Chuyển ngữ: DiênChuyển vào nhà mới xong, tính tính thời gian thì Trần Minh cũng đã về gần một tháng rồi.
Không biết là vì ăn mặn xong thành nghiện hay do mang thai mà khát khao tìиɧ ɖu͙© của tôi càng lúc càng cao, nhất là sau khi Trần Minh quay về, tôi cực muốn làm chuyện ấy.
Ban đầu tôi nghĩ là đồ hoét tinh dính người ấy nhất định sẽ nhịn không được mà cầu hoan với tôi, rồi tôi sẽ vờ miễn cưỡng từ chối đưa đẩy với hắn, dẫu sao cũng sẽ không làm hại tới Bảo Bảo.
Nào ngờ về sắp một tháng rồi mà hắn chả có ý định tiến hành vận động đôi bên cùng vui gì cả.
Mỗi đêm nằm ngủ bên cạnh tôi mà không có cảm giác gì à? Chẳng lẽ là yêu quái có năng lực khống chế ham muốn?
Uổng công tôi còn làm bộ vô tình chạm phải người anh em bên dưới của hắn, kết quả là hắn không chỉ không phản ứng gì mà còn trở mình ngủ tiếp.
Được lắm.
Chờ tôi sinh con xong tìm người khác cho anh vừa lòng! Xem anh có hối hận không!
Nhưng mà đó cũng là chuyện của mấy tháng nữa, giờ tôi sắp chết thèm mất rồi.
Vừa ngon vừa đẹp như thế, không thèm sao được.
Thế nên tôi quyết định quyến rũ Trần Minh, nếu hắn dám tỏ vẻ không hứng thú với tôi thì tôi sẽ đuổi hắn ra khỏi cửa!
Tắm rửa xong, cởi trần đứng trước gương, ngoại trừ bụng hơi lồi ra thì mấy chỗ khác vẫn rất là chếch chi mà.
Da vẫn trắng nõn mượt mà, hai chân thẳng dài nhỏ, hai hạt đậu đỏ thắm mê người, xương quai xanh cũng không tệ lắm mà, chỗ nào không đẹp chứ?
Tôi xỏ đại cái quần rộng rãi rồi đi tìm Trần Minh.
Trần Minh vừa ngó thấy tôi đã vội vã nhảy ra khỏi chăn, tôi tưởng là hắn đã bị tôi câu dẫn, nào ngờ hắn nói: “Vợ ơi sao em lại không mặc áo? Như vậy sẽ bị lạnh đó.” Đoạn xoay người mở tủ quần áo bắt đầu tìm đồ cho tôi.
Tôi thầm đảo mắt xem thường, khi hắn chuẩn bị mặc áo cho tôi thì tôi đẩy hắn ngã xuống giường, mình thì ngồi lên đùi ôm cổ hắn.
“Anh không thấy anh nợ gì em à?” Tôi nhìn thẳng vào mắt Trần Minh, thấy hai mắt hắn đều là mê man không biết làm sao mà hai tay vẫn ngoan ngoãn ôm lấy tôi.
“Nợ gì?”
Tôi sờ sờ cây gậy chống lên bụng tôi, nói: “Cái này nè, chẳng phải anh giỏi gieo giống lắm à? Không phải là một phát xuyên tâm à? Đêm nay nếu anh không bắn cho em mấy lần, anh đừng hòng ngủ!”
“Vợ, vợ ơi, em đừng như thế, anh…” Mặt Trần Minh đỏ bừng, cả người luống cuống.
“Anh làm sao? Anh héo à? Hay là anh không còn hứng thú với em nữa?” Tôi hơi giận, mẹ nó bày ra thế này rồi còn muốn làm chính nhân quân tử à?
“Không phải, vợ à, em sẽ mệt đó.”
“Em không sợ, anh không làm với em thì em mới thèm chết đấy.” Giọng tôi mềm đi, nắm tay hắn luồn vào trong quần tôi, “Chồng yêu à, thương em đi mà. Anh xem, ướt hết rồi.”
Tôi cảm nhận được rõ ràng Trần Minh run lên, bàn tay bám vào mông tôi véo một cái.
Tôi lập tức làm tới hôn hắn, mυ'ŧ môi hắn rồi vươn lưỡi ra quấn lấy lưỡi hắn, môi lưỡn quấn riết vào nhau khó mà buông bỏ.
Trần Minh nhanh chóng động tình, ôm lấy lưng tôi bắt đầu hôn trả.
Hắn vừa hôn vừa chậm rãi đứng dậy đặt tôi xuống giường.
“Vợ, để anh đi, đi lấy gel với bao…”
Tôi mừng là hắn còn nhớ kỹ, nhưng hắn đột nhiên rời đi như thế tôi cũng khó chịu lắm.
“Anh nhanh lên, bao không cần đeo đâu, đằng nào cũng rách.” Nếu Trần Minh là yêu quái thì chắc không sợ vi rút đâu há? Huống chi hắn cũng không lạm giao, tôi tin tưởng hắn.
“Ừ ừ được.”
Hắn nhanh chóng lấy gel trong ngắn kéo tủ đầu giường ra rồi bò lên giường, từ từ cởi đồ tôi.
Tôi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt hắn, không ngại ngùng gì, tựa như chúng tôi đã là một đôi vợ chồng già.
Thực tế thì đây mới là lần thứ hai chúng tôi ân ái.
Trần Minh nhẹ nhàng gập chân tôi lên, tách ra rồi lấy một ít gel bôi lên hậu huyệt, đoạn đâm một ngón tay vào làm khuếch trương.
“Anh lại lén xem video à?”
Trần Minh xấu hổ cười cười: “Bọn họ nói trước khi ân ái phải làm khuếch trương, nhét được ba ngón tay mới bắt đầu làm được.”
“Lần trước anh đâu có khuếch trương, chẳng phải vẫn làm ngon đó ư?”
“Không đau à?”
“Không đau, tờ rym co dãn của anh xài ngon lắm.”
Trần Minh nghe mà mặt đỏ bừng, thật ra hắn cũng nhịn không nổi từ lâu, dứt khoát theo tôi bỏ làm khuếch trương, tới gần tôi thêm chút rồi nâng chim bự cọ cọ miệng huyệt, hỏi tôi: “Như này vào được không?”
Tôi nhổm người dậy nhìn một chút, đại khái chỉ cỡ một ngón tay, không cần cố kỵ gì: “Vào đi.”
Hắn chậm rãi cắm vào, hoàn toàn không trở ngại.
“Anh biến to lên nhé?”
“Đừng dài quá, đừng chạm phải Bảo Bảo!” Tôi đột nhiên nhớ ra, dặn dò.
“Được.”
Sau đó, tôi cảm nhận được đồ chơi nhỏ gọn trong người to dần lên, càng lúc cang trướng.
“Đau không em?”
“Không, sướиɠ lắm, để thế cᏂị©Ꮒ em đi!”
Trần Minh bắt đầu đâm rút, tốc độ rất chậm nhưng lần nào cũng đâm trúng điểm G của tôi.
“Ưm, a… Sướиɠ quá, Trần Minh, làm em, nhanh chút nữa được không? Ưm…”
“Đυ.ng vào con đó.”
“Không đâu, Bảo Bảo không sợ. Chồng ơi, xin anh… A, a, thích quá!”
Trần Minh quả nhiên không chịu nổi tôi làm nũng, bắt đầu tăng nhanh tốc độ, chỉ chốc lát sau tôi đã chịu không nổi nữa.
Tôi nắm chặt tay, nhưng phe địch tấn công quá mạnh mẽ quá thoải mái làm tôi vô thức muốn đẩy Trần Minh ra.
Nhưng tôi sao mà đẩy được hắn chứ, chỉ có thể lên tiếng cầu xin tha thứ: “Chồng, chồng ơi, đừng… A… Không… chậm, chậm chút… em chịu không nổi… Ưm…”
Trần Minh rất vâng lời chậm lại: “Vợ ơi, em đẹp quá.”
“Nói em dâʍ đãиɠ, nhanh lên!”
“Em thật dâʍ đãиɠ.”
“Thích không?”
“Thích.”
“Muốn em dâʍ đãиɠ hơn nữa không?”
“… Muốn.”
“Vậy anh biến chỗ đó to hơn chút nữa đi, để em thoải mái hơn, được không?”
Trần Minh dùng hành động thay cho câu trả lời.
Tôi cũng tình nguyện đáp lại, ra sức rêи ɾỉ.
Không lâu sau đó, tôi chán tư thế này.
“Ngừng ngừng, anh rút ra đi.”
“Sao thế?”
“Anh rút ra đi, nằm xuống.”
Trần Minh không hiểu lắm nhưng vẫn rất phối hợp nằm xuống.
Tôi chậm rãi nâng mình ngồi lên người hắn, đỡ chiếc bụng tròn, ưỡn người lên xuống, sướиɠ thì khỏi nói.
“Thoải mái không?” Tôi hỏi Trần Minh.
“Thoải mái, nhưng như này em sẽ mệt lắm.”
“Em cũng rất thoải mái, chút mệt mỏi ấy tính là gì! Anh biến to chút nữa đi!” Cmn tôi muốn chết chìm trong cảm giác sung sướиɠ này với Trần Minh luôn, không thể tự chủ nữa.
Cưỡi ngựa chốc lát, chỉ ở nhà dưỡng thai như tôi đã cạn kiệt sức lực.
Thế là đổi thành Trần Minh nâng eo tôi, đâm từ dưới lên.
Nếu không phải vì có Bảo Bảo, hẳn là tôi sẽ cảm nhận được cảm giác bị đâm tới bụng lồi lên.
Đâm thêm chốc lát, Trần Minh nói: “Vợ, anh muốn bắn.”
“Bắn đi, bắn cho em.” Tôi chẳng thể ngờ chỉ mấy tháng mà mình đã biến thành thế này, còn cầu xin Trần Minh bắn vào trong.
“Không được, như thế không tốt cho sức khỏe!”
“Em xin anh đó!”
Trần Minh mặc kệ tôi van xin, nhẹ nhàng lật tôi xuống giường rồi rút ra quay tay vài cái bắn trên bụng tôi.
Hắn cười ngốc nghếch với tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy hắn thật đáng yêu, muốn yêu đương với hắn cả đời.Hết chương 12