên hạ!"
*Mạnh Cửu là tên khác của nghĩa phụ Mạnh Giác.
Khi Trương tiên sinh nói đến bốn từ "Mạnh Cửu công tử", còn hướng tới bầu trời xa xa hành lễ, hiện ra một vẻ vô cùng cung kính.
Vân Ca ngượng ngùng nói: "Trương tiên sinh quá khen, cháu chỉ có thể gắng sức không phụ lại tên tuổi của sư phụ."
Trương tiên sinh vuốt râu cười. Mạnh Giác mặc dù thông minh tuyệt đỉnh, cũng không phải là người học y, Vân Ca có lẽ mới là người thực sự có thể kế thừa y bát của vị Mạnh Cửu công tử kia.
"Nhưng mà, mục đích cháu học y không tốt, hi vọng sư phụ có thể tha thứ cho cháu. Cháu không phải vì muốn hành y cứu người, mà là..." Vân Ca đứng lại, nhìn chăm chú vào Trương tiên sinh, "Mà là vì tìm kiếm đáp án. 'Nội chứng của hoàng thượng là do tâm tích lo lắng, ưu sầu, cho nên dẫn tới tình trạng nội thương, can mất sơ tiết, tì bất kiện vận, tạng phủ*, âm dương, khí huyết mất điều hòa, làm cho tâm khiếu bế trở. Ngoại chứng thì biểu hiện là tức ngực khó chịu, cạnh sườn căng đau, nếu nghiêm trọng thì tủy hải bất túc, não bị chuyển, tai ù, tâm thống khó có thể chịu được, tứ chi co rút'." Vân Ca lặp lại một lần từng câu từng chữ mà năm đó Trương tiên sinh đã nói.
(Tớ ghi lại chú thích, bạn nào biết rồi thì bỏ qua nhé)
*Đông y gọi chung những cơ quan trong nội tạng con người là tạng phủ. Tim, gan, lá lách, phổi, thận gọi là tạng; dạ dày, đại tràng, ruột non, bàng quang gọi là phủ.
Tất cả các cụm từ khó hiểu: Can bất sơ tiết, tì bất kiện vận, tủy hải bất túc, tâm khiếu bế trở đều là thuật ngữ trong Đông y, mọi người yên tâm, tớ tra rồi, tài liệu y học hiện giờ cũng dùng mấy cụm từ đó. Can là gan, can bất sơ tiết đại ý là gan khó tiết dịch, làm được nhiệm vụ của mình, tì là lá lách, còn tủy hải bất túc thì liên quan tới tủy.
Trương tiên sinh trầm mặc không nói gì.
"Tất cả Thái y đều nói là hung tý*, nhưng hung tý tuy là chứng bệnh hiểm nghèo, nhưng lại chưa bao giờ có ghi chép về người đang tuổi tráng niên phát bệnh. Cháu nghĩ rằng, ngay cả cháu chỉ là người mới học sơ y thuật cũng cảm thấy hoang mang khó hiểu, Trương tiên sinh vốn cũng không có nghi vấn hay sao? Hôm nay, cháu tới đây, chỉ muốn nghe lời nói thật."
*Hung tý: Trung y mô tả những cơn đau đột nhiên xuất hiện trước tim và sau xương ức trong các chứng "tâm thống, tâm quí, hung tý..." là đau ở ngực trái thường lan đến cổ, mặt trong cánh tay, có khi kèm theo tím tái, tứ chi quyết lạnh, mạch vi tế.
Trương tiên sinh khẽ thở dài: "Hoang mang, khó hiểu đều có, mà nghi vấn của ta thì còn nhiều hơn, không chỉ có thế."
"Cháu xin kính cẩn lắng nghe."
"Thứ nhất, đúng như lời cô nương đã nói, trừ phi vốn sinh ra đã yếu ớt, nếu không hung tý tuy là chứng bệnh hiểm nghèo, cũng có rất ít người ở tuổi tráng niên phát bệnh. Hoàng thượng từ nhỏ thân thể đã khỏe mạnh, năm đó lại đang ở tuổi thịnh niên, cho dù trong tâm có chất chứa ưu phiền, lao tâm tích tụ trong lòng, cũng không thể mắc hung tý ở tuổi đó được. Thứ hai, theo như ta quan sát, với tình huống khi đó mà nói, căn bản không có khả năng phát bệnh. Từ khi Vân cô nương tiến cung, tâm tình hoàng thượng tốt, sắc mặt cũng tốt, thân thể khỏe mạnh, cho dù có bệnh, cũng phải giảm bớt, không có thể nào đột nhiên phát bệnh. Quy tắc thứ ba trong "Tố Vấn – Chí chân yếu đại luận*" có nói: "Hàn khí tới nhiều, biết được là thủy sẽ thắng. Hỏa nhiệt bị tà. Tâm bệnh sẽ phát sinh", hoàng thượng chắc chắn là đột nhiên bị hàn khí xâm nhập, rồi dẫn phát tới bệnh." Trương Thái y nâng lên một cánh tay, chỉ vào ống tay áo của mình nói, "Cứ như mảnh vải bố này, cho dù vô cùng mỏng manh, gặp lửa lập tức cháy thành tro, nhưng chỉ cần là không có lửa, thì nó vẫn có thể mặc được bốn năm năm."
*Tố Vấn hay Hoàng Đế nội kinh tố vấn là tác phẩm kinh điển được coi là công trình lý luận hàng đầu của nền Y học Đông phương được xếp vào "Tứ đại kỳ thư", chứa nhiều bí ẩn cho đến nay vẫn chưa được giải mã triệt để. Cuốn sách là lời hỏi đáp của Hoàng Đế(Hiên Viên hoàng đế) và Kỳ Bá về các chứng bệnh. Câu trên trích từ thiên 74 – Chí chân yếu đại luận, bản dịch của dịch giả Nguyễn Tử Siêu. Bạn nào đọc không hiểu thì cũng cố hiểu nhé, tớ tìm mà không có chú giải, sách Đông y chỉ dịch tới mức đó thôi.
Vân Ca suy tư một lát rồi nói: "Ý Trương tiên sinh muốn nói là, có người cố ý đặt lửa ở dưới ống tay áo?"
Trương tiên sinh vội nói: "Ta không phải là có ý này. Cũng không nhất thiết là có người đặt lửa ở dưới ống tay áo, có lẽ là gió thổi đốm lửa nhỏ tới đây, có lẽ là nguyên nhân khác xé rách ống tay áo, tất cả các khả năng đều có thể có."
Thần sắc Vân Ca nghiêm trọng, hỏi vặn: "Trương tiên sinh đã có điều khó lý giải này, vì sao chưa bao giờ đề cập tới? Chẳng lẽ không sợ rằng ngộ nhỡ là thật sự có người dẫn lửa sao?"
Trương tiên sinh thành khẩn giải thích: "Hoàng thượng nhiễm bệnh là đại sự liên quan đến xã tắc, nếu như nói hoàng thượng trúng độc, chỉ không cẩn thận một chút sẽ gây thành đại họa, ta đương nhiên không thể chỉ bằng hoài nghi của bản thân mình mà tùy tiện nói được, ta đã âm thầm kiểm chứng và cẩn thận để ý nhiều lần, ta lấy tính mạng cam đoan với cô nương, hoàng thượng cũng không phải trúng độc."
"Trương tiên sinh dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy?"
"Tất cả độc dược có thể gây ra bệnh trạng hung tý đều phải thông qua ẩm thực mới có thể xâm nhập vào ngũ tạng, độc làm tổn hại tâm khiếu, hơn nữa một khi độc phát, lập tức bị mất mạng, nhưng chứng hung tý của hoàng thượng lại là chứng bệnh chậm phát. Ta còn xin nhờ Vu An lưu ý cẩn thận tới ẩm thực của hoàng thượng, từ nhỏ hắn đã được dạy dỗ về phương diện này, kinh nghiệm phong phú, nhưng cũng không có phát hiện được điểm gì đáng ngờ, hơn nữa điểm quan trọng nhất là, toàn bộ ẩm thực của hoàng thượng, đều đã có thái giám thử độc trước, không có bất kỳ thái giám nào có dấu hiệu trúng độc."
Vân Ca không nói gì. Đích xác giống như lời của Trương tiên sinh, Vu An trung thành là không thể nghi ngờ, lại không có bất kỳ thái giám nào có dấu hiệu trúng độc, như vậy chứng cớ rành rành trước mắt, hoài nghi thế nào đi nữa cũng là dư thừa.
Trương tiên sinh nói: "Vân cô nương, lời nói sau đây, là ta đứng ở lập trường một trưởng bối mà nói, ta thật lòng hi vọng tương lai cháu có thể bằng lòng để cho ta thành tâm thành ý gọi cháu một tiếng "Mạnh phu nhân", trong cuộc đời một người, bất luận là trải qua đau đớn như thế nào, cũng đều phải cắn răng đi về phía trước, chung quy cũng không thể quanh quẩn ở mãi một chỗ được."
Trong mắt Vân Ca mờ mờ thấy có nước mắt, nhưng nàng chỉ nhìn những khoảng ruộng rực rỡ sắc màu, không nói lời nào. Trong thiên địa là sắc màu rực rỡ, nhưng ở trong mắt nàng, đều là sương mù.
"Không phải là nói cháu đang vĩnh viễn dừng lại ở một chỗ trong ký ức, nhưng hoàng thượng liệu có mong muốn nhìn thấy cháu như thế này không? Người đã muốn..."
Vân Ca dường như rất sợ nghe thấy từ đó, vội vàng nói: "Trương tiên sinh, bác không hiểu, đối với cháu mà nói, chàng vẫn không hề rời đi, chàng vẫn còn ở nơi đó."
Trương tiên sinh sửng sốt, còn muốn nói thêm, nhưng Vân Ca vội vàng nói: "Trương tiên sinh, cháu phải đi rồi, nếu có thời gian rảnh rỗi cháu lại tới thăm bác."
Bước chân nàng hỗn loạn, gần như là chạy trốn mà chạy đi. Bóng dáng mảnh khảnh giữa những màu sắc rực rỡ nhanh chóng đi xa, Trương tiên sinh nhìn theo bóng lưng nàng, lắc đầu thở dài.
Từ khi ở chỗ của Trương tiên sinh trở về, Vân Ca vẫn ngồi một mình ngẩn người. Chẳng lẽ là buổi tối hôm đó nàng quá nhạy cảm rồi? Cuộc đối thoại giữa Hoắc Thành Quân và Hoắc Quang là nói tới chuyện khác?
Nhưng lời nói của Trương tiên sinh có lý, còn có chứng cớ, có lẽ đúng thật là nàng đa nghi, có lẽ là nàng chỉ lấy cho mình một lý do, một cái cớ để có thể nắm chặt lấy quá khứ không chịu buông.
Mọi người đều đi về phía trước, các thần tử trên triều đình mỗi ngày đều chỉ nhớ tới hoàng đế là Lưu Tuân, dân gian bách tính chỉ biết đến thiên tử là Lưu Tuân, người mà hoạn quan, cung nữ trong cung muốn lấy lòng là Lưu Tuân, người mà Hoắc Quang phải đấu cũng là Lưu Tuân. Mọi người đều đã sớm quên. Người yêu thích chàng, người muốn lấy lòng chòng, thậm chí cả người kiêng dè chàng, người thống hận chàng, dần dần cũng đã quên chàng.
Hình bóng của chàng trôi qua cùng dòng thời gian, mỗi một ngày đều dần dần mất đi, tới cuối cùng, biến thành một vài nét mực thản nhiên trong sách sử, chen lẫn ở giữa vô số những hoàng đế công lao sự nghiệp to lớn, không chút nào khiến cho người khác chú ý.
Chỉ có nàng còn tỉnh táo, thời gian trôi qua, hết thảy cũng không thể biến mất, ngược lại càng thêm rõ ràng. Nàng ở trong tỉnh táo, trở nên thập phần lỗi thời. Mỗi người đều hy vọng có thể theo đuổi những gì bọn họ muốn, nhanh chóng đi về phía trước, nhưng nàng lại đang không ngừng nhắc nhở bọn họ, không được quên đi! Không được quên đi! Chàng từng ngồi ở trên Kim Loan điện, chàng từng cười trên Thần Minh đài, chàng từng cố gắng như vậy muốn cho các ngươi được sống tốt hơn, các ngươi không thể quên...
Có phải bởi vì phía trước đã không có thứ nàng muốn hay không? Cho nên khi mỗi người đều muốn đi về phía trước, nàng lại chỉ muốn đứng ở chỗ cũ? Đã từng nói với chính mình phải kiên cường, đã từng nói với chính mình không được khóc, thế nhưng nước mắt cứ không bị khống chế rơi xuống.
Lăng ca ca, thϊếp nhớ chàng! Thϊếp rất nhớ, rất nhớ chàng! Thϊếp biết chàng muốn thϊếp kiên cường, thϊếp sẽ, thϊếp sẽ...
Trong lòng hứa rồi hứa rất nhiều lần, nước mắt cũng càng rơi càng nhanh.
Trong sân, thấp thoáng dưới những bụi trúc, Mạnh Giác lẳng lặng đứng đó, hình bóng hắn ngưng đọng lại giống như được khảm vào đêm tối. Nàng ở trước song cửa sổ, ánh nến rõ ràng có thể thấy được, chỉ cần đi thêm vài bước, là hắn có thể bước vào trong phòng, ngồi cạnh bên nàng, dưới ánh nến trải qua đêm thâu, nhưng vài bước này lại thành một hào trời.
Mỗi một giọt lệ của nàng, đều đánh vào trong lòng hắn, hắn lại chỉ có thể đứng ở xa xa, thản nhiên như không hề gì, yên lặng đứng nhìn. Nàng vừa khóc, vừa xem xét di vật của Lưu Phất Lăng, một cuộn tranh, một tấm y bào, một cái ấn chương*, nàng đều có thể ngắm nhìn một lúc lâu.
*Ấn chương hay ấn triện, chính là con dấu có khắc tên.
Thật lâu sau, nàng thổi tắt nến, đóng cửa sổ lại, đóng lại hắn ở bên ngoài thế giới của nàng. Đêm dài đằng đẵng, chỉ còn lại một mình hắn ngây ngốc đứng ở bên ngoài cửa sổ của nàng.
Đêm, rất tĩnh lặng, tĩnh lặng tới mức có thể nghe được tiếng giọt sương rơi trên lá trúc. Trên bầu trời, ánh sao chợt lóe chợt lóe, tựa hồ không rõ vì sao hắn lại phải đứng lẻ loi một mình trong sương đêm.
Sáng sớm, khi ánh nắng vàng rực rỡ chiếu tới cửa sổ, tiếng hót ríu ra ríu rít của mấy con chim nhỏ cũng vang lên, Tam Nguyệt ôm hai quyển sách, đi vào Trúc hiên. Vân Ca đang chải đầu, nhìn thấy nàng, chỉ vào giá sách, ý bảo nàng đặt sách xuống đó. Tam Nguyệt đã quen với sự lãnh đạm của Vân Ca, tâm tình cũng không hề bị ảnh hưởng chút nào, cười tủm tỉm nói: "Vốn ngày hôm qua công tử bảo ta đem hai quyển sách tới chỗ cô, ta nghe nha đầu nói cô đã đi ra ngoài, nên không mang tới đây. Công tử nói hai ngày này e là người sẽ ở trong cung tới khuya mới về, nếu cô có câu hỏi gì, trước hết cứ ghi lại, hai ngày nữa sẽ giải đáp một thể."
Vân Ca thản nhiên "Ừ" một tiếng.
Tam Nguyệt đặt sách xuống xong, nhìn thấy ở bên cạnh bàn có một tấm tranh cuộn được mở ra, ở trên có vẽ không ít loại hoa. Nàng cười rồi đi tới gần xem thử, bên cạnh mỗi đóa hoa, còn có viết từng hàng chữ nhỏ, Tam Nguyệt đang muốn đọc kỹ hơn, Vân Ca liếc thấy, thần sắc lập tức thay đổi, ném lược, đoạt lấy bức tranh, nhanh chóng cuộn bức tranh lại: "Nếu cô không có việc gì thì mau đi về đi!"
Tam Nguyệt không hứng thú, vừa đi ra ngoài, vừa lẩm bẩm: "Không phải chỉ là mấy đóa hoa sao? Người ta cũng không phải chưa từng nhìn thấy, lần đó khi ta cùng công tử đi leo núi*, còn từng nhìn thấy một dải lớn..."
*Đoạn leo núi này ở chương 19.1 quyển Trung nhé.
"Đứng lại!"
Tam Nguyệt dừng bước, khó hiểu quay đầu lại.
"Cô đã từng thấy đúng là loại hoa này?"
Vân Ca nói với ngữ khí sắc bén gay gắt, trong lòng Tam Nguyệt rất không thoải mái, nhưng lại nghĩ tới nàng đã cứu Mạnh Giác, có không thoải mái nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể cố nén nhịn, trả lời: "Chính là một loại hoa trông giống như thế này, màu sắc nhìn cũng đẹp, rực rỡ giống như ráng chiều, ta hỏi công tử, công tử nói người cũng không biết tên gọi là gì."
Sắc mặt Vân Ca trắng bệch: "Cô đã nhìn thấy ở chỗ nào?"
"À..." Tam Nguyệt suy nghĩ một lát nói, "Trên một ngọn núi ở ngoại Thành Trường An, một dải rất lớn, rất lớn, mỹ lệ kinh người."
"Cô dẫn ta đi."
"Hả? Ta còn có việc..."
Vân Ca ngay cả đầu cũng không chải tiếp, nắm lấy tay Tam Nguyệt rồi chạy ra bên ngoài, Tam Nguyệt bị nàng nắm chặt tới đau, muốn rút khỏi tay Vân Ca, nhưng thay đổi mấy loại thủ pháp, cũng không có cách nào rút khỏi tay Vân Ca. Trong lòng nàng hoảng hốt, bản lĩnh của Vân Ca từ khi nào đã giỏi tới như vậy? Rốt cuộc nàng cũng không nhịn đau được nữa, bắt đầu hét lên: "Ta dẫn cô đi tới đó là được rồi, cô buông ra! Cô muốn bóp chết ta sao?"
Vân Ca buông nàng ra, phân phó Vu An lập tức đánh xe tới.
Ra khỏi Mạnh phủ, Tam Nguyệt vừa đi vừa nhớ lại đường đi, có lúc nhớ sai, còn phải vòng trở lại, rồi bắt đầu đi lại từ đầu. Mãi tới khi tìm được ngọn núi hoang, Tam Nguyệt liếc mắt nhìn thấy dưới chân núi là cái hồ nước xinh đẹp kia, kêu lên vui mừng: "Chính là nơi này! Trong hồ này có rất nhiều cá, lần trước ta còn nhìn thấy..."
Vân Ca không có chút hứng thú nào nghe nàng lải nhải, lạnh giọng phân phó: "Dẫn ta lên núi, đi tìm hoa mà ngươi đã nhìn thấy."
Tam Nguyệt dẩu môi, đi phía trước dẫn đường. Khi dọc theo khe suối nhỏ đi lên, tốc độ của Vân Ca vẫn rất nhanh, đột nhiên lúc đó, bước chân nàng dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên từng cụm, từng cụm dây leo trên vách núi.
Loại dây leo này mọc ở dưới khe suối được dòng nước rửa sạch, vừa mang một màu xanh biếc ướt nước, vừa thâm u trầm tĩnh, Tam Nguyệt thấy nàng nhìn chằm chằm một hồi lâu mà không đi, nhỏ giọng nói: "Cây này gọi là Hồ mạn đằng*, lần trước công tử tới đây, có nói cho ta biết."
*Hồ mạn đằng hay còn gọi là Câu vẫn, ở nước mình vẫn gọi là Lá ngón.
"Mạnh Giác nói cho cô biết cây này tên là Hồ mạn đằng?"
Tam Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy mà! Chẳng lẽ không đúng sao?"
Sắc mặt Vân Ca trắng bệch đến không còn một tia huyết sắc, nàng không nói thêm câu nào, tiếp tục leo lên phía trước. Khi tới trên đỉnh núi, Tam Nguyệt dựa vào trí nhớ tìm qua tìm lại một hồi, nhưng từ đầu chí cuối không hề phát hiện ra dải hoa rực rỡ giống như ráng chiều kia, nàng càng tìm càng gấp, lẩm bẩm nói: "Ngay bên cạnh chỗ này mà! Tại sao lại không có?!"
Vân Ca hỏi: "Rốt cuộc là cô có nhìn thấy loại hoa đó hay là không?"
Tam Nguyệt tập trung suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vô cùng quả quyết nói: "Ngay ở đằng trước mấy cây tùng bách này thôi, ta còn nhớ rõ dưới tán cây này, còn có dòng suối kia nữa, lúc ấy nước suối cũng chảy róc rách, róc rách giống như hôm nay, hoa kia trông như một cái chuông nhỏ, dải hoa trông như tiên nữ đang khiêu vũ. Nhưng mà... hoa đó đâu rồi? Một dải hoa lớn tới như vậy, tại sao giờ lại tới một cây cũng không có?"
Vân Ca nhìn chằm chằm vào thảm cỏ xanh trước mắt, lạnh giọng nói: "Công tử nhà cô liệu có để cho đám hoa đó còn tiếp tục tồn tại không?"
"Hả?" Tam Nguyệt chạm phải ánh mắt của Vân Ca, rùng mình một cái, trong nháy mắt, thậm chí trong đầu nàng có ý niệm chạy trốn.
Vân Ca nhìn chằm chằm một hồi lâu, bắt đầu quay trở về. Với võ công hiện tại của nàng, căn bản không có khả năng ngã được, cho nên Tam Nguyệt cũng không lưu ý tới nàng, thế nhưng tới một chỗ đường dốc, chân Vân Ca lại mềm nhũn, cả người lộn một vòng rồi lăn xuống dưới, Tam Nguyệt sợ tới mức hét lớn lên. May mắn cuối cùng Vân Ca nắm được một dây Câu vẫn, mới không rớt xuống vách núi.
Tam Nguyệt sợ tới mức hồn phi phách tán, vội tới kéo Vân Ca lên. Trên cổ tay, trên đùi Vân Ca đều có vết máu thấm ra, không biết là đau, hay là do sương sớm trên lá Câu vẫn, trên mặt của nàng còn có một giọt nước trong suốt. Tam Nguyệt muốn đỡ nàng xuống núi, nàng vừa đứng vững được đã đẩy tay Tam Nguyệt ra, giống như là tránh mãnh hổ, một mình lảo đà lảo đảo đi xuống phía dưới chân núi.
Vu An ở bên hồ trông chừng xe ngựa chờ, nhìn thấy Vân Ca cả người đầy vết máu, toàn thân chấn động, cho là có biến cố, cổ tay run run, tức thì rút nhuyễn kiếm ra, nhún người lao về phía trước bảo vệ Vân Ca. Tam Nguyệt theo sát ở phía sau Vân Ca vừa dở khóc dở cười, vừa giật mình, người không đáng để mắt tới bên cạnh Vân Ca sao lại có võ công cao cường tới như thế? Chẳng lẽ đúng như sư đệ đoán, người này là cao thủ từ trong cung ra?
"Vu đại ca, Vân cô nương bị ngã ở trên núi, không có ai đuổi gϊếŧ chúng ta."
Vu An cuộn lại nhuyễn kiếm về bên hông, đi tới đỡ Vân Ca, trong lòng tràn đầy khó hiểu. Hiện tại võ công của Vân Ca như thế nào, hắn đều biết rõ, vậy mà lại ngã sao?
Vân Ca lui vào trong xe ngựa, chẳng nói chẳng rằng, Vu An cũng không nói câu nào, Tam Nguyệt chỉ có thể không chút hứng thú ngồi một mình, trong lòng âm thầm thề, về sau quyết không đi cùng Vân Ca ra ngoài. Nha đầu kia càng ngày càng quái dị, cũng càng ngày càng làm cho người ta khó có thể chịu được!
Sau khi trở lại Trúc hiên, Vân Ca đi tới đi lui ở trong phòng, giống như một con thú bị vây hãm, mong mỏi có thể tìm được một đường thoát, nhưng lại phát giác dù cho có giãy giụa như thế nào, chung quanh cũng đều là tử lộ.
Trong lòng nàng, vẫn có một phần là không thể tin được, hoặc là nói không hề muốn tin tưởng. Mạnh Giác, hắn... hắn... thật sự ác độc như vậy sao?
Hồ mạn đằng, kỳ thật tên chính xác nên gọi là Câu vẫn. Nếu có động vật ăn nhầm phải nó, hô hấp sẽ tê liệt, cơ thể không còn sức lực, cuối cùng bởi vì hít thở không thông mà trái tim từ từ ngừng đập.
Mà loại hoa đẹp đẽ giống như cái chuông nhỏ kia lại có một cái tên không hề đẹp đẽ: Hồ sáo. Thời kỳ ra hoa của nó rất ngắn, nhưng toàn bộ bông hoa đều chứa chất độc, sẽ làm trái tim đau đớn, tim đập yếu dần, người ăn phải, trong phút chốc là mất mạng, vả lại không có thuốc giải, không phải không chế được thuốc giải, mà là có cũng không thể dùng được, bởi vì độc của nó phát ra trong thời gian quá nhanh.
Về phương diện để một người nào đó tạo nên biểu hiện giả của chứng hung tý thì cả hai loại độc dược này đều có khả năng. Thế nhưng độc của chúng đều phát với tốc độ quá nhanh, mà bệnh của Lăng ca ca lại phát tác chậm, có điều Mạnh Giác giỏi về dụng độc, có lẽ ở trong mắt Trương tiên sinh là chuyện không thể xảy ra, Mạnh Giác hoàn toàn có thể làm được...
Thân thể Vân Ca mềm nhũn, sắp sửa ngã sấp xuống, nàng vội vịn vào giá sách, chỉ cảm thấy trái tim mình cũng giống như trúng độc của Câu vẫn, đau đớn tới hít thở không thông, như thể l*иg ngực cũng sẽ nổ tung, tay thì không ngừng run rẩy, thân thể nàng lại càng không ngừng run rẩy. Hoắc Quang, có lẽ những điều này là do một mình Hoắc Quang làm, Hoắc Quang và Hoắc Thành Quân cũng biết loại hoa này tồn tại, việc này có lẽ không hề liên quan tới Mạnh Giác, nhưng Mạnh Giác sao lại không biết tới loại hoa đó? Vì sao hắn muốn gạt Tam Nguyệt? Hắn làm sao có thể không biết Hồ sáo? Không biết tên thật của Câu vẫn? Nếu trong lòng hắn không có gì mờ ám, vì sao hắn...
Nha hoàn đang cầm lư hương bước vào, vốn gương mặt đang tươi cười, khi nhìn thấy sắc mặt Vân Ca, lại bị ánh mắt gần như điên cuồng của Vân Ca đảo qua, nụ cười trên mặt thoáng chốc đã tan biến hết cả, ngập ngừng nói: "Buổi sáng phu nhân bị hoảng sợ, nô tỳ nghĩ huân hương an thần, nên cố ý đốt một lò, nếu phu nhân không thích, nô tỳ sẽ mang ra ngoài."
Vân Ca ngửi được mùi hương, mơ hồ nghĩ rằng trong hương này có Sơn chi* và U chỉ, tính hàn, đang lúc còn mơ hồ, một ánh chớp lóe qua, trong đầu ầm ầm một tiếng vang thật lớn, thân thể nàng ngã về phía sau. Nha hoàn vội đi tới đỡ nàng, khóc gọi: "Phu nhân! Phu nhân! Nô tỳ đi mời Thái y."
*Sơn chi là tên dùng trong Đông y, vẫn thường gọi là cây dành dành, còn U chỉ thì bạn không tìm được thông tin nhé.
Trước mắt Vân Ca bóng tối mờ dần, dần dần biến thành màu đỏ. Sau một chớp mắt, nàng gắng gượng ngồi dậy, yếu ớt phân phó: "Đi gọi Vu An lại đây."
Vu An vội vàng chạy tới, nhìn thấy bộ dáng Vân Ca, đôi mắt lập tức cũng ướt. Hắn quỳ gối trước giường của nàng, nói: "Cô nương, cô cứ như vậy chỉ làm khổ chính mình, giả như lão nô chết đi, khi xuống đất cũng không dám nhìn mặt hoàng thượng."
Đây là lần đầu tiên Vu An nhắc tới Lưu Phất Lăng đã chết ở trước mặt Vân Ca, nước mắt Vân Ca trong phút chốc lại tuôn ra, nhưng nàng lập tức lau đi: "Vu An, giúp ta làm một việc, không thể để cho bất luận kẻ nào trong phủ này biết. Ngươi giúp ta đi tới hiệu thuốc bắc bào chế một loại hương."
Vu An tập trung lắng nghe.
Vân Ca vừa suy tư, vừa chậm rãi nói: "Khoản đông, U chỉ, Ý dĩ, Mai băng, Trúc lịch, Sơn chi*...", nàng suy nghĩ một hồi lâu, rồi do dự mà thêm vào, "Sơn dạ lan, Thiên nam tinh, Phong hương chi**."
*Khoản đông, U chỉ, Ý dĩ, Sơn chi là các vị thuốc, Mai băng có thể là hoa mai băng phiến, còn cụ thể nó là vị thuốc thế nào thì tớ không biết. Trúc lịch(nước tre non): chặt một khúc tre non, dùng lửa thui bên ngoài cho nóng sẽ chảy ra một thứ nước, đó là Trúc lịch.
**Thiên nam tinh: loại cây thân thảo lâu năm, lấy rễ làm vị thuốc. Cây sau sau còn gọi sau trắng, phong hương, bạch giao hương, cây thau... lấy nhựa cây này làm thuốc thì vị thuốc này tên là Phong hương chi. Sơn dạ lan: trong Trung y hay gọi là Hắc diện thần, cây này có cả chục tên luôn(cẩu cước lợi, điền trung quỳ, tứ nhãn diệp...), ở Việt Nam mình vẫn gọi là... rau ngót(tớ tra mãi không ra Sơn dạ lan là cái gì, hỏi Baidu cuối cùng mém tế ghế luôn)
Vu An đồng ý rồi rời đi. Vân Ca nằm ở trên giường, cả người lạnh ngắt, trong đầu trống rỗng, là phải hay không phải, chỉ cần chờ sau khi Vu An trở về, là có thể biết rõ toàn bộ.
Thật lâu sau, Vu An mới trở về, nói: "Loại hương này rất khó bào chế, ta đi tới mấy hiệu thuốc bắc đều nói không làm được, không còn cách nào khác, ta đành phải chạy tới chỗ Trương Thái y, hiện tại vừa hay là ông ấy mới mở một phòng khám nhỏ. Ông ấy tự tay phối hương giúp ta, còn nói, nếu không cần phải dùng gấp, tốt nhất là có thể cho ông ấy thời gian ba ngày, hiện tại thời gian gấp quá, chỉ sợ công dụng của dược liệu không tốt."
Vân Ca nhắm mắt lại nói: "Đốt thử hương đi."
Vu An cầm một cái lò hương mới ra, nhanh nhẹn thuần thục bỏ hương vào trong lò. Chỉ chốc lát sau, làn khói nhẹ lượn lờ bay lên, hắn ngửi ngửi một hơi thật sâu, ngập ngừng nói: "Mùi hương này ngửi hết sức quen thuộc! Hình như là... cô nương dường như đã từng dùng, hương này dường như là năm đó Mạnh công tử bào chế cho cô nương."
Hắn quay đầu lại muốn để Vân Ca chứng thực, nhưng nhìn thấy sắc mặt Vân Ca tái xanh, người đã ngất đi rồi. Hắn chạy vài bước vọt tới bên cạnh giường, nâng Vân Ca dậy, bấm vào huyệt nhân trung của nàng, rốt cuộc ngực Vân Ca cũng phập phồng trở lại như bình thường, nhưng bệnh cũ lại bị tái phát, bắt đầu ho khan dữ dội. Bất kể là Vu An làm cách nào để cho nàng thuận khí cũng đều không được, tiếng ho càng lúc càng nhiều, khóe miệng nàng chậm rãi xuất hiện tia máu. Vu An không dám chần chờ thêm nữa, cao giọng gọi người, muốn phân phó mấy nha đầu lập tức đi mời Mạnh Giác.
Vân Ca túm lấy cánh tay của hắn, vừa ho, vừa nói rõ ràng từng chữ: "Không được tìm hắn! Hắn là kẻ thù của chúng ta! Ta sẽ không chết, ít nhất sẽ không chết trước hắn!"
Vu An lại vội vàng quát mấy nha đầu lui xuống, vội vàng cầm chén nước, để Vân Ca súc miệng: "Mạng của ta là do Mạnh công tử bảo vệ, nếu không hiện giờ hoàng thượng mặc dù không dám quang minh chính đại gϊếŧ ta, nhưng im hơi lặng tiếng ám sát ta cũng không khó. Cả Phú Dụ, còn cả cô nương..."
Vân Ca lấy một ít dược thảo dạng bột cho vào trong miệng, áp chế cơn đau đớn trong phổi: "Y thuật của ta không giỏi, ta không biết hắn dùng độc như thế nào, dù sao hắn nhất định đã nghĩ ra biện pháp, khiến cho vị thuốc kịch độc biến thành độc ẩn tính, làm cho các ngươi không có cách nào thử ra được, sau đó lại dùng hương này làm thuốc dẫn, kích phát độc đã được đưa vào trong cơ thể của Lăng ca ca. Hương này có thể thanh phế nhiệt*, giúp lưu thông khí huyết, nhưng làm hàn khí ngưng tụ, vừa vặn giải thích được điều Trương Thái y vẫn không nghĩ ra: "Hàn khí tới nhiều", "tâm bệnh sẽ phát sinh", là ta... là ta... là ta đã hại chết chàng..."
*Thanh phế nhiệt: từ trong Đông y, đại ý là tốt cho phổi.
Vân Ca bỗng nhiên vung mạnh tay tát chính mình, Vu An bị lời nói của Vân Ca khiến cho cả kinh, còn đang ngây người, phản ứng chậm, khi ngăn cản được, Vân Ca đã tát một cái rất mạnh lên mặt mình. Vu An vội vàng bắt được cổ tay của nàng, nàng vẫn giãy giụa muốn đánh chính mình.
Vu An khóc lên: "Cô nương! Cô nương!"
Vân Ca ho liên tiếp, rồi nôn ra một ngụm máu tươi, không còn khí lực, cả người xụi lơ ngồi xuống giường, hai mắt trống rỗng, nhìn thẳng vào hư không, sắc mặt xám như tro, trên môi cũng là màu tím đen.
Vu An thấy nàng không còn ho, không biết là tốt hay là xấu, khóc nói: "Bằng không, bây giờ chúng ta sẽ rời xa nơi này, trước hết đi tới chỗ Trương Thái y, để cho ông ấy xem bệnh cho cô nương."
Khóe môi Vân Ca co rút, thấp giọng nói: "Ta muốn ở lại chỗ này. Vu An, sau giá sách của ta có giấu một tấm tranh cuộn, ngươi đi lấy lại đây."
Vu An theo lời lấy tấm tranh cuộn ra, sau khi mở ra, nhìn thấy trên tấm lụa trắng có vẽ rất nhiều loại hoa cỏ, liếc nhìn qua thì thấy đều là độc dược.
"Ở góc bên trái, có vẽ một loại thực vật dạng dây leo."
"Ừ, thấy rồi." Vu An vừa trả lời, vừa nhìn chú thích bên cạnh: Câu vẫn, tính kịch độc, vị rất đắng...
"Đi lên trên núi buổi sáng hôm nay chúng ta đã tới, ở bên cạnh dòng suối có mọc không ít những cây như vậy, ngươi đi nhổ một cây về đây."
Vu An nhìn Vân Ca, do dự nói: "Hiện tại cô nương như thế này..."
Trên gương mặt xám trắng của Vân Ca lộ ra một nụ cười quái dị: "Ta sẽ tự kê đơn thuốc chữa bệnh cho mình, ngươi yên tâm, ta sẽ khỏe lắm, khỏe lắm"
Khi Mạnh Giác trở lại trong phủ, sắc trời đã tối đen. Không biết Hoắc Quang nghĩ như thế nào, đột nhiên cực kỳ thân cận với hắn, tựa hồ hết thảy chuyện viễn chinh Khương tộc cũng đều phải thương lượng phần nào với hắn. Hứa Bình Quân đang mang thai, thời gian trước lại mở hai phường thêu lớn, chỉ chiêu mộ gia quyến của người tòng quân, bận bịu tới ngay cả con trai cũng không ngó ngàng gì tới, Thái tử điện hạ dường như biến thành con hắn, mỗi ngày đi theo bên cạnh hắn ra ra vào vào. Thế nhưng, tuy rằng bận rộn, nhưng ngược lại tâm tình của hắn lại bình thản hiếm thấy, bởi vì biết rằng mỗi ngày sau khi vào cửa, đều có một người ở bên cạnh hắn. Tuy rằng, hắn vẫn còn ở ngoài cửa sổ đóng chặt của nàng, thế nhưng, so với mười mấy năm trước, tình trạng này đã tốt hơn nhiều. Thời điểm đó, nàng ngay cả hắn là ai cũng không biết, ít nhất hiện tại nàng biết hắn, nàng còn vì cứu hắn không tiếc một mình xông vào nơi nguy hiểm. Cho nên, hắn tràn ngập tin tưởng chờ ngày nàng mở ra cánh cửa trái tim, có lẽ là mười năm, có lẽ là hai mươi năm, hắn cũng không để ý, dù sao hắn có thời gian một đời để chờ đợi, chỉ cần nàng vẫn ở nơi này.
Mới vừa đẩy cửa ra, thì phát hiện trong phòng có người, hắn trầm giọng hỏi: "Ai?"
"Là ta!"
Vân Ca thắp sáng đèn lên, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Hắn nở nụ cười: "Sao nàng lại ngồi một mình ở trong phòng tối đen như vậy?", lúc nhìn được nàng rõ hơn, hắn bước nhanh vài bước lại đó, "Nàng làm sao vậy? Sắc mặt tại sao lại khó coi như vậy?"
Vân Ca dường như không có việc gì, nói: "Lúc buổi chiều, bệnh cũ có tái phát một chút, nhưng mà đã không có việc gì."
Mạnh Giác tuy rằng biết rõ Vân Ca sẽ cự tuyệt, nhưng vẫn không nhịn được, nói: "Ta khám cho nàng một chút."
Không ngờ Vân Ca cười nhợt nhạt, đáp: "Được! Chờ sau khi ngươi dùng cơm xong, thì xem mạch cho ta một chút đi!"
Mạnh Giác sửng sốt, Vân Ca theo hắn học y, chỉ coi là nhận được ân đức từ nghĩa phụ, nàng vẫn không chịu nhận nửa điểm hảo ý nào từ hắn, vậy mà hôm nay lại... Kinh ngạc vừa rồi còn chưa hết, một điều kinh ngạc lớn hơn nữa lại xuất hiện.
"Ngươi đã dùng cơm chưa?"
"Còn chưa."
"Đã rất lâu rồi ta không hề làm đồ ăn, cũng không biết hương vị như thế nào, nhưng mà, ngươi ăn cũng không thấy được mùi vị, cho nên cứ nhìn vào trình bày món ăn, rồi lấp cho đầy bụng đi!"
Mạnh Giác chỉ cảm thấy giống như nằm mơ, không thể tin được nhìn chằm chằm vào Vân Ca: "Vân Ca, nàng..."
Vân Ca mím môi, vừa như cười vừa như giận: "Nếu như ngươi không chịu ăn vậy đổ đi!" Nói xong, nàng đã đứng dậy đi khỏi, Mạnh Giác vội chạy theo túm lấy nàng: "Không, không, ta sẽ ăn! Ta sẽ ăn! Ta sẽ ăn..." Hắn nói liên tiếp ba lần còn thấy chưa đủ, còn muốn tiếp tục nói.
Vân Ca cắt ngang lời hắn, rút tay ra, cúi đầu nói: "Được rồi, ta biết rồi. Ngươi đi thay y phục đi! Ta sẽ mang tới rất nhanh thôi, chờ ngươi thay y phục xong, chúng ta cùng dùng cơm."
Mạnh Giác quá mức vui sướиɠ, không để ý tới gì khác, lập tức đi vào trong phòng thay y phục. Vừa nghĩ rằng, Vân Ca còn không biết vị giác của hắn đã hồi phục, hắn tin rằng chính mình cũng có thể nhận ra được tình cảm trong đồ ăn nàng làm, đợi lát nữa hắn phải cẩn thận thưởng thức từng món ăn, sau đó mùi vị của mỗi một món ăn, tên của mỗi món ăn cũng đều nói cho nàng, coi như là dành một sự ngạc nhiên vui mừng cho nàng.
Vân Ca đặt hết tất cả món ăn vào trong hộp thức ăn, nhìn một món canh cuối cùng, một hồi lâu mà không hề cử động. Vu An canh giữ ở cửa thấy thế, đi đến bên cạnh nàng nhỏ giọng nói: "Cô nương, võ công của Mạnh Giác không bằng ta, ta cho hắn một kiếm là được rồi, cô làm gì mà phải chuốc khổ như thế..."
Trên mặt Vân Ca có nụ cười như có như không, xa xôi nói: "Câu vẫn, sẽ làm cho người ta khó có thể hô hấp được, sau đó trái tim dần dần ngừng đập, ngươi có thể tưởng tượng một người mà trái tim từng chút, từng chút một ngừng đập không? Người đó sẽ rất đau, rất đau, "Đau tới mức không muốn sống" chính là hình dung loại đau đớn này. Lăng ca ca đã phải chịu đựng vô số lần như thế. Ta muốn nhìn Mạnh Giác chậm rãi đau đớn mà chết đi, hắn tự gây nghiệp chướng, không thể sống, ta là tòng phạm, cũng nên tự trừng phạt. Ngươi có biết không? Ta đã nép sát bên ngực Lăng ca ca, chính tai nghe được tim của chàng đập chậm dần, chậm dần..." Trong mắt nàng, nước mắt cuộn trào, nàng hít một hơi thật sâu, lấy từ trong ngực áo ra một đoạn Câu vẫn nhỏ, bỏ vào trong canh, sau đó nhấc bình sành lên, "Ngươi đi về thu dọn hành lý, ta lập tức tới tìm ngươi."
Sắc mặt Vu An trắng bệch, muốn khuyên nàng, nhưng lại biết nếu như có thể khuyên, đã sớm khuyên được rồi, hắn chỉ có thể nhìn theo nàng một tay xách hộp thức ăn, một tay xách bình sành, một thân một mình đi vào bóng đêm tối tăm.
Sau khi Mạnh Giác cởi quan phục, do dự mà không biết nên chọn bộ y phục nào, nhìn trái ngắm phải sau một hồi lâu, bỗng nhiên cười tự giễu. Trong tiếng cười, hắn nhắm mắt lại, tay tùy tiện kéo, rút ra đúng một bộ y phục đặt ở nơi dưới cùng, chính là bộ trường bào năm đó đã mặc khi ở trên núi Cam Tuyền, đêm khuya cõng Vân Ca đi ngắm thác nước. Sau đó, bởi vì đủ loại nguyên nhân, hắn đã vài lần muốn ném đi, nhưng rồi cũng chưa ném, chỉ nhét xuống càng sâu, cuối cùng giấu ở tận dưới cùng. Hắn cầm chiếc trường bào, tim đập mạnh và loạn nhịp sau một hồi lâu, rồi mặc nó vào, cười nhạt suy nghĩ, dù sao nàng cũng sẽ không nhận ra được.
Hắn thay quần áo xong, lau mặt, rồi ngồi vào bàn yên lặng chờ.
Bóng đêm tĩnh lặng, chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, bên ngoài bỗng nhiên có gió thổi, cửa sổ bị gió đập vang lên tiếng ầm ầm, hắn vội đứng dậy đi đóng cửa sổ lại. Ngày mùa hè, thời tiết hay thay đổi, khi trở về, còn cảm thấy là bầu trời trong vắt, sao nhiều mây ít, vậy mà chỉ sau một lát, đã không nhìn thấy một ngôi sao nào, bầu trời tối đen cứ thêm một tầng rồi một tầng mây dầy, giống như từng tầng ngói trên mái hiên.
Mạnh Giác đang lo lắng, thì nhìn thấy Vân Ca hai tay xách theo hai thứ, bước đi trong gió, váy nàng, tóc nàng đều bị gió thổi tung.
Hắn chạy ra đón nàng, vừa đúng lúc tới bên cạnh nàng, trên bầu trời nổ vang một tiếng sấm, thân thể Vân Ca đột nhiên run rẩy, bình canh trong tay bị rơi xuống, khi chuẩn bị rơi xuống đất, hắn vội khom người chụp lấy, đỡ được bình sành, tay kia thì cầm tay Vân Ca, bắt đầu chạy. Sau khi vào nhà, hắn đi đóng cửa: "Xem ra, phải có một trận mưa lớn."
Quay người lại, lại thấy Vân Ca vẫn cầm hộp thức ăn đứng nguyên ở đó, chỉ ngơ ngác nhìn theo tay hắn. Ánh sáng của ngọn nến nhảy múa phác họa nên hình bóng mơ hồ không rõ của nàng, hắn vừa định nhìn kỹ, nàng nghiêng đầu nhìn hắn cười, nhận lấy bình sành trong tay hắn, thật cẩn thận đặt lên trên bàn: "Đây là canh, một lát nữa rồi uống, ăn trước đồ ăn đi!"
Nàng mở hộp thức ăn ra, cười nói: "Mạnh công tử mời ngồi, tại hạ sẽ mang món ăn lên."
Mạnh Giác cười rộ lên, ngồi vào trước bàn, trước hành một vái với nàng tỏ ý cảm tạ. Vân Ca dọn xong bốn món ăn, mỉm cười nói: "Ngươi vừa ăn, ta có thể ở bên nói cho ngươi biết mỗi món ăn có hương vị gì, món ăn này khi ăn..."
Mạnh Giác cười ngăn nàng lại: "Khi ăn là nếm thử, không phải khi ăn là nghe vị, để tự ta từ từ ăn, từ từ nghĩ đi!"
Vân Ca ảm đạm cười, để tùy hắn. Nàng cũng cúi đầu ăn hai miếng cơm ngũ sắc, nhưng lại không nhận ra vị gì, đành phải buông đũa xuống.
Mạnh Giác nhìn những món ăn trên bàn, cân nhắc xem nên ăn món nào trước. Đưa mắt nhìn một lượt, dường như đã thập phần rõ ràng, bốn món ăn của Vân Ca, tượng trưng cho bốn mùa, xuân hạ thu đông, dựa theo tiết khí* của bốn mùa mà ăn là được rồi. Thế nhưng... sau một chớp mắt, hắn quyết định chủ ý, nâng đũa gắp một miếng có hình dạng như một bông tuyết, món ăn này được xếp trông rất thích mắt, như thể những bông hoa mai.
*Tiết khí có xuất xứ từ Trung Quốc, là 24 điểm đặc biệt trên quỹ đạo của Trái đất khi quay quanh Mặt trời. Một năm có 24 tiết khí, tên của tiết khí cũng rất đặc biệt, đặc trưng cho các mùa, vẫn thường gặp như Thanh minh, Đông chí, Lập xuân...Bạn nào muốn tìm hiểu thêm mời vào đây đọc.
Vân Ca nhìn thấy động tác của hắn, có chút kinh ngạc ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, rồi lại chống cằm không nói gì. Trong lạnh buốt ngon miệng lộ ra vị ngọt như có như không, hương vị của hoa mai trong miệng dần dần thay đổi, vừa ngọt vừa thanh. Món ăn này mặc dù là bông tuyết, nhưng ẩn trong đó lại là hoa mai báo xuân về.
Cảm giác của lần gặp đầu tiên có lẽ cũng là như thế, hết thảy đều như có như không, trong mùi hương thoang thoảng cũng có một chút nồng đậm. Mạnh Giác nghĩ đến tên ăn mày giả trang là nam nhi, nhớ tới cô bé mặc váy xanh ngày đó, bướng bỉnh kì lạ, đôi mắt sáng, vui vẻ nói cười, nhíu mày trừng mắt, cảnh tượng tươi đẹp đó vừa xẹt qua trước mắt, không khỏi khẽ mỉm cười.
Sau khi ăn vài miếng, hắn lại gắp một miếng hoa đào quyết ngư* trong một cái bát gần như trong suốt. Hoa đào, nước chảy, quyết ngư, đều là cảnh sắc của mùa xuân, nhưng cuối cùng Vân Ca lại dùng gia vị là keo đào, keo đào là nhựa từ thân cây đào tiết ra, giống như nước mắt của cây đào chảy ra, cho nên dân gian còn gọi là "Đào lệ", hơn nữa những bông hoa đào đó đều là từng cánh hoa rời rạc, không phải là một bông hoa hoàn chỉnh, ẩn dụ rằng cánh hoa rơi lả tả, đôi mắt ngấn lệ tiễn xuân đi, cho nên món ăn này tuy là cảnh xuân, nhưng cũng thể hiện là mùa hạ tới.
*Quyết ngư hay còn gọi là quế ngư, tên bên Trung Quốc thường gọi là Ngao hoa ngư(do hoa văn trên mình cá).
Quyết ngư hương vị rất ngon, lại còn kết hợp với hương thơm của hoa đào, càng thêm vị đậm hương nồng. Giống như thời điểm tình cảm của hai người tốt đẹp, hắn cõng nàng tới ngắm thác nước, bên cầu vồng dưới trăng, hắn lần đầu tiên mở lòng với nàng. Trên đỉnh núi, hắn quấn tóc của nàng, nói lời hẹn thề trọn đời trọn kiếp, khi đó nàng và hắn hẳn đều là cả người say trong hương thơm nồng đậm.
Món ăn thứ ba, đồ mi* hầm với thịt dê non, trên bề mặt canh mầu trắng ngà, có điểm những chấm nhỏ màu hồng nhạt của quả trà giá**, rất là đẹp mắt. Nhìn thấy hoa đồ mi, sẽ rất dễ dàng đoán được là mùa hạ, tuy nhiên hoa đồ mi tuy rằng nở vào mùa hạ, cũng là loài hoa nở cuối cùng vào mùa hạ, khi nó tàn, cũng là khi mùa thu tới.
*Đồ mi là cây nhỏ có gai thuộc chi Mâm xôi của họ hoa hồng. Quả đồ mi ngọt, lá được sử dụng như một loại trà thảo mộc. Ở chỗ này trong bản tiếng Trung là từ đồ đằng(荼藤), nhưng đoạn sau là từ đồ mi(荼縻). Tớ tìm mãi trên Baidu mà không có thông tin gì về đồ đằng, nên tự ý chuyển thành đồ mi, vì một thứ có tồn tại thể nào cũng tìm được thông tin hay hình ảnh, có lẽ chỗ này là nhầm từ hoặc là dùng lá đồ mi để nấu nên gọi là đồ đằng, mà cũng không biết món này của Vân Ca dùng phần nào trên cây đồ mi để nấu.
**Trà giá(茶蔗): ở Việt Nam gọi là Trúc bồn tử, tớ cũng tra mãi trên Baidu mới ra tên khoa học của nó là Ribes odoratum, rồi tìm được tên Trúc bồn tử, cuối cùng phát hiện ra nó là...cây mâm xôi(té ghế tập 2).
Không biết là vì sao, khi miếng thịt dê được đưa vào trong miệng, hương vị nồng đậm đầy trong miệng lúc trước đột nhiên thay đổi, biến thành cay đắng khôn kể. Nụ cười trên mặt Mạnh Giác cứng đờ, rồi ung dung thản nhiên nuốt xuống miếng thịt dê, gắp tới món ăn cuối cùng trên bàn.
Món ăn cuối cùng là Cua tím thơm hương cúc*, hoa cúc là hoa của mùa thu, cua tím cũng đúng là loại thức ăn ăn ngon nhất vào mùa thu, nhưng căn cứ theo ba món ăn phía trước, rồi suy rộng ra, Mạnh Giác đã có thể khẳng định, món ăn này là cảnh thu mà lại tượng trưng cho đông. Quả nhiên, khi lật mai cua tím lên, bên trong mai cua lại không có thịt cua, mà là thịt heo cùng với thịt tôm được băm nhuyễn rồi nhồi vào trong mai cua. Tựa hồ ngầm mỉa mai rằng, không phải đúng mùa mà đòi ăn cua, thì cũng đừng nghĩ là được ăn cua thật.
*Tên Hán Việt của món ăn là "cúc hoa túy tử giải", cúc hoa là hoa cúc, tử giải hay còn gọi là cua tím là đặc sản ở vùng ngoại ô thành phố Thiên Tân, còn từ túy ở đây có nghĩa là say, hoặc ngâm rượu, nhưng có vẻ chẳng có rượu, do cũng chẳng có căn cứ, nên tên món ăn là do tớ đoán(bừa) nhé.
Mạnh Giác phải tự cổ vũ tinh thần lấy dũng khí, mới dám gắp tới món ăn này, mới vừa đưa vào miệng, động tác theo bản năng chính là muốn lập tức phun ra, nhưng hắn vẫn đang mỉm cười, giống như đang thưởng thức một món ngon tuyệt hảo, sau khi tinh tế nhai rồi nuốt vào, chẳng những nuốt, hắn còn gắp thêm một đũa nữa, lại trải qua một vòng thống khổ, trong dạ dày như có sông cuộn biển gầm, đắng không thể tả. Trong lòng cũng có nỗi khổ* không lời tả xiết chậm rãi chìm xuống. Vân Ca đã dùng mấy vị dược thảo đắng nhất thiên hạ để nấu thịt lợn và thịt tôm, nếu như là hận, như vậy nhất định là nỗi oán hận tập hợp tất cả đau khổ trong thiên hạ.
*Tớ xin nhắc lại, trong tiếng Trung khổ và đắng là đọc viết giống nhau nhé.
"Cảm thấy thế nào?"
Trên gương mặt nàng là nụ cười dường như dịu dàng, thoạt đầu thì thấy hết sức vui vẻ, nên không hề nhìn kỹ, hiện tại mới nhìn thấy rõ ràng, ẩn sâu dưới nụ cười kia là thù hận.
Có lẽ bởi vì tuyệt vọng, hắn mỉm cười mà chết lặng: "Ngon lắm."
Nàng nhấc bình sành lên, rót ra một chén canh, còn thực dịu dàng thổi thổi, chờ nguội đi một chút, mới đưa tới cho hắn: "Đây là món ăn cuối cùng, dùng nguyên liệu hết sức đặc biệt để nấu nên canh này, ngươi nếm thử một chút."
Hắn nhận lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đầu lưỡi mới vừa chạm phải nước canh, một vị vô cùng đắng khác thường xông thẳng tới tận đỉnh đầu, Câu vẫn! Thì ra là thế! Ông trời vậy mà không hề cho hắn lấy một cơ hội, cuối cùng nàng cũng đã biết, đã đến nước này, giữa hắn và nàng, hết thảy đều không thể cứu vãn!
Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vân Ca, Vân Ca mím môi, cười dịu dàng. Giữa hai người lúc này, sóng mắt giao nhau, như thể dây dưa triền miên không dứt ra được, tựa như tới chết cũng không xa lìa.
Hắn cảm thấy chính mình giống như đặt mình trong đại mạc*, vầng mặt trời tàn khốc thiêu đốt thiên địa, bốn phía là cát vàng nhìn không thấy điểm cuối, mà hắn đã bôn ba giữa hoang mạc này cả đời, lại không nhìn thấy một tia hi vọng có thể thoát khỏi hoang mạc này, mỏi mệt và chản nản vô cùng đều kéo tới. Hắn nhìn nàng nở nụ cười, vừa cười, vừa uống một ngụm canh thật lớn.
*Đại mạc: sa mạc lớn.
Đúng lúc Vân Ca nhìn thấy hắn nuốt vào ngụm canh, sắc mặt đột nhiên trắng bệch. Chính nàng cũng hoàn toàn không biết sắc mặt mình thay đổi, vẫn còn gắng gượng chống đỡ, vẫn ngồi với dáng vẻ dường như thích ý, mỉm cười nhìn vào hắn.
Hắn cũng mỉm cười nhìn nàng, một ngụm lại một ngụm uống canh, khi uống xong một ngụm cuối cùng, hắn nhẹ giọng gọi: "Vân Ca, nàng ngồi xuống đây, ta có mấy câu muốn nói với nàng."
Sắc mặt Vân Ca trắng bệch, loạng chà loạng choạng đứng lên, giống như một người mất hồn, ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Vân Ca, đợi lát nữa khi ta ngủ rồi, nàng dẫn theo Vu An rời khỏi Trường An, về nhà đi. Chuyện của Hoắc Quang, nàng không cần phải suy nghĩ nữa, Lưu Tuân sẽ thay nàng báo thù, nàng chỉ cần chờ xem là được rồi, hắn ra tay nhất định ác độc hơn nàng cả trăm ngàn lần. Về phần Lưu Tuân..." Hắn nhìn kỹ vẻ mặt Vân Ca, thấy nàng không có phản ứng gì, trong lòng thở phào một tiếng, "Nếu có một ngày... Dù sao nàng chỉ cần nhớ kỹ, cuộc sống sau này của Lưu Tuân cũng sẽ không được dễ chịu, sẽ có người tới "trừng phạt" hết thảy những gì hắn đã làm. Trong lúc nhất thời, ta cũng không giải thích rõ ràng cho nàng được, nhưng mà, ta cam đoan với nàng, những gì Lưu Tuân gây ra cho nàng, sau này hắn cũng sẽ gánh chịu không sót tí nào."
Trong mắt Vân Ca có hơi nước mịt mù, Mạnh Giác cười nhìn món ăn trên bàn, nói: "Mấy câu nói này, ta đã muốn nói rất lâu rồi, nhưng vẫn không dám nói. Vân Ca, chuyện xưa về cao sơn lưu thủy*, về Bá Nha, Tử Kì, tuy rằng cảm động, nhưng Bá Nha vì Tử Kì mất mà đập đàn rồi từ đó không đánh đàn nữa cũng không đáng khen ngợi. Tiếng đàn là tiếng lòng, ta nghĩ khi Bá Nha lần đầu tiên đánh đàn, chính là vì tâm tư của mình mà tấu nên, nếu Tử Kì thật sự là tri âm của Bá Nha, nhất định là hi vọng tâm tư của Bá Nha tiếp tục đặt ở nơi cao sơn lưu thủy, mà không phải là suốt đời không hề đánh đàn. Ở trong lòng Lưu Phất Lăng, món ăn nàng làm tuyệt đối không chỉ để cho một mình hắn cảm thấy vui vẻ khi ăn! Nàng cần phải tiếp tục đi nấu những món ăn ngon, không được quên sự yêu thích nấu ăn vốn có của nàng!"
*Bá Nha chơi đàn rất hay, Chung Tử Kỳ nghe đàn càng giỏi. Bá Nha chơi đàn, chí tại núi cao(cao sơn), Chung Tử Kỳ nói: "Hay thay! Vời vợi tựa Thái sơn". Chí để nơi dòng nước chảy(lưu thủy), Chung Tử Kỳ nói: "Hay thay! mênh mang như sông nước". Bất luận là chí tại cao sơn hay chí tại lưu thuỷ, Bá Nha trong mỗi khúc nhạc đều biểu hiện chủ đề hoặc tư tưởng của mình, nhờ đó Chung Tử Kỳ có thể lĩnh hội được ý tứ đó.
Từng giọt nước mắt của Vân Ca rơi xuống, Mạnh Giác muốn nhẹ nhàng vỗ về lên đầu nàng, nhưng tay cũng đã bắt đầu không chịu khống chế run rẩy, hắn cười đứng dậy, vật lộn để đi vào bên trong: "Nàng đi đi! Đi được càng xa càng tốt, Lưu..." Chân của hắn đã mềm nhũn, sắp sửa ngã xuống đất, hắn vội dựa vào tường.
Hắn vịn lấy bờ tường, thở hổn hển, chậm rãi đi về phía trước: "Cho dù Lưu Phất Lăng biết được mọi thứ diễn ra hôm nay, hắn cũng sẽ không hi vọng nàng vì hắn mà báo thù. Hắn chỉ hy vọng nàng có thể sống tốt, gϊếŧ người... Có thể làm cho hắn sống lại không? Có thể làm cho nàng vui sướиɠ hơn chút nào không? Mỗi lần hại một người, đau khổ của nàng sẽ càng tăng thêm! Vân Ca, nàng không phải một người sẽ hận được người khác, Lưu Phất Lăng cũng không phải, cho nên rời đi, mang theo hắn cùng rời khỏi nơi này! Thù hận là một đầm lầy, càng gắng sức càng chìm xuống sâu, không được... không được..." Hắn hít sâu mất lượt, rốt cuộc mới nói xong, "...dây dưa nữa!"
Ở bên ngoài phòng, vài tiếng sấm vang lên, khiến cho Vân Ca còn đang ngây người bừng tỉnh. Nàng đột nhiên đứng bật dậy, trong mắt chất chứa sợ hãi nhìn Mạnh Giác.
Tay Mạnh Giác đã nắm lấy tấm rèm châu, muốn vén rèm lên bước vào phòng trong, thân thể hắn lại lảo đảo, hắn gắng sức đứng vững, nhưng không thành công, vài tiếng răng rắc vang lên, bức rèm che hắn túm lấy đã gãy hết. Trong tiếng đinh đinh đang đang của ngọc châu rơi xuống đất, hắn ngã xuống mặt đất, không thể đứng dậy nổi.
Sắc mặt hắn càng lúc càng xanh tím, ngực kịch liệt phập phồng, tứ chi bắt đầu cùng giật giật co rút, Vân Ca chạy đến trước mặt hắn, gào lên với hắn: "Là ta hạ độc, là ta hạ độc!"
Mạnh Giác muốn cười, nhưng cười không nổi, cơ thể đã không nghe theo mệnh lệnh của hắn, hắn run run nói: "Ta... Ta biết."
"Ngươi nên hận ta, ta cũng hận ngươi! Có nghe hay không, ngươi phải hận ta, ta cũng hận ngươi!"
Trong mắt Mạnh Giác đều là bi thương, còn có vô cùng tự giễu. Vân Ca, nếu hận cũng là một loại ghi nhớ khắc cốt ghi tâm, như vậy nàng cứ hận đi!
Ngực đau muốn nứt ra, giống như chỉ nháy mắt tiếp theo, hắn sẽ ở trong đau đớn mà nổ tung. Lỗ tai bắt đầu nổ vang, trước mắt bắt đầu biến thành màu đen, trong nháy mắt trước khi ý thức rơi vào hôn mê, hắn vẫn muốn cố gắng nhìn nàng thêm một lần.
"Vân Ca, rời đi!"
Cùng với tiếng thở dài cuối cùng, đôi mắt hắn rốt cuộc cũng vô lực mà nhắm lại. Thân thể Vân Ca mềm nhũn quỳ xuống đất.
Vu An ở trong Trúc hiên càng chờ càng sợ, vì sao Vân Ca còn chưa trở lại? Ngộ nhỡ Mạnh Giác phát hiện Vân Ca muốn gϊếŧ hắn thì sao? Hắn có hạ độc thủ với Vân Ca hay không? Cuối cùng thật sự không thể đợi thêm được nữa, hắn không để ý Vân Ca phân phó, chạy tới đó, nghe thấy Vân Ca gào lên một tiếng, lập tức đẩy cánh cửa ra, phát hiện ra Mạnh Giác đang nằm trên mặt đất không hề động đậy, Vân Ca mang vẻ mặt bi thương tuyệt vọng quỳ dưới đất.
Hắn xông lên phía trước, ôm lấy Vân Ca, muốn đưa nàng đi, lại phát hiện cả người nàng đang run rẩy, đồng tử trong mắt nàng giãn ra, người đang ở giữa ranh giới của sinh tử, miệng thì thào nói: "Hắn đã chết, hắn đã chết, hắn cũng đã chết..."
Vào giờ khắc này, Vu An hiểu được hết sức rõ ràng, trên đời này có một loại người vĩnh viễn sẽ không gϊếŧ người được, mà Vân Ca đích thị là một người như vậy. Nếu như nói cái chết của Lưu Phất Lăng đã khiến cho tâm hồn nàng mang theo một gánh nặng quá lớn, như vậy gϊếŧ chết người hại chết Lưu Phất Lăng cũng không thể làm cho gánh nặng của Vân Ca giảm bớt, ngược lại làm cho gánh nặng đó càng ngày càng nặng. Nếu hiện tại Mạnh Giác chết đi, cuộc đời này của Vân Ca cũng coi như xong rồi, cơn ác mộng này chính là gông xiềng mà nàng sẽ vĩnh viễn mang theo trên lưng, cho tới khi nàng không thể mang được nữa, cạn kiệt sức lực rồi ngã xuống.
Vu An đưa tay kiểm tra mạch đập của Mạnh Giác, giữ lấy Vân Ca quát hỏi: "Giải dược! Đưa cho ta giải dược!"
Vân Ca ngây ngây ngốc ngốc nhìn hắn, Vu An dùng vài phần nội lực, dùng sức lắc lắc Vân Ca: "Mạnh Giác còn chưa có chết! Giải dược, nhanh lên, đưa cho ta giải dược!"
Đồng tử trong mắt Vân Ca trong giây lát có tiêu điểm, nhìn chăm chú vào Vu An.
Vu An lớn tiếng gào thét: "Hắn còn chưa có chết!"
Tay Vân Ca run run móc từ trong ngực áo ra một cây có hoa nhỏ màu trắng, muốn đút cho Mạnh Giác, nhưng khi tay đυ.ng tới thân thể Mạnh Giác, trong nháy mắt nàng lại đột nhiên thu tay về. Hắn hại chết Lăng ca ca mà! Ta là một kẻ hèn nhát! Vậy mà ngay cả dũng khí báo thù cũng không có!
Nàng ném cây dược thảo kia xuống người Mạnh Giác, rồi lại hoàn toàn không thể tha thứ cho bản thân mình, đi bước một lui về phía sau, bất ngờ rên rĩ một tiếng thật dài, rồi chạy ra bên ngoài.
Trong ánh chớp, vang lên mấy tiếng sấm dữ dội, mưa to ào ào trút xuống, Vân Ca xiêu xiêu vẹo vẹo chạy trong màn mưa lớn. Vu An muốn đuổi theo nàng, rồi lại không thể không lo cho Mạnh Giác trước. Hắn nâng Mạnh Giác dậy, trước hết dùng nội lực ngăn chặn độc dược cho Mạnh Giác, nhìn xuống đóa hoa màu trắng, vô cùng khó hiểu, đây không phải là loại cây cùng leo trên cây Câu vẫn mà hắn đã hái về sao? Lúc ấy không nghĩ nhiều, nên thuận tay cùng mang cả về. Đột nhiên lúc này, linh quang chợt lóe qua, hắn hiểu được, thế gian vạn vật thứ gì cũng có tương sinh tương khắc, thứ này nếu sinh trưởng ở bên cạnh cây Câu vẫn, như vậy hẳn là chính là giải dược của Câu vẫn.
Hắn vội mở miệng của Mạnh Giác ra, bóp nát cây dược thảo, nhỏ nước vào trong miệng Mạnh Giác. Cùng với chất lỏng của cây dược thảo chảy vào trong bụng, hô hấp của Mạnh Giác dần dần bình thường, thần thức cũng khôi phục lại.
Vu An cầm cả cây dược thảo nhét vào trong miệng Mạnh Giác, rồi lập tức ném hắn xuống, vô cùng căm ghét nói: "Ăn hết đi.", nói xong hắn bỏ chạy vào trong màn mưa lớn.
Trong tiếng sấm sét ầm ầm, từng ánh chớp xẹt ngang trên bầu trời, giống như một đường kiếm màu vàng, chất vấn vì sao thế gian bất công. Mưa lớn vô tình quất mạnh xuống mặt đất, giống như đang khảo vấn* thế gian vì sao xấu xí tới thế?
*Khảo vấn: đánh đập tra hỏi.
Vân Ca chạy trong màn mưa lớn, chạy khỏi Mạnh phủ, chạy tới những con đường trong thành Trường An, chạy ra khỏi thành Trường An. Thiên địa rộng lớn, rộng lớn nhưng lại không chứa được lòng người. Trong lòng nàng đã không còn nơi có thể ở lại, trong thiên địa rộng lớn, nàng đã không có chỗ để đi. Bình lăng* hùng vĩ đứng lặng trong bóng đêm, vô luận là mưa gió có lớn thế nào, nó cũng chỉ dùng trầm mặc để đáp lại.
*Bình lăng hiện vẫn còn tồn tại, là khu di tích được bảo tồn của Trung Quốc. Bình lăng nằm ở phía Tây Bắc của Hàm Dương, tỉnh Thiểm Tây. Khu lăng mộ có chu vi là 2700 m, cao 29,6 m, cách lăng mộ của Chiêu Đế khoảng hơn 600m về phía Đông Nam là lăng mộ của Thượng Quan hoàng hậu.
"Đứng lại!"
Thị vệ canh giữ lăng mộ đế vương lên tiếng quát lớn, Vân Ca lại có tai như điếc, vẫn xông về phía lăng mộ như cũ. Đám thị vệ vội rút đao ra, tiến lên ngăn nàng lại, thân pháp Vân Ca nhanh nhẹn, còn không hề nương tay, sau khi đánh mấy thị vệ trọng thương ngã xuống, nàng đã tiếp cận lăng mộ chính.
Trong mưa lớn, đám thị vệ canh gác đều có chút lơi lỏng, không ngờ lại có người ban đêm xông vào đế lăng, đám thị vệ vừa tức giận vừa sợ hãi, vội gọi người quay về thành Trường An thông báo, xin điều thêm binh lực.
Đám thị vệ còn lại đều ra sức chặn Vân Ca lại, Vân Ca dần dần rơi vào tình thế nguy cấp. Một thị vệ đánh bay đao trong tay nàng, hai thị vệ khác hai bên tả hữu kết hợp ép tới chỗ nàng, Vân Ca lui dần về phía sau, phía sau lại còn có một thanh đao, không chút tiếng động đâm về phía nàng.
Khi Vân Ca cảm nhận được có lưỡi đao ở phía sau lưng, trong nháy mắt, thậm chí như có cảm giác trút được gánh nặng cùng với bình thản an hòa, nàng ngóng nhìn đế lăng cách đó không xa, trong đầu khẽ nói: "Thϊếp mệt mỏi quá rồi, thϊếp không đi được nữa rồi!"
Lưỡi đao đâm từ sau lưng Vân Ca, Vân Ca vốn có thể ngăn lưỡi đao lại, nhưng tay nàng lại ngừng lại, để mặc cho lưỡi đao đâm tới.
Đúng lúc đó, trong một khoảnh khắc ánh sáng từ một tia chớp ngoằn ngoèo trên bầu trời phát ra, Vu An nhìn thấy một màn chính là Vân Ca sắp bị binh khí đâm trúng. Có điều hắn còn đang ở đằng xa, căn bản không kịp cứu Vân Ca, trong lúc hồn phi phách tán, lệ rơi đầy mặt, hắn kêu lên một tiếng tràn đầy bi thương và phẫn nộ: "Hoàng — thượng –"
Trong tiếng thét, Vu An phát điên phóng về phía trước, chỉ muốn dùng thanh kiếm trong tay, gϊếŧ chết hết thảy mọi người, muốn hỏi ông trời cho rõ ràng, vì sao phải đối xử với người tốt như thế?!
Mấy thị vệ đột nhiên nghe được một tiếng "Hoàng thượng", đã thành thói quen trong nhiều năm, trong lòng run lên, theo bản năng liền quỳ xuống, tuy rằng phản ứng ngay tức khắc sau đó khống chế được phản ứng theo bản năng, nhưng động tác trên tay vẫn chậm lại. Vân Ca lại bị tiếng kêu bi thương kia làm bừng tỉnh, nàng còn chưa gặp được hắn mà! Hiện tại không thể chết được! Lực sinh ra từ trong tâm, thân thể nàng đứng lên, nhân lúc thị vệ thất thần trong nháy mắt, tránh khỏi lưỡi đao, mấy thị vệ còn muốn tấn công tiếp, Vu An đã đuổi tới kịp, những đường kiếm liên tiếp tựa như một trận mưa xối xả, khiến cho bọn họ chỉ có thể liên tiếp lui về phía sau.
Sau khi Vân Ca tránh được lưỡi đao, lập tức chạy tới phía trước, phần lớn thị vệ đều bị Vu An ngăn lại, rải rác có vài thị vệ bảo vệ trước lăng cũng không phải là đối thủ của Vân Ca, Vân Ca rất nhanh đã chạy tới trước lăng mộ. Nhưng đột nhiên lúc đó, nàng lại ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên mộ bia ở đài cao phía trên những bậc thang, dường như muốn xoay người rời đi, một hồi lâu sau, nàng mới đi bước một chậm rãi bước lên trên bậc thang.
Khi nàng đi đến trước mộ bia, nhìn thấy giữa những tên thụy hiệu* dài dằng dặc có ba chữ to: Lưu Phất Lăng. Thân thể nàng mềm nhũn ngã xuống mặt đất ở trước mộ bia, nước mắt cũng bắt đầu tuôn xuống như mưa. Nàng vẫn không muốn đối mặt với hết thảy mọi thứ, bởi vì ký ức của nàng chỉ dừng lại ở một màn hắn và nàng cùng ôm nhau thưởng tuyết trên Ly Sơn.
*Từ Hán việt là thụy hào, nhưng sách sử Việt Nam vẫn gọi là thụy hiệu. Sau khi một vị vua băng hà, các vị đại thần sẽ họp nhau lại, căn cứ vào hành động và việc làm của vị vua đó khi còn sống để đặt một tên thụy hiệu, thụy hiệu càng hay càng chứng tỏ đó là vua tốt, tỉ như Trụ vương, Kiệt vương rất độc ác nên mới có thụy hiệu là Trụ, Kiệt xấu như vậy, vua mất nước thì không có thụy hiệu. Thụy hiệu của Phất Lăng là Hiếu Chiêu hoàng đế, trên Wikipedia có bản giải nghĩa tên thụy hiệu, tuy nhiên tới khúc Hiếu Chiêu thì chưa ai dịch, nhưng theo giải nghĩa của QT, Hiếu nghĩa là hiếu thuận, Chiêu nghĩa là sáng tỏ, ý chỉ rằng sáng suốt, nên chắc là tên không xấu.
Lúc ấy, hắn còn đang nói chuyện với nàng, còn muốn nghe nàng hát, sau đó nàng ngủ, tới khi tỉnh lại, nàng đang ở trên một chiếc xe lừa kỳ quái. Cho tới bây giờ nàng vẫn không cảm thấy là hắn đã chết. Ở trong trí nhớ của nàng, hắn chỉ tạm thời rời đi, cho nên nàng vẫn không chịu nghe bất kỳ người nào ở trước mặt nàng nói rằng hắn đã... chết đi. Thế nhưng, hiện tại, nàng cuối cùng không thể không thừa nhận, hắn đã vĩnh viễn rời xa nàng, bất luận là nàng khóc hay nàng cười, bất luận là nàng thống khổ tới bao nhiêu, hắn cũng sẽ không đáp lại nàng, bởi vì Lăng ca ca của nàng đã nằm ở dưới này, được bao phủ bởi mặt đất rộng lớn, mà hung thủ làm cho hắn nằm ở bên trong là Mạnh Giác, còn cả... nàng, nếu không phải nàng cho Mạnh Giác cơ hội lợi dụng, Lăng ca ca sẽ không trúng độc. Mà hiện tại, nàng ngay cả dũng khí báo thù cho hắn cũng không có, nàng không gϊếŧ được Mạnh Giác, nàng không gϊếŧ được Mạnh Giác!
"Lăng ca ca, thϊếp nên làm gì bây giờ? Thϊếp nên làm gì bây giờ?"
Mặt Vân Ca dán sát vào mộ bia lạnh như băng, nhưng lại giống như dựa vào vòng ôm ấm áp của người yêu, nhỏ giọng thì thầm.
"Lăng ca ca, thϊếp mệt mỏi quá rồi! Thϊếp thật sự không đi tiếp được nữa rồi. Thϊếp biết chàng muốn thϊếp tiếp tục leo lên núi, chàng nói trên đỉnh núi sẽ có cảnh mặt trời mọc mỹ lệ, không chừng sẽ đẹp hơn cảnh mà thϊếp muốn thấy ban đầu, như vậy là rất mỹ lệ, nhưng thϊếp chỉ muốn chàng thôi! Thϊếp không muốn ngắm cảnh mặt trời mọc khác!"
"Lăng ca ca, thϊếp có thể không leo lên núi nữa có được không? Thϊếp thật sự không đi nổi nữa rồi, thϊếp muốn nhắm mắt lại ngủ, trong mộng sẽ có chàng, cho dù chàng không nói lời nào, cũng không hề gì, thϊếp vẫn muốn đi ngủ, thϊếp không muốn tỉnh lại nữa...
"Lăng ca ca, nếu chàng biết thϊếp đau khổ như thế nào, chàng có đau lòng hay không? Chàng nhất định cũng không nỡ bắt thϊếp phải leo lên núi đó, đúng không? Chàng nhất định sẽ đồng ý cho thϊếp nghỉ ngơi..."
Không cẩn thận quấy nhiễu sự tĩnh lặng của đế lăng đã là tội lớn, huống chi người tới còn ban đêm xông vào đế lăng, đả thương thị vệ. Viện binh được trang bị đầy đủ đã đến, tướng quân lãnh binh nhìn thấy một mình Vu An đứng ở trên bậc thang, lấy thế "Một người trấn giữ quan ải, vạn người không thể qua" để ngăn cản đám thị vệ. Chỉ một người vậy mà nửa đêm dựng hắn dậy từ chăn ấm đệm êm, mạo hiểm mưa to xuất binh? Hắn giận dữ hạ mệnh lệnh, nếu không thể bắt giữ, thì cứ gϊếŧ ngay tức khắc.
Tuy rằng Vu An võ công cao cường, nhưng một người thì sao có thể đánh lại được hơn một trăm tinh binh. Hắn vừa đánh vừa lui về phía sau, dần dần, đã thối lui đến trước mộ Lưu Phất Lăng.
Hắn tay cầm trường kiếm, một mình đứng ở trên bậc thang, bảo vệ Vân Ca ở phía sau, ngăn cản đám lính ở phía trước. Bởi vì chung quanh không phải lan can ngọc thạch mà là những pho tượng, tất cả đều là vật phẩm bầu bạn để đế vương ngủ yên, tương tự như long tháp, long án* trong Tuyên Thất Điện ở Vị Ương Cung, thị vệ sợ vung đao kiếm sẽ chém trúng những vật phẩm này của đế lăng, đến lúc đó thì đừng nói là công lao khen thưởng, mà ngược lại giáng tội trước, cho nên xuất đao đều phải kiêng dè. Tuy rằng Vu An còn có thể khổ sở chống đỡ, hết sức ngăn cản thị vệ không tới gần Vân Ca, nhưng một lúc sau, chính hắn cũng đã là nỏ mạnh hết đà**, trên người chỗ nào cũng là vết thương, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng dưới đao của binh lính.
*Long tháp: giường của vua, long án: bàn của vua.
**Nỏ mạnh hết đà: thành ngữ chỉ thế suy sức yếu.
Viên tướng lãnh binh nhìn thấy thuộc hạ của mình bị một mình Vu An ngăn cản đến bây giờ, cơn giận trào dâng, cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, nắm lấy cán hai lưỡi búa của mình, vừa chạy về phía trước, vừa hét: "Các huynh đệ, quật ngã hắn, rồi quay về sưởi ấm ăn thịt!"
Đám binh lính vừa thấy đầu lĩnh tự mình xung phong, cũng đều bắt đầu liều mạng tấn công tới tấp về phía trước, Vu An khó có thể cản được nữa, quay đầu lại gọi Vân Ca, muốn dẫn nàng chạy trốn. Nhưng Vân Ca nhắm mắt tựa vào trên mộ bia, dường như không hề nghe thấy gì hết.
Hắn vội vàng lui về phía sau, nắm lấy cánh tay Vân Ca, muốn dẫn nàng đi, nhưng Vân Ca liều chết ôm lấy mộ bia, thì thào nói: "Lăng ca ca, thϊếp ở lại đây thôi, thϊếp mệt mỏi, thϊếp không muốn leo núi..."
Trong lúc nhất thời Vu An căn bản không kéo ra được, bi thương và bất đắc dĩ, buộc lòng phải buông nàng ra tính kế chạy trốn. Nhìn thấy dưới bậc thang là đầu người dầy đặc, người người đều chen chúc lao lên phía trước, hắn bùi ngùi thở dài, không nghĩ tới đây chính là kết cục của hắn! Hắn cho rằng hắn phải tuân thủ lời thề ở trước mặt hoàng thượng, bảo vệ Vân Ca cả đời! Hắn nghĩ chỉ cần hắn hét lớn Vân Ca là phu nhân của Mạnh Giác, hoặc là nghĩa nữ của Hoắc Quang, như vậy cho dù là trọng tội xông vào đế lăng đi nữa, đám quan binh đó cũng không dám sát hại Vân Ca ngay tại đây, thế nhưng...
Hắn quay đầu lại nhìn bộ dáng Vân Ca, nghĩ đến lúc Lưu Phất Lăng mất, đột nhiên nắm chặt kiếm trong tay! Hôm nay, cho dù chết, cũng tuyệt đối không có quan hệ gì với Mạnh Giác, Hoắc Quang!
Đao của đám binh lính nhiều vô số kể, giống như một bầy ong dốc toàn lực vây tới, những mũi nhọn dầy đặc, trong bóng đêm lóe ra ánh sáng trắng. Một khe hở cũng không có, ngay cả mưa cũng không thể rơi xuống được.
"Ầm ầm! Ầm ầm!"
Tiếng sấm từ xa tới gần, đinh tai nhức óc.
"Ào ào! Ào ào!"
Mưa lớn càng rơi xuống càng nhanh, đập xuống khiến cho mặt đất cũng giống như run rẩy. Trên bậc thang ngọc thạch của Bình lăng, hai dòng nước mưa hòa cùng máu tươi, uốn lượn chảy xuống. Từ đằng xa nhìn lại, giống như hai dòng huyết lệ của đế lăng...