Love Is Pain

Chương 26

“con đi có việc, có gì không mẹ” Thanh Di để gần máy lại nói

“nửa đêm thì có việc gì chứ, nói mau đi đâu?” mẹ Thanh Di tức giận nói, giọng bà chứa sự cáu gắt làm Thanh Di hơi rùng mình

“bạn con cấp cứu ở viện nên con đến coi” Thanh Di nhỏ giọng đáp

Nghe thấy chữ ‘bạn’ Nghiên Dương đứng dậy đi lại từ sau ôm Thanh Di vào lòng, xoa nhẹ bụng nàng. Thanh Di thấy thế giữ tay cô nhỏ nhẹ nói “để yên nào đừng rộn”

Mẹ Thanh Di thấy con gái nói chuyện với người khác như thế, máu dồn lên não, bà hít thở mạnh kiềm chế bảo “cho con 30 phút để về nhà, nếu không đừng trách mẹ”

Nói xong bà tắt máy luôn không cho Thanh Di cơ hội trả lời. Mẹ nàng hơi căng Thanh Di lấy túi vội vàng chuẩn bị về

“em về thật à” giọng Nghiên Dương mang vẻ tiếc nuối muốn giữ nàng lại

Thanh Di đi lại xoa hai má cô cười nhỏ giọng “em phải về xem mẹ em thế nào, chiều em vào với chị nhé”

Nghiên Dương biết không giữ nàng lại được đành gật đầu hiểu ý. Thanh Di thấy Nghiên Dương xụ mặt buồn buồn, hôn nhẹ vào môi cô trêu:

- Dịch tổng lạnh lùng cao cao tại thượng của bao nhiêu nhân viên đâu rồi hả?

Nghiên Dương không nói gì ôm eo Thanh Di cười tít mắt. Thanh Di nhỏ giọng “cười thì mở mắt ra, rốt cuộc em không biết chị có phải đa nhân cách không nữa”

Nghiên Dương ôm chặt eo Thanh Di hôn lêm môi nàng xong mới cho đi. Thanh Di cười vẫy tay rồi rời khỏi phòng đi lấy xe về thẳng nhà. Mẹ nàng đã ra lệnh thế chắc chắn là bà đang tức giận

Thấy Thanh Di đi về thật, Nghiên Dương lấy điện thoại trao đổi với thư kí qua điện thoại về việc ở tập đoàn. Tự nhiên cửa phòng bật mở ra, Lập Thành cầm cốc cafe đang uống dở đi vào nói “tỉnh lúc nào vậy sao không báo ai biết”

Nghiên Dương thấy là anh mặc kệ mắt nhìn vào điện thoại trả lời “thì giờ mày biết rồi đó”

Lập Thành lấy ghế cạnh cô ngồi “thế mày biết chuyện chưa”

Nghiên Dương mắt vẫn chăm chú vào màn hình điện thoại đáp anh “chuyện gì?”

“Thục Quyên trở về rồi”

Câu nói của Lập Thành làm Nghiên Dương khựng người lại, ánh mắt khó hiểu ngước lên nhìn anh, hỏi:

- Sao mày biết Thục Quyên về?

Ánh mắt của Nghiên Dương đang nói lên tất cả, dù đã chuẩn bị tâm lý trước từ lâu nhưng vẫn không nghĩ ngày này đến nhanh thế

“Cô ta về từ lúc nào thì không rõ nhưng đang làm ở bệnh viện này đấy. Mày tính sao?” Lập Thành ảm đạm nhìn cô

“không quan tâm” ba chữ phát ra từ Nghiên Dương làm anh sửng sốt

Nghiên Dương chuyển chủ đề nói sang chuyện khác “bang dạo này sao rồi”

Lập Thành chuyển sang trạng thái lạnh lùng có phần tức giận nói “dạo này có mấy chuyện làm tao hơi tức”

“nói rõ hơn đi” Nghiên Dương chau mày nhìn anh

“Dịch Bang dạo này vẫn làm ăn ổn nhưng Dịch Vũ thì có mấy bang phái khác kéo đến gây sự, tuy không ảnh hưởng lắm nhưng cũng bị tổn thất về quân số và vũ khí không ít” Lập Thành đáp

7 năm trước có một cô gái mới 18 tuổi mới bước ra đời tham gia vào làm xáo trộn cả thế giới ngầm. Cô ta thành lập lên 1 bang phái chuyên giao dịch với cái bang khác về vũ khí, ngoài ra còn mở các sòng bạc, quán bar. Ngày ngày bắt đầu đi chiếm các bang phái nhỏ vè từ từ đi lên. Rồi một sự kiện khủng bố diễn ra khi cô gái trẻ ấy lật đổ bang phái đứng đầu Hắc đạo và ép ông trùm Mafia lừng lẫy bao nhiên năm phải truyền lại chức đó

Một cô gái mới 20 tuổi, rất trẻ nghênh ngang chễm chệ ngồi lên chiếc ghế cao nhất của Hắc đạo trước mọi sự nể phục và sợ hãi của biết bao con người. Câu chuyện đã xảy ra được 5 năm nhưng khi nhắc lại ai cũng khϊếp sợ, người đó chính là cô – Dịch Nghiên Dương

Sau khi chạm được lên vị trí cao nhất, cô thành lập lên 2 bang nhỏ dưới chướng mình, đó là Dịch Vũ và Dịch Tú. Dịch Vũ được thành lập và hoạt động ở Quảng Châu do Vũ Lập Thành quản lý, còn Dịch Tú nằm ở Tô Châu. Ngoài ra còn mấy bang nhỏ khác ở tỉnh lỵ

Lập Thành thấy cô không nói gì thì nói tiếp “mà dạo này mày không vào xem hả”

Nghiên Dương lắc đầu “bận quá nên cũng không vào tận nơi được, chỉ xem báo cáo qua mail thôi”

Hai người đang nói chuyện với nhau thì bên ngoài sảnh tầng 2 viện đang có một cậu trai đến náo loạn bị vệ sĩ của anh ngăn lại. Tên đó đòi gặp bằng được Nghiên Dương mà gào thét mặc mọi người xung quanh đang nhìn hắn với ánh mắt ghét bỏ. Vệ sĩ không cản được cậu ta chạy đi xông thẳng vào phòng